Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai gặp mặt là buổi tối khi Chu Đoan làm thêm tại quán bar. Chu Đoan bưng một khay rượu đến ghế dài, nhìn thấy người ngồi ở đó sửng sốt một chút.

Trịnh Thời ngồi cùng một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ, bên cạnh còn có hai chàng trai trẻ tiếp rượu.

Chu Đoan lúng túng, muốn giả bộ không quen, lại bị Trịnh Thời lên tiếng trước: "Lúc trước tôi từng thấy cậu ở đây."

"Hả? Xin lỗi, khách nhiều quá tôi không nhớ rõ ngài."

Chu Đoan bày rượu xong quay người rời đi, Trịnh Thời vẫn còn nói chuyện với cậu: "Cậu cũng làm thêm ở quán cà phê? Cậu rất thiếu tiền sao?"

"Không phải." – Chu Đoan cười với hắn, nói: "Quý khách cần gì nữa không ạ?"

"Không cần, cậu làm việc tiếp đi."

Chu Đoan không có thời gian suy nghĩ nhiều, hơn bốn giờ sáng khách đã vắng đi nhiều, ông chủ thương cậu còn là học sinh, cho phép cậu về trước.

Ra ngoài quán bar, Chu Đoan ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc.

Trịnh Thời đang dựa trên tường hút thuốc, thấy Chu Đoan bước ra, dập thuốc, nói: "Tôi đưa cậu về."

Hai người ngồi trong xe không nói câu gì, cậu nhìn Trịnh Thời, trước khi hắn khởi động xe, đưa tay sờ vào mép quần hắn.

Trịnh Thời đè cứng Chu Đoan giữa ghế và cửa xe, hai người kịch liệt hôn môi.

Lái xe đến khách sạn gần đó, Chu Đoan và Trịnh Thời tắm rửa qua loa, ôm nhau ngã lên giường. Trịnh Thời ôm chặt lấy Chu Đoan, cẩn thận hôn lên từng tấc da dẻ mịn màng.

Đúng như Chu Đoan nghĩ, cơ thể Trịnh Thời vô cùng đẹp, vóc người cao to cường tráng, cơ bắp vừa đủ mạnh mẽ, đặc biệt là dương vật cực kì lớn.

Đến bước này rồi, Chu Đoan không muốn lùi bước nữa. Cậu thả lỏng người, lúc Trịnh Thời dùng đầu gối đụng vào bắp đùi, cậu lập tức mở rộng hai chân chào đón.

Trịnh Thời chần chờ một chút, hỏi: "Cậu có chắc chắn không?"

Chu Đoan đã rơi vào bể tình, đôi mắt bị sương tình che mờ, nhìn Trịnh Thời nói: "Làm em đi."

Trịnh Thời lật người Chu Đoan, nhìn cậu từ phía sau. Chu Đoan rất gầy, trên mông còn chẳng được mấy lạng thịt. Trịnh Thời đánh mấy cái, hai mông của Chu Đoan đã hằn lên dấu tay đỏ ửng. Chu Đoan hừ mũi, cong người nhếch cao mông lên.

Trịnh Thời tách hai cánh mông của cậu ra, nhìn ngắm đoá cúc nhỏ khép chặt. Hắn xoa xoa vài vòng, miệng huyệt bị hắn mở ra, đầu ngón tay tiến vào khiến Chu Đoan căng thẳng cả người, cái mông lại cố gắng thả lỏng.

Trịnh Thời thu tay lại, nắm lấy dương vật của cậu. Cậu bé của Chu Đoan bị hắn nắm nắm bóp bóp, dần đứng thẳng. Trịnh Thời tuốt một lúc, Chu Đoan đã cứng sắp bắn. Cậu nắm tay Trịnh Thời muốn hắn buông ra nhưng không thể địch lại sức của hắn, cuối cùng bắn trong tau Trịnh Thời.

Chu Đoan nằm lỳ ở trên giường thở dốc, Trịnh Thời cầm khăn mặt lau tay, đang muốn đứng dậy, bị Chu Đoan kéo lại.

"Vậy cậu dùng miệng đi." – Trịnh Thời nói.

Chu Đoan bò lên, nằm úp sấp bêm dưới Trịnh Thời, nâng lên khúc thịt bán cương, hé miệng liếm láp rồi ngậm nuốt tận gốc.

Trịnh Thời bị cậu ngậm một lúc cũng không có cảm giác gì, cực kì không thoải mái. Hắn kéo cậu quỳ xuống đất, mình ngồi trên giường, nắm lấy đầu cậu bắt đầu đâm thọc.

Chu Đoan há to miệng mặc hắn làm. Trịnh Thời đâm rất sâu, cậu ban đầu cảm thấy hơi buồn nôn, sau đó dần quen với tốc độ của hắn, có thể tìm một góc thoải mái để Trịnh Thời đâm vào, đâm đến sâu trong cổ họng của cậu.

Hai tay Chu Đoan cũng không rảnh rỗi. Cậu nắm lấy hai tinh hoàn nặng trịch giữa chân hắn, xoa xoa vò nắn một hồi.

Trịnh Thời làm cậu cả nửa ngày, bất chợt túm tóc cậu đâm đến tận cùng, trong tiếng thở dài trầm thấp của hắn, dương vật khẽ run lên, bắn tinh.

Tinh dịch đặc sệt rót vào họng Chu Đoan. Cậu vô thức nuốt một cái, phần chất lỏng còn lại chảy dọc xuống cổ, xuống ngực. Chu Đoan nâng lên thứ đã mềm kia, khẽ khàng cắn mút.

Trịnh Thời nhìn dáng vẻ dâm không chịu nổi này, trên trán lại đổ một tầng mồ hôi. Hắn vuốt tóc cậu, nói: "Ngủ sớm một chút, sáng mai tôi đưa cậu đến trường."

Hai người ngủ chung một chiếc giường, Chu Đoan lại chẳng thể vui vẻ. Cậu không biết sau này có còn cơ hội gặp lại người này hay không. Cậu không biết rằng nếu lần sau gặp lại, bên cạnh hắn có người khác hay không.

Hôm sau Trịnh Thời thực sự dậy sớm đưa cậu đi học, trên đường hỏi: "Tại sao phải đi làm nhiều như vậy? Điều kiện gia đình không tốt sao?"

"Cũng được." – Chu Đoan nói – "Cứ coi như kiếm tiền học phí đi."

"Học phí còn chưa đóng nổi mà lại bảo cũng được? Thế này đi, tôi tài trợ học phí của cậu, coi như cho vay, sau này tốt nghiệp đi làm trả lại tôi. Bây giờ cậu chỉ cần chăm chú học tập là được."

"Trịnh tiên sinh, thật sự không cần ngài quan tâm, tôi bây giờ rất tốt." – Chu Đoan vừa nói vừa nở nụ cười, hỏi: "Hay là ngài muốn làm kim chủ của tôi?"

"Được không?"

"Ngài còn chưa nghiệm hàng đâu."

"Lần sau, ít nhất kiểm tra cậu một đêm. Tôi sẽ từ từ nghiệm hàng."

Editor: Từ chương sau mình sẽ đổi xưng hô thành em – tôi và ngài – em nhé.

Cảnh báo thêm lần nữa là bộ này LOẠN LUÂN, CÓ H!!!!!!

Ai không chịu nổi vui lòng quay xe chứ đừng buông lời cay đắng.

Nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net