Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt đã gần đến cuối tháng, Chu Đoan tìm ông chủ quán bar nói chuyện.

"Làm hết tháng này cháu muốn xin nghỉ, ngài thấy có được không ạ? Nếu bây giờ khó tìm người thì cháu ở lại làm thêm một thời gian cũng được."

Ông chủ phất tay một cái, nói: "Thiếu một người thì có ảnh hưởng gì đâu. Về nhà phải chăm chỉ học hành nghe chưa."

Cuối tháng ông chủ còn đưa thêm một bao lì xì cho cậu, Chu Đoan nhìn số tiền bên trong, vội chạy đi tìm người nhưng ông chủ lại đóng cửa không tiếp khách.

Lương quán bar, tiền thưởng, tiền làm thêm tại quán cà phê, lại thêm tiền học bổng kì trước, Chu Đoan không cần lo lắng về học phí kỳ sau rồi.

Chuyện này để sau hẵng tính, Chu Đoan về phòng thuê ngủ một giấc thật ngon.
Tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, Chu Đoan tìm đồ ăn, dọn dẹp nhà, tắm rửa sạch sẽ. Cậu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện cho Trịnh Thời.

Đúng lúc Trịnh Thời tan làm, muốn tới nhà Chu Đoan, nói nửa tiếng nữa sẽ đến.
Chu Đoan quỳ trên giường nhìn ra ngoài. Trong khu này nhiều người già, bây giờ cũng sắp chạng vạng, nhiều người lớn bắt ra ngoài đi dạo hoặc dắt trẻ con đi chơi, Chu Đoan nhìn họ say sưa ngon lành. Đột nhiên cậu thấy một chiếc quen thuộc lái vào trong, trên đường có rất nhiều người già, trẻ con, chó mèo cản đường, người lái xe đều kiên nhẫn chờ đợi.

Chu Đoan khoác áo, xỏ giày ra đón.
Trịnh Thời lái một lúc mới tìm được chỗ đỗ xe, đi tới nhà Chu Đoan. Chu Đoan đứng phía xa nhìn hắn, nhìn kiểu gì cũng thấy người đàn ông thành thục anh tuấn này đang phát ra một tầng ánh sáng màu vàng.

Đón người lên lầu, Chu Đoan chạy đi tìm dép lê, bưng trà rót nước cho hắn, coi hắn như một vị khách quý.

Trịnh Thời quan sát căn nhà này. Giống như bao căn nhà khác, có một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, một phòng bếp, một bếp điện an toàn.

Trịnh Thời hỏi: "Chỉ có một mình em? Mẹ em đâu?"

"Năm em mười tám tuổi mẹ đã rời đi rồi."

"Tại sao" - Trịnh Thời hỏi.

"Khụ. Em thành niên rồi mà, chuyện này rất bình thường mà."

"Em có hận mẹ không?"

"Không có gì để hận cả. Mẹ nuôi em đến lúc này đã làm tròn trách nhiệm rồi, nếu em còn dính mẹ thì làm sao mẹ sống tốt được. Với lại, mẹ để lại nhà cho em, còn cho em học phí một năm, thế là đủ rồi. Người em hận là ba em."

"Tại sao?"

"Ông ta bỏ vợ bỏ con, nếu không phải tại ông ta mẹ em cũng sẽ không khổ sở như vậy, lúc đấy em còn nhỏ lắm á."

"Bây giờ mẹ em không cần em nữa, em có nghĩ đến việc tìm ba không?" - Trịnh Thời vò vò túm tóc mai của mình.

"Ta không muốn gặp ông ta."

"Tại sao?"

Chu Đoan nhìn hắn, không trả lời nữa, cậu lấy tay hắn cọ lên mặt mình, nói: "Em cũng muốn nghe chuyện của ngài."

"Tôi?" - Trịnh Thời nở nụ cười: "Tôi thì có chuyện gì ?"

"Thì chuyện gia đình của ngài, ngài có tình nhân hay không, mấy chuyện đó đó."

"Gia đình thì không có, nhưng mà tình nhân..." - Trịnh Thời nhìn chằm chằm Chu Đoan.

Tim Chu Đoan nhảy ầm ầm, mong đợi vô cùng, lại nghe hắn nói: "Cũng không có."
Chu Đoan mất mát mà thở dài, áp sát tới hôn hắn. Trịnh Thời ôm cậu vào trong lòng, vừa hôn vừa xoa lưng cậu, xoa trước ngực cậu, lại luồn tay vào trong quần áo cậu, trực tiếp chạm lên da dẻ cậu.

Chu Đoan thích được vừa hôn vừa ôm ấp như vậy, cả người mềm nhũn, lúc Trịnh Thời sờ xuống dưới cậu đã hóa thành vũng nước.

Cậu cởi quần áo Trịnh Thời, quỳ xuống giúp hắn khẩu giao.

Lần này Trịnh Thời cực kỳ động tình.
Chu Đoan ngẩng đầu lên thở dốc, hỏi hắn: "Tới phòng ngủ sao?"

Trịnh Thời đứng thẳng dậy, ôm cả người Chu Đoan lên, ném tới giướng ngủ.

Chu Đoan lấy ra một bao cao su và thuốc bôi trơn, Trịnh Thời hỏi: "Chuẩn bị đầy đủ thật đấy, còn gì nữa không?"

Chu Đoan tìm kiếm trong ngăn kéo, do dự hỏi hắn: "Có cần rửa ruột không?"
Trịnh Thời nói: "Không cần." Rồi đứng dậy ra phòng khách mặc quần áo.

Chu Đoan luống cuống tay chân đuổi theo, hỏi: "Em làm sai chỗ nào rồi?"

Trịnh Thời đã mặc quần áo tử tế, kéo cậu hôn một cái, nói: "Em không làm sai chỗ nào cả."

Chu Đoan lại hỏi: "Ngài không thích em sao?"

"Thích."

"Vậy tại sao không làm?"

"Có thể chúng ta không phải quan hệ này."
Chu Đoan ngẩng đầu lên, âm thanh run rẩy: "Vậy... Ngài muốn quan hệ gì? Em sẽ không quấn lấy ngài, sẽ không gọi điện làm phiền ngài, khi nào ngài có nhu cầu chỉ cần gọi em là được, em..."

"Được rồi được rồi, không có chuyện gì không có chuyện gì." - Trịnh Thời vuốt ve lưng cậu động viên: "Chúng ta mới gặp nhau mấy lần, tôi thực sự thích em, không muốn em chỉ là bạn giường của tôi, có hiểu không?"

"Ừm..." - Chu Đoan đỏ bừng mặt, cũng nhặt quần áo mặc vào, hai người ngồi trên ghế sofa tán gẫu.

Trịnh Thời hỏi cậu: "Học tập thế nào?"

"Tốt lắm, em lấy được học bổng." - Nói đến chuyện này Chu Đoan hơi hơi kiêu ngạo, trong đôi mắt cũng sáng hẳn lên.
Trịnh Thời cười, lấy ra hộp thuốc lá, hỏi: "Không ngại chứ?"

Chu Đoan lắc đầu một cái: "Không ngại, để em lấy cho ngài cái gạt tàn." Nói xong cậu chạy vào bếp cầm cái chén nhỏ ra, Trịnh Thời đã châm thuốc, gảy tàn thuốc vào trong.

Hai người nói chuyện học hành của Chu Đoan, sau đó Trịnh Thời nhìn thấy album ảnh trên giá sách, gọi Chu Đoan lấy ra xem.

Vừa mở ra, Trịnh Thời nở nụ cười: "Em hận ba đến như thế?"

Trong tất cả các bức ảnh gia đình, có một người đàn ông bị dính nước lên mặt, còn bị người ta cào rách.

Chu Đoan ngượng ngùng, vội vàng lật trang. Trịnh Thời hỏi cậu: "Lúc đó em còn rất nhỏ đúng không, còn nhớ ba em thế nào không?"

"Quên lâu rồi."

Hai người nói chuyện đến tối, trước khi đi Trịnh Thời nói: "Em có thể thường xuyên gọi cho tôi, tôi thích em quấn lấy tôi."

Tiễn Trịnh Thời, Chu Đoan hơi nhụt chí, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Cậu chạy đến bên giường nhìn Trịnh Thời lái xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net