Chương 67: Tại sao không né?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Ngôn An: "......"

Đối diện với giọng ủy khuất ba ba hỏi lại của cô nhóc, cùng với mắt mèo trong suốt, làm người dù có tức cũng khống dám phát hoả.

Ngôn An đương nhiên rõ ràng.

Chuyện trước mắt này hết thảy đều không có liên quan tới Diệp Tang.

Nhưng cậu vẫn nhịn không được mà giận chó đánh mèo.

Cậu bé nhấp khóe môi đã trở nên trắng bệch, thanh âm cực nhẹ, "...... Ai kêu cậu ăn ngay nói thật?"

Đúng là ngốc chết.

Ngay cả nói dối cũng không biết sao?

......

Diệp Tang lui về phía sau một bước, nắm lấy góc váy nước mắt lưng tròng nhìn cậu, đầu cúi xuống, nghe được câu lẩm bẩm tự nói kia của cậu.

Tiểu gia hỏa xoay đầu tức khắc trông mong nhìn cậu, "Oa oa đang nói cái gì vậy?"

—— ai là ca ca cậu?

Đáy lòng của cậu nhóc nhịn không được mà phản bác.

Triệu Viên thấy hai người làm lơ mình. Lửa giận từ trong lòng cậu phát ra.

Cầm lấy bình mực nước trên bàn không chút nghĩ ngợi mà ném qua, tức giận mắng một tiếng:

"Tiện nhân!"

Con ngươi của Thẩm Ngôn An hơi co chặt.

Đầu ngón tay rủ xuống nắm chặt lại một chút, nhắm mắt lại, giờ phút này, suy nghĩ của Thẩm Ngôn An chưa từng có bình tĩnh như ngày hôm nay.

Ném trúng thì sao.

Bị thương thì như nào?

Mấy chuyện này cậu đã sớm quen đúng không?

Nhưng mà ——

Lại không cảm nhận được đâu đớn gì.

Cậu ngẩn ngơ mở mắt ra, chỉ nghe được một trận tiếng khóc nãi thanh nãi khí "Ô ô ô"

Tiểu gia hỏa đặt mông ngồi dưới đất, một thân mực nước màu đen, bé thút tha thút thít rớt nước mắt ủy khuất ba ba nhìn chăm chú vào Ngôn An.

Ánh mắt u oán kia quả thực như là đang xem "Kẻ bạc tình"

Kỳ thật dựa vào vị trí Diệp Tang đứng, lần này bé có thể tránh thoát được.

Nhưng mà.

Tiểu gia hỏa lúc này khó có được mà nghĩ tới đằng sau bé còn có người.

Nếu bé trốn đi.

Thẩm Ngôn An bị ném trúng sẽ rất đau.

Khi hộp mực nước kia ném lại đây.

Cô nhóc là xuất phát từ bản năng mà chắn ở trước mặt cậu nhóc.

Bởi vì đang đứng, nên bình thủy tinh trùng hợp vô tình đập trúng trán, đau nên đáy mắt của Diệp Tang nháy mắt rơi nước mắt lạch cạch lạch cạch.

Nhìn tiểu gia hỏa nguyên bản ngọc tuyết đáng yêu hiện giờ cái trán xuất hiện một vết đỏ ửng, váy trắng dính một thân mực nước, Tô Thụy Thụy vừa rồi còn làm khán giả nháy mắt liền nổi giận.

"Triệu béo! Mày tìm chết!"

Cậu không quan tâm nâng lên chân, một chân hung hăng đá vào mông của Triệu Viên, lực đạo rất lớn, trực tiếp đá tiểu mập mạp té ngã.

Nhưng mà Diệp Niên Niên phản ứng lại cũng nhào theo, gắt gao ấn Triệu Viên ở trên mặt đất.

Sắc mặt của Diệp Niên Niên khó coi, "Mày dám ném đồ vào em gái tao?!"

Ngọa tào, tức chết cậu!

Tên mập mạp này rốt cuộc là lấy dũng khí ở đâu ra lại dám khi dễ em gái nhà cậu!

"Ô......" Tiểu gia hỏa đang khóc quên trời quên đất không nghĩ tới bọn họ lại có thể đánh nhau được.

Bé thậm chí còn nhìn thấy Tô Thụy Thụy trái một quyền, Diệp Niên Niên phải một quyền, hai người trực tiếp kết hợp song kiếm hợp bích.

"Oa! Tô Thụy Thụy thật là lợi hại nha!"

"Diệp Niên Niên cũng vâyh!"

"Tang Tang thật đáng thương a, bị Triệu Viên khi dễ."

"Tớ nghe ba ba tớ nói, ba ba của Triệu Viên là hiệu trưởng của Tễ Nguyệt......"

"Vậy bọn họ có bị đuổi học hay không?"

Các bạn nhỏ nghe vậy thì sôi nổi cùng lâm vào trầm mặc.

Chắc là...... Cũng không ngoại trừ khả năng này?

Thẩm Ngôn An lạnh lùng nhìn trò khôi hài này, thái độ an tĩnh kia  phảng phất như là người ngoài cuộc.

Bình tĩnh cực kỳ.

Chỉ là......

Khi cậu nhìn thấy Diệp Tang ngồi xổm trên mặt đất, khóc đến nước mắt lưng tròng, cặp mắt kia bình tĩnh khó được mà nổi lên một tia gợn sóng.

"Tại sao lại không né?" Cậu nhớ rõ cậu hỏi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net