Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú nói với ông ta, đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi không muốn gặp, cũng không muốn nhận ông ta làm ba, càng không về nhà của ông ta. Thế đi. Tạm biệt." – Chu Đoan cúp điện thoại, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại được.

Buổi trưa, quán cafe không có khách, chuông cửa chợt vang lên tiếng leng keng.

"Hoan nghênh quý khách." – Chu Đoan hướng về phía cửa.

Một người trung niên bước vào, khí chất phi phàm nhưng vẻ mặt lại vô cùng ôn hoà, chào hỏi Chu Đoan :"Chào cậu."

"Mời ngài ngồi." – Nghe Chu Đoan nói, người kia bước tới ngồi trước quầy.

"Xin hỏi ngài muốn gìm"

"Cafe den."

Chu Đoan xoay người pha cafe.

Lúc đưa cafe cho người đàn ông, hắn nắm chặt tay Chu Đoan, hỏi :"Tôi khiến cậu căng thẳng sao?"

Bắp tay Chu Đoan căng cứng, cố gắng thu tay về.

Bàn tay dễ dàng thoát khỏi, Chu Đoan lại cảm thấy hơi mất mát.

Cậu nói :"Xin lỗi, có một chút."

"Tại sao?"

Chu Đoan nuốt nước bọt, do dự mãi, cuối cùng thản nhiên nở nụ cười :"Bởi vì ngài là kiểu mà tôi thích."

"Đại thúc?"

"Soái đại thúc." – Chu Đoan thành thật đáp.

Người kia uống một ngụm cafe, rút lót cốc viết một  số, đưa cho Chu Đoan :"Tan làm thì gọi tôi."

Chuông cửa lại vang lên, người kia đi rồi.

Chu Đoan cầm lót cốc, nhìn dãy số kia, tim trong ngực bỗng nhảy ầm ầm.

"Alo? Chào ngài. "

"Chuẩn bị đi, tôi tới đón cậu." – Người kia nói.

"Xin lỗi. Xin hỏi, tôi nên gọi ngài thế nào?"

"Cậu gọi tôi Trịnh Thời là được."

"Trịnh tiên sinh."

Trịnh Thời nở nụ cười.

Chỉ lát sau, Trịnh Thời lái xe tới quán cafe, chờ Chu Đoan lên xe. Khởi động xe xong, hắn mới hỏi :"Không sợ tôi bán cậu đi à?"

"Tôi cũng không đáng giá như vậy."

"Không muốn hỏi tôi đưa cậu đi đâu hả?"

"Đi đâu?"

"Ăn tối. Có phải hơi thất vọng không?" – Trịnh Thời vừa lái xe vừa trêu đùa cậu.

Quán ăn Trịnh Thời đặt không quá cao cấp, đủ để Chu Đoan không thấy gò bó. Chỗ ngồi bên cửa sổ rộng mở, bên ngoài là phong cảnh tĩnh lặng. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, người tung kẻ hứng, vô cùng vui vẻ.

Ăn xong, Trịnh Thời hỏi :"Tôi đưa cậu về nhà, hay là đi khách sạn, hay là về nhà tôi?"

Chu Đoan thoáng đỏ mặt, lắp bắp :"Ờm... Cái này... Tôi..."

Trịnh Thời cười cười :"Tôi đưa cậu về nhà."

Dọc đường đi, Chu Đoan cực kì căng thẳng. Ý của Trịnh Thời rất rõ ràng, cậu không biết chuyến đi này liệu có phát triển đến bước kia không.

Không phải cậu không thích vị đại thúc này, cũng không phải cậu ghét bỏ sự việc này, chỉ là cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị xong.

Xe dừng dưới phòng thuê của Chu Đoan, cứ thế đi về có vẻ không lịch sự cho lắm, cậu thăm dò :"Ngài có muốn lên ngồi một lát không?"

Trịnh Thời mỉm cười cúi người, hôn nhẹ lên trán cậu :"Không còn sớm nữa, để lần sau."

Chu Đoan như bị lửa thiêu cháy, mở cửa chạy về nhà.

Trịnh Thời ngồi trong xe hút hết một điếu thuốc, ý cười biến mất, nổ máy rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net