Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Thời thường đưa Chu Đoan đi ăn tối, một tuần hẹn hai, ba lần. Những ngày nghỉ, hắn thường dẫn cậu đến phòng triển lãm hoặc phòng hòa nhạc.

Buổi tối xem phim, Chu Đoan nhiều khi mệt mỏi dựa vào vai Trịnh Thời ngủ quên. Có lần Chu Đoan ngả đầu sang hướng khác, Trịnh Thời nhanh tay kéo cậu lại, dù sao hắn cũng chưa từng nghiêm túc xem phim.

Hai người chung sống như vậy đến mùa đông. Chu Đoan không phải đi làm thêm, học hành hẹn hò xong thì về nhà nằm ngủ. Cậu vẫn còn kha khá tiền, không cần lo lắng cho học kỳ sau nữa, nghỉ đông xong thì tìm một công việc nhẹ nhàng kiếm chút tiền. Tâm trạng thoải mái, ăn ngon ngủ yên, Chu Đoan có cảm giác mình cao hơn một chút, trên người cũng nhiều thịt hơn một chút.

Đúng lúc nghỉ ngơi này, Trịnh Thời phải đi công tác một tháng.

Chu Đoan không nói gì, ra sân bay tiền Trịnh Thời rồi đi xe buýt về nhà.

Vừa đến nơi, Trịnh Thời gọi điện thông báo cho Chu Đoan. Sau đó công việc quá nhiều, không có thời gian gọi cho cậu.

Chờ hai tuần, Chu Đoan không nhịn được nữa, chủ động gọi cho Trịnh Thời.

"Nhớ tôi không?" - Trịnh Thời nghe máy, câu đầu tiên đã hỏi như vậy.

Chu Đoan yên lặng một lúc, nói: "Ngài có đang bận không? Em có làm phiền công việc của ngài không? Hay là ngài đang nghỉ ngơi?"

"Không có, tôi vừa về khách sạn." - Nói xong Trịnh Thời hít sâu một hơi.

"Sao vậy?" - Chu Đoan vội hỏi.

"Không có gì, làm đổ nước nóng vào tay thôi."

"Có đổ nhiều không? Có nặng lắm không? Ngài mau xả nước lạnh đi, đừng nói chuyện nữa."

"Không cần lo." - Trịnh Thời dùng vai kẹp điện thoại, Chu Đoan nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

"Có nổi bong bóng không? Có cần đến bệnh viện không?"

Trịnh Thời nhìn cánh tay đỏ bừng và mấy cái bong bóng nhỏ, nói: "Không có."

Hắn vừa xả nước lạnh vừa nói chuyện cùng Chu Đoan, hỏi chuyện học tập của cậu, hỏi có thiếu tiền không. Không để ý, cánh tay đã đông cứng lại, hắn tắt vòi nước.

Nghe thấy động tĩnh, Chu Đoan nói: "Hay là ngài đi khám đi."

"Không có chuyện gì, tôi già đầu rồi còn cần cậu lo lắng đến thế à?"

Chu Đoan ý thức được mình quản hắn quá nhiều, không nói nữa, nhắc nhở Trịnh Thời nghỉ ngơi sớm rồi cúp máy.

Hôm sau cậu vẫn lo lắng, buổi tối vội vàng gọi cho Trịnh Thời, nhưng không ai nghe máy.

Trưa hôm sau nữa nữa, Trịnh Thời gọi cho cậu, Chu Đoan hỏi tình hình của hắn, hắn nói: "Tại tôi không nghe lời em, bong bóng bị vỡ không để ý, nhiễm trùng phát sốt. Tôi nằm viện truyền nước hơn nửa ngày rồi."

Chu Đoan nghe thế, đứng ngồi không yên, cậu đi đi lại lại trên hành lang thư viện: "Bây giờ ngài thấy thế nào? Có nặng lắm không?"

"Không sao, vết thương nhỏ thôi mà, đừng lo." - Trịnh Thời không để ý đến vết thương chút nào, cười nói: "Cũng may, coi như được nghỉ ngơi hai ngày."

Cúp máy, Chu Đoan lập tức chạy đi mua vé tàu hỏa, vé nhanh nhất là tàu thường, đi đường mất mười mấy tiếng, xuất phát lúc chập tối. Cậu mua vé đứng.

Tới trường xin nghỉ, Chu Đoan xếp ít đồ đơn giản rồi lên tàu.

Trên tàu nhiều người, Chu Đoan đứng bên cửa xe, có mấy người cũng đứng đây hút thuốc khiến Chu Đoan càng ngày càng nôn nóng. Cậu biết mình không nên vội vàng chạy đến đây gây phiền phức cho hắn, nhưng cậu không khống chế được bản thân mình.

Tàu hỏa ầm ầm chuyển bánh, trời cũng tối kịt lại, Chu Đoan khom lưng ôm túi đồ đứng trong góc. Trời sáng, tàu hỏa cũng tới nơi. Chu Đoan xuống xe, nhìn mọi người xung quanh đi đi lại lại có đích đến, còn cậu đứng một chỗ luống cuống mờ mịt.

Cậu nghĩ đến chuyện mua vé trở về, nhưng không thấy Trịnh Thời cậu không yên lòng. Cậu cầm điện thoại, do dự mãi vẫn quyết định gọi cho Trịnh Thời.

Người kia nghe máy rất nhanh, Chu Đoan run run hỏi: "Ngài đang ở đâu?"

Trịnh Thời nghe thấy đầu bên kia ầm ĩ tiếng người, còn có tiếng loa phát thanh, nghiêm giọng hỏi: "Em ở đâu?"

"Em đang... Xin lỗi, em đang đứng ở trạm tàu hỏa chỗ ngài công tác."

"Em đứng yên đó đợi tôi."

Hai người nhìn thấy nhau, Trịnh Thời giận không có chỗ phát tiết, Chu Đoan chắc chắn đứng đây lâu lắm rồi, hai tai và mũi đã đỏ hết lên. Hắn tức giận hỏi: "Em tới làm gì? Hả? Em đến đây làm gì?"

Chu Đoan ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đục đỏ ngầu.

Không chờ cậu nói chuyện, Trịnh Thời ôm chặt vào trong ngực.

Hắn xoa xoa sau lưng cậu, vuốt mái tóc cậu, ủ ấm hai tai và hai má cậu.

Hắn nâng mặt Chu Đoan lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, cúi đầu hôn lên chóp mũi lạnh đỏ ửng.

Chu Đoan kéo tay hắn, nhìn tay phải của hắn bó bột thê thảm, cực kỳ đau lòng.

Trịnh Thời nói tài xế lái xe về khách sạn, dọc đường đi hai người đều không nói gì.

Vào trong phòng, Trịnh Thời lôi kéo cổ áo Chu Đoan, kéo cậu đến trước mặt mình, xoa mạnh hai má cậu, hôn sâu xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net