Chương 97: Con nhà giàu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm tình của anh cực tốt mà cong môi, cầm lấy di động gọi cho Hoắc Nghiêu.

......

Bên kia mới vừa nhận được điện thoại, sắc mặt cũng không đẹp lắm.

"Này......" Thẩm Sơ Trần lúc này mới lười biếng nói ra một chữ, Hoắc Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại liền lạnh mặt xuống chuẩn bị tắt điện thoại.

"Này, khoan cúp máy đã."

Như biết trước được hành động của Hoắc Nghiêu, mắt đào hoa của Thẩm Sơ Trần quét mắt nhìn xuống nhóc con đang ngồi trên đất, cười tủm tỉm nói, "Con gái của cậu đang ở nhà tôi."

"......" Nghe xong câu nói không thua gì sét đánh kia, huyệt thái dương của Hoắc Nghiêu đột nhiên nhảy, anh có chút không thể tin tưởng được mà suy đoán: "Cậu bắt cóc con bé?"

Hoắc Nghiêu tuy rằng hiểu rõ tên này thật sự cẩu.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hắn ta thế nhưng có thể thiếu đạo đức đến mức bắt cóc con gái của anh.

Mẹ nó đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Thẩm Sơ Trần khó chịu nhếch mày: "Này anh đang nói tiếng người sao?"

"Cái gì kêu là tôi bắt cóc nó? Rõ ràng là hai đứa nhãi ranh nhà anh tới nhà tôi."

Dừng một chút, anh lại cười bổ sung một câu, "Con nhóc kia ăn vạ ở chỗ này không đi, còn chuẩn bị ngủ lại một đêm."

Thẩm Sơ Trần không nói những lời này còn ổn, lại nói thêm mắm thêm muối như vậy, làm Hoắc Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại nghe được liền trực tiếp nổi giận. 

Ở một đêm?

"Cậu ......" Hoắc Nghiêu ở bên kia hơi nghiến răng, cảm thấy anh bắt buộc phải cho Diệp Tang một cái tuổi thơ hoàn chỉnh.

Anh mới nói xong một chữ, còn không có kịp buông lời hung ác, Thẩm Sơ Trần cũng đã cà lơ phất phơ cúp điện thoại.

Hoắc Nghiêu: "......" Cậu chờ đấy cho tôi!

Nam nhân hừ cười một tiếng, vẫy tay với tiểu gia hỏa, ngữ khí lười nhác thiếu đánh không chút để ý: "Nhóc con"

"Lại đây."

"Chú cho cháu kẹo ăn."

Hoắc Thần Du nhéo cổ áo của bé lại, thấy mắt mèo của Diệp Tang sáng lấp lánh cùng với biểu cảm chờ mong, thì hơi đỡ trán, có chút hận sắt không thành thép mà thấp giọng nói: "Không được đi."

Cái miệng nhỏ của Diệp Tang hơi bẹp một cái, che lại cái bụng nhỏ, mềm mụp biện minh: "Nhưng mà em đói bụng."

Hoắc Thần Du lạnh mặt: "Nhịn."

"......"

Đoạn Cận Diễn đứng ở bên cạnh lười nhác nhìn hai anh em này, hơi khẽ cười một tiếng, chỉ đứng đó cùng với Thẩm Ngôn An làm phông nền.

Dỗi Hoắc Nghiêu một trận, Thẩm Sơ Trần tâm tình không tồi nhấc mi.

Xem khuôn mặt nhăn nhó ủy khuất của cô nhóc đang than đói bụng kia, đáy lòng anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thẩm Sơ Trần lười nhác bước chân dài, ba bước gộp thành hai bước đi tới trước mặt Diệp Tang, đối diện với đôi mắt tròn xoe của tiểu gia hỏa, anh hơi cong khóe môi, cười như không cười: "Đói bụng? Muốn ăn cái gì? Chú kêu người hầu làm cho cháu."

Thẩm Sơ Trần căn bản không có kinh nghiệm chăm trẻ.

Hai thằng nhóc trong nhà một cái so với một cái hiểu chuyện, từ nhỏ chính là giai đoạn nuôi thả.

Có thể giết người phóng hỏa, nhưng nếu làm Thẩm Sơ Trần chăm sóc trẻ con thực sự là có chút khó xử anh.

Tiểu gia hỏa ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghe được có ăn, nháy mắt đem ca ca vứt lên chín tầng mây, bé quơ quơ cánh tay nhỏ, ngây ngô nói: "Cháu muốn ăn cánh gà chiên Coca, đùi gà, bắp rang ~"

Diệp Tang lẩm bẩm nói, "Ba ba của cháu ngày thường đều không cho cháu ăn."

Ba ba nói mấy thứ này rất quý, ba ba mua không nổi. Nếu mua công ty sẽ phá sản.

Tiểu gia hỏa cũng không phải là mấy đứa trẻ được một tấc lại tiến một thước, nghe được Hoắc Nghiêu nói như vậy, bé tuy rằng có chút mất mát, nhưng vẫn bỏ đi ý muốn muốn ăn.

Diệp Tang cọ tới cọ lui ôm lấy đùi của anh, mềm giộng nói: "Ba ba nhà cháu rất nghèo, nếu mua sẽ phải phá sản, sau này sẽ nuôi không nổi Tang Tang."

"......" Nghèo?

Thẩm Sơ Trần ngoáy lỗ tai có chút không thể tin được, "Tên Hoắc Nghiêu kia nói như vậy thật?"

Ha.

Nếu mua sẽ phá sản?

Ngọa tào.

Anh đã từng gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, cũng chưa từng thấy ai có thể không biết xấu hổ như Hoắc Nghiêu.

Lừa con nít cũng không thể lừa như vậy chứ?

Hoắc Thần Du: "......" Vẻ mặt của cậu không còn cảm xúc gì.

Đoạn Cận Diễn lười nhác ngáp một cái, nghe cuộc đối thoại vi diệu này, khóe miệng hơi giật giật, xoay người đi lên trên lầu.

Trước khi đi còn không quên nhìn Hoắc Thần Du một cái, khẽ cười một tiếng, "Đi thôi."

Tiểu thiếu niên lười nhác nhắc nhở nói: "Thẩm gia có phòng cho khách."

Lấy tính cách của Thẩm Sơ Trần căn bản không có khả năng chủ động chuẩn bị phòng cho người ta.

Hành động này của Đoạn Cận Diễn cũng thuần túy chỉ muốn tìm một cái lý do để rời đi mà thôi.

Nếu tiếp tục ngốc ở đây, cậu sợ chính mình sẽ nhịn không được mà phá công.

......

Thấy mấy đứa nhóc chướng mắt đã đi hết, Thẩm Sơ Trần yên lòng, ngồi xổm xuống, đem tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực cười tủm tỉm, bóp khuôn mặt của bé.

Anh đã thèm cái khuôn mặt của con nhóc này từ lâu.

Nhéo lên có cảm giác mềm mại, mềm tới mức như có thể véo ra nước.

Hoắc Nghiêu không quen thấy Diệp Tang ở chỗ của Thẩm Sơ Trần tự do bay nhảy chơi đùa.

Khóe môi của Thẩm Sơ Trần cong lên một cái nhỏ đến mức khó phát hiện, dựa theo lời của tiểu gia hỏa nói, đem mấy món đồ ăn vặt linh tinh đó để ở trên bàn.

Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc nhúm tóc trên đầu của cô nhóc, anh hơi cười nhạo: "Suốt ngày ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này, khó trách cháu cao không nổi."

Dừng một chút, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng ngực hơi phồng má, anh phá lệ đâm thêm một dao, bổ sung thêm một câu, "Còn béo."

Diệp Tang: "......"

"Ngươi......"

Bé vừa nói ra một chữ, Thẩm Sơ Trần đã lĩnh giáo qua tính tình của cô bé khi giận, lập tức tay mắt lanh lẹ liền đem cánh gà trên bàn nhét vào trong miệng của tiểu gia hỏa.

"Ô." Diệp Tang cắn cánh gà, quai hàm hơi căng, giống như chuột hamster nhỏ đang chậm rì gặm đồ ăn.

Bé nãi thanh nãi khang lẩm bẩm nói: "Chú nói chuyện so với ba ba nhà cháu còn đáng ghét hơn."

Thẩm Sơ Trần híp lại mắt đào hoa hơi chớp, rũ mắt không nói, tiếp tục cà lơ phất phơ hết sức chuyên chú đút cho tiểu đoàn tử trước mắt ăn.

Tiểu gia hỏa cắn ống hút Coca, thích ý cong lên mắt mèo to tròn, ngay sau đó bé dùng một loại ánh mắt như nhìn thấy kẻ có tiền mà nhìn chăm chú vào Thẩm Sơ Trần.

Đôi mắt mèo sáng lấp lánh kia liếc mắt một cái nhìn anh không chớp mắt làm Thẩm Sơ Trần xem đến da đầu tê dại.

Anh cong khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười liếc cô bé một cái, "Nhìn chú làm cái gì? Trên mặt có hoa à?"

"Chú ơi, có phải chú có tiền hơn ba của cháu không?" Diệp Tang nâng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc hỏi.

Thẩm Sơ Trần trầm ngâm một lát, liếc bé một cái rồi cười khẽ: "Ba ba của cháu rất nghèo à?"

Tiểu gia hỏa phồng quai hàm, "Cũng không thể nói như vậy......"

Mấy thứ đồ khác Hoắc Nghiêu vẫn mua nổi, duy nhất chỉ có đồ ăn vặt, ở trong mắt Tiểu Diệp Tang quả thực chính là hàng xa xỉ.

Thẩm Sơ Trần cười nhạo một tiếng, thấy bộ dáng ngoan ngoãn kia của bé, không khỏi như suy tư điều gì mà hơi híp đôi mắt đào hoa hẹp dài, nửa ngày, anh mới lười nhác chống đầu, đột nhiên nói: "Nhóc con."

Bộ dáng không đúng đắn kia của anh mang theo vài phần ý cười, "Không bằng cháu kêu chú một tiếng ba ba, sau này đồ ăn vặt ba ba đây nhận thầu, thế nào?"

...... Nhận thầu toàn bộ đồ ăn vặt?

Cái miệng nhỏ của tiểu gia hỏa hơi trương thành hình chữ O, có chút kinh ngạc trợn tròn mắt, cái đầu xù xù hơi ngẩng ra, thong thả đưa ra kết luận:

ヾ(●′?`●)? Oa nga ~

Con nhà giàu, con nhà giàu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net