Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Thời hơi ngồi xuống, bế Chu Đoan lên người mình. Hai tay Chu Đoan vịn vào ngực hắn, sau đó nhấc mông lên, cọ cọ vào hạ thân hắn.

Hô hấp Trịnh Thời hơi loạn, Trịnh Thời ở phía sau vỗ mấy cái lên mông cậu, cười nói: "Sao lại ngốc thế hả."

Chu Đoan đỏ mặt, đưa tay xuống nắm lấy Trịnh Thời, nhét vào kẽ mông mình, cố gắng nhắm thật chuẩn. Cuối cùng cũng vào được, cậu nhấp mông lên xuống mấy lần, ánh mắt dần tê dại.

Hai người làm tình cùng nhau mấy lần, Trịnh Thời không còn đeo bao nữa, nhưng cậu cũng không để ý lắm, như thế càng gần gũi, càng dễ hưởng thụ.

"Á!" - Chu Đoan kêu rên một tiếng, giật mình ưỡn người về phía sau.

Trịnh Thời hung hăng đỉnh lên trên, nhìn đứa nhỏ xóc nảy trên người mình, đứt quãng nhỏ giọng rên rỉ.

Cuối cùng, Trịnh Thời đè Chu Đoan, đâm đến tận cùng, bắn tinh trong cơ thể cậu. Chu Đoan mở mắt ra, mê luyến nhìn về phía Trịnh Thời.

Làm xong lần này, Chu Đoan mềm nhũn như con búp bê bị sử dụng quá đà, Trịnh Thời ôm cậu, nói: "Ra ngoài ăn cơm thôi, nếu không ngày nào cũng phải nằm trên giường mất."

Hai người tắm cùng nhau, gọi tài xế đi tới một nhà hàng khá xa.

Vừa xuống xe đã gặp phải một cơn gió lạnh lẽo, thời tiết bây giờ cũng không mấy dễ chịu, mũi Chu Đoan nhanh chóng đỏ vì lạnh. Vào phòng ăn, Trịnh Thời ngồi cạnh Chu Đoan, kéo tay cậu, vô thức xoa nắn bàn tay hơi lạnh.

Đồ ăn đã dọn lên hết, Trịnh Thời vừa hết sốt không muốn ăn gì cả, hắn cũng không gọi nhiều món, chỉ chăm chăm ngồi gắp cho Chu Đoan. Gần nửa đĩa thức ăn đã chui vào bụng, Chu Đoan ngượng ngùng đặt đũa xuống: "Ngài cũng ăn đi."

Trịnh Thời chỉ cười, gắp một con tôm đã bóc vỏ vào bát cậu.

Ăn cơm xong, hai người cùng nói bàn luận một chút, quyết định Chu Đoan ngủ tại đây đêm nay, sáng sớm hôm sau lên máy bay về nhà, như thế cậu có thể đi học đúng giờ.

Trịnh Thời hỏi cậu: "Bình thường em chăm học như thế, hôm nay lại xin nghỉ, muốn gặp tôi đến thế à?"

Chu Đoan nói: "Ừm. Muốn gặp ngài."

"Tại sao?"

"Lo lắng thân thể của ngài."

"Lo lắng đến lên giường?"

Nghe hắn nói, Chu Đoan hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn vết thương trên tay Trịnh Thời.

Trịnh Thời lại nói: "Tại sao em lại nghiêm túc thế hửm, lúc tôi còn trẻ chưa bao giờ chăm chỉ đi học như em."

Chu Đoan trả lời: "Nếu không chăm, sau này chỉ có một mình em thì phải làm sao?"

Trịnh Thời nhìn cậu: "Bây giờ em không độc thân."

Chu Đoan ngẩng đầu lên, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn: "Không phải àà?"

"Không phải." - Trịnh Thời cho cậu đáp án khẳng định.

Chu Đoan vội vàng nhìn sang chỗ khác, khẩn trương đến mức nuốt nước bọt.

"Cuối tuần đừng đi làm nữa, ở bên tôi là được. Em không cần lo học phí và sinh hoạt phí, tôi sẽ cho em tiền, đủ để em học hết đời."

"Như thế không ổn lắm."
"Có gì không ổn. Coi như tôi bao dưỡng em, thế nào? Em cũng đừng sống vội vàng quá, tuổi còn trẻ, phải ung dung hưởng thụ, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi."

Trong lòng Chu Đoan hơi hơi không muốn, nhưng cậu không có lý do gì để từ chối, cậu cũng sợ từ chối rồi Trịnh Thời sẽ không vui, vội nói: "Em làm nốt tháng này thôi, dù sao ngài cũng không ở bên kia."

Về phòng, Trịnh Thời lại sốt nhẹ, hắn uống thuốc nghỉ ngơi, Chu Đoan lại tự trách mình chạy tới chạy lui chuẩn bị này nọ.

Trịnh Thời vỗ mông cậu một cái: "Em không đau à?"

Chu Đoan cắn cắn môi, nói: "Đau, nhưng mà ngài rất dịu dàng với em, em không bị thương, không sao đâu."

Trịnh Thời thầm nghĩ, ngoài một vài động tác ban đầu, từ lúc hắn bị tình dục chi phối, hắn không hề liên quan đến hai chữ "dịu dàng."

Cuối cùng hai người vẫn nằm ôm nhau, nói chuyện một chút, chẳng mấy cả hai đã ngủ say.

Hôm sau Chu Đoan lên máy bay về nhà, cậu đến trường nhưng không phải học mà đi thẳng vào ký túc xá lăn ra ngủ, ngủ một giấc đến tối, đúng lúc dậy thì Trịnh Thời gọi điện cho cậu.

Cậu nhìn phòng tối om không người, nằm trên giường nghe điện thoại, cách lớp quần áo xoa nhẹ bên dưới của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường. Nói chuyện điện thoại với Trịnh Thời thôi mà cậu đã cứng rồi, vội xuống giường rửa mặt, ra ngoài ăn cơm.

Bên kia, Trịnh Thời gọi điện cho luật sư, chuẩn bị kế hoạch sau này.

Hắn rất đau đầu, lần này không có cách nào quay đầu lại nữa. Chờ đến khi đứa nhỏ hứng thú bừng bừng này biết được sự thật, e là cậu khó mà chấp nhận. Hắn nên chuẩn bị càng sớm càng tốt.

Thực ra, hắn rất hi vọng Chu Đoan chỉ là đứa nhỏ xa lạ mà hắn vô tình gặp phải, như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng hắn lại nghĩ, nếu cậu thực sự là người xa lạ, có lẽ hắn sẽ không thèm liếc cậu một cái, thậm chí còn cảm thấy người như cậu rất buồn nôn.

Phải hơn hai tuần nữa mới xong việc, hắn chỉ hận không thể trở về ngay lúc này, ép đứa nhỏ kia đến tâm phục khẩu phục, để cậu không thể rời khỏi hắn được nữa, tất cả chú ý quan tâm của cậu đều đặt trên người hắn. Đến lúc ấy, chuyện gì cũng dễ xử lý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net