Phần 1: Gia đình tranh cãi - Chương 1: Chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Heo Hư Hỏng

────

Chúc Chân mở to mắt.

Giường lớn trắng tinh thơm tho mềm mại hệt như một đám mây phiêu bồng đang bao vây cơ thể nhỏ xinh.

Trước mắt mông lung, cơn buồn ngủ vẫn chưa kịp tan.

Cô nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật, khoảng chừng hai phút sau mới bất ngờ trợn mắt lên, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn.

Trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ màu hồng nhạt tiến vào trong phòng, chiếu sáng không gian xa hoa và đèn treo hoa lệ phức tạp.

Cô nhìn quanh bốn phía, phòng ngủ kích thước vô cùng rộng, sàn nhà trải thảm lông dê, trên tường trang trí đèn ngủ hình bướm nhỏ, chiếc kệ dựa tường đặt mấy đồ trang trí linh tinh của thiếu nữ, thú bông lông mềm, còn có một chiếc laptop đặt trên bàn sách.

Nếu đoán không nhầm, cô chính là chủ nhân của nơi này.

Nhưng bất ổn ở chỗ, ký ức cô hoàn toàn trống rỗng.

Thiếu nữ ngồi dậy, cách chăn bông mồm xốp sờ đùi phải của mình.

Dưới đầu gối, không có cảm giác gì.

Mà cô dường như cũng không ngạc nhiên chút nào.

Cứ như thể... trạng thái đi lại khó khăn đã theo cô suốt một thời gian dài.

Có người gõ gõ cửa, cách ván cửa kêu lên, giọng nói nhu hoà: "Chân Chân, đã tỉnh chưa? Gia Hoà đang đợi con dưới lầu kìa."

Chúc Chân mơ hồ lên tiếng, cô thấy một người phụ nữ có gương mặt uyển chuyển đẩy cửa bước vào, biểu tình dịu dàng, tuy tuổi không còn trẻ nhưng tư thế giơ tay nhất chân vô cùng tao nhã.

Người phụ nữ đi tới sờ trán của cô, nhẹ nhàng thở ra một cách vui mừng: "Cuối cùng cũng hạ sốt, lần sau không được ra ngoài dầm mưa nữa có biết chưa?"

Vẻ mặt Chúc Chân hoang mang, cô thẳng thắn hỏi: "Tôi không nhớ rõ gì cả. Bà là ai? Đây là nhà của tôi sao?"

Người phụ nữ sửng sốt, cứ tưởng cô nói giỡn nên hỏi thêm vài câu, thấy vẻ mặt con gái là lạ, lúc này bà mới cảm thấy bối rối, hoang mang lớn tiếng gọi mấy người dưới lầu đi lên.

Ba người đàn ông có vẻ ngoài gần như tương tự đi vào, người đi đầu có vẻ hơi lớn tuổi, ông mặc một chiếc áo lông màu xám đậm phối với quần dài, làn da trên trán có chút trắng bệch, hai người đi phía sau thì vận tây trang giày da, một người dịu dàng phóng khoáng, một người ôn tồn lễ độ.

Người đàn ông trung niên nghe người phụ nữ kể lại mọi chuyện, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Chúc Chân, ông lấy di động ra, trầm giọng nói: "Tôi gọi bác sĩ Lý đến đây một chuyến." Ra vẻ giống như vô cùng quan tâm và yêu thương cô.

Người đàn ông anh tuấn có đuôi mắt dài đào hoa thân mật xoa đầu Chúc Chân, cười nói: "Chân Chân ngay cả anh trai cũng quên luôn à? Anh là Chúc Thần. Nhưng mà, đây chắc không phải là trò đùa dai của em đâu đúng không?"

Người đàn ông hào hoa phong nhã còn lại thấy vậy thì giải vây giúp cô: "Anh, Chân Chân sẽ không đùa giỡn mấy việc như thế này đâu. Chắc là mấy hôm trước bị sốt không nhẹ, em ấy đến giờ vẫn chưa kịp hồi phục."

Người đàn ông giúp Chúc Chân giải vây vỗ nhẹ tay nhỏ của cô, ánh mắt chân thành tha thiết quan tâm nói: "Chân Chân, anh là Lâm Gia Hoà, cũng là vị hôn phu của em. Em đừng sợ, chờ bác sĩ Lý kiểm tra đã rồi tính tiếp."

Một đám người vây quanh cô, cha mẹ, anh trai, vị hôn phu trẻ tuổi anh tuấn, so với chúng tinh phủng nguyệt* cũng không phải nói quá.

Hơn nữa, thông qua hoàn cảnh, quần áo và cách nói năng của những người trong nhà mà cô quan sát được, gia cảnh của cô có lẽ cũng không tồi.

Tuy chuyện gì cô cũng không nhớ, nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của Chúc Chân.

Nếu bắt buộc phải so sánh, tâm tình cô bây giờ có lẽ giống như không cẩn thận té ngã một cái, vô tình nhặt được tờ vé số trúng giải độc đắc.

"Chân của tôi..." Cô do dự nhìn về phía Lâm Gia Hoà.

"Lúc còn nhỏ, em ngoài ý muốn..." Lâm Gia Hoà nhìn cô xin lỗi, "Anh biết em cần chút thời gian mới có thể chấp nhận chuyện này, nhưng tất cả mọi người đều ở bên cạnh em, em cũng đừng quá khổ sở, có được không?"

Chúc Chân cũng không rối rắm nhiều với những chuyện đang diễn ra.

Tính cách cô vốn luôn lạc quan, thậm chí có chút vô tâm vô phế.

Cô kéo cánh tay của người phụ nữ, mềm giọng nói: "Mẹ à, con muốn thay quần áo." Bác sĩ sắp tới, cô còn mặc đồ ngủ thì có chút thiếu lễ phép.

Người phụ nữ vội vàng đáp ứng, đuổi mấy người đàn ông ra ngoài, sau đó giúp cô đeo chân giả, thay một bộ quần jean áo lông, cuối cùng mang vào một đôi ủng ngắn. Chất lượng chân giả vô cùng hoàn mỹ, cảm giác rất mềm mại, mô phỏng y hệt chân thật, giá trị có lẽ cũng xa xỉ.

Chúc Chân cầm gậy chống người phụ nữ kia đưa, thử đứng dậy đi qua đi lại vài bước. Tuy vẫn chưa linh hoạt lắm, nhưng cũng dễ dàng thích ứng.

Biệt thự có ba tầng, vì để cô có thể dễ dàng lên xuống nên có lắp đặt một cái thang máy riêng.

Lúc Chúc Chân đi xuống dưới lầu, bác sĩ Lý đúng lúc vào cửa.

Bác sĩ Lý làm vài bước kiểm tra sức khoẻ bình thường giúp cô, ông ấy cũng không nói rõ nguyên nhân mất trí nhớ, chỉ dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, đợi mấy ngày nữa rồi kiểm tra lại.

Người một nhà ngồi vây quanh ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.

Bánh mì, trứng chiên, sữa bò, còn có cháo khoai lang tím thơm ngọt mềm dẻo.

Lâm Gia Hoà ngồi ở bên phải Chúc Chân, vô cùng tự nhiên gắp một cái trứng chiên nhét vào trong bánh mì nguyên cám, sau đó quay đầu hỏi cô: "Có sốt dâu tây đấy, muốn ăn không?"

Sốt dâu tây chua chua ngọt ngọt, Chúc Chân cực kì thích ăn sốt dâu tây.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy miếng sandwich nhân trứng chiên, thịt xông khói, rau xà lách, cà chua cắt miếng cắn một ngụm, thoả mãn nheo mắt.

Cũng bởi vì vậy mà cô vô tình bỏ qua tin tức bất chợt loé lên trên màn hình chiếc điện thoại di động đặt trên bàn của Lâm Gia Hoà.

Người đàn ông nhanh chóng nhìn lướt qua, không một tiếng động cất di động vào túi áo khoác, anh ta vỗ vỗ bả vai của cô: "Chân Chân, xíu nữa anh phải đi làm rồi, hôm nay em muốn làm gì?"

Chúc Chân không biết trả lời sao cho phải.

Lâm Gia Hoà cũng tự thấy câu hỏi của mình không thích hợp, bèn nói ra chủ ý: "Hôm qua em đòi đi thư viện mới khai trương ở phía đông đúng không nhỉ? Hay là lát nữa anh đưa em qua đó, sau khi tan tầm lại đến rước em?"

Anh ta vô cùng lễ phép và chu đáo xin phép cha mẹ Chúc Chân, hai vị trưởng bối đương nhiên rất tin tưởng đứa con rể đạt chuẩn này, lập tức gật đầu cho phép.

Chúc Chân còn chưa phát biểu ý kiến đã bị bọn họ sắp đặt xong xuôi.

Chúc Chân nhai rau xà lách, phát ra tiếng "kẽo kẹt", ra vẻ sao cũng được đồng ý.

Chúc Thần ở bên cạnh không hiểu sao cười nhạt một tiếng, thấy em gái tò mò ngẩng đầu nhìn cũng không đáp lại. Hắn cầm giấy ăn lau chùi khoé miệng, sau đó đứng dậy: "Hôm nay con làm việc ở nhà."

Nói xong, hắn gọi một cuốc cho bí thư, bảo bí thư đem văn kiện giao đến dưới nhà, cuối cùng mới bước lên lầu.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Gia Hoà săn sóc đỡ Chúc Chân ngồi vào ghế phụ, sau đó cất gậy chống vào phía ghế sau.

Hắn sờ đầu gối Chúc Chân, lẩm bẩm mấy câu: "Thứ bảy chúng ta đi làm một ít phụ kiện cưới, chủ nhật váy cưới đặt riêng chắc cũng đã làm xong, đến hôm đó dắt em đi mua trang sức, chúng ta còn phải mau chóng xác định phong cách thiệp mời..."

Dường như anh ta đang vô cùng chờ mong đối với hôn lễ của bọn họ.

Tuy Chúc Chân không có cảm giác gì, nhưng cô vẫn phối hợp cười cười, lộ ra lúm đồng tiền trên má, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.

Lâm Gia Hoà bất ngờ nghiêng người, hôn lên mặt cô, đáy mắt tràn đầy thâm tình.

Chúc Chân có mang theo notebook tuỳ thân, cô định tìm một vài tin tức trong quá khứ từ máy tính, cố gắng nhớ lại ký ức đã mất.

Nhưng lúc bước vào thư viện, cô đột nhiên bị thu hút bởi một quyển sách có tựa đề là Bình Sơn Mộng Minh 《 giết người vô cùng vui sướng 》 , cảm giác như cô đã tìm kiếm quyển sách này rất lâu rồi.

Ôm sách ngồi vào một góc, ngoại trừ dùng một ít cơm trưa đơn giản, Chúc Chân dường như không hề đi đâu cả.

Chờ cô đọc xong trang cuối cùng, ánh chiều tà lúc hoàng hôn đã in bóng lên mặt bàn.

Lâm Gia Hoà gọi tới, bảo rằng không tìm được chỗ đậu xe, cho nên chờ cô ở ven đường.

Chúc Chân chậm rãi đi ra ngoài, từ xa thấy người đàn ông đứng cạnh xe đang dây dưa cùng một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ.

Gương mặt cô gái giận dữ đến mức tím ngắc, vẻ mặt vô cùng kích động, hai luồng cao ngất trước ngực không ngừng lắc qua lắc lại.

Chúc Chân nhíu nhíu mày, há mồm kêu: "Gia Hòa?"

Cô gái kia bỗng dưng quay đầu, ánh mắt cô ta cực kì hung ác.

Dưới tiếng kêu kinh hoảng của Lâm Gia Hoà, cô gái rút một con dao nhỏ từ trong bóp đầm ra, nhanh chóng đâm về phía Chúc Chân.

Lưỡi dao sắc nhọn "xì" một tiếng, cắm sâu vào ngực.

Đau nhức bất ngờ ập tới, sắc mặt Chúc Chân trắng bệch, hai tay theo bản năng véo vào da thịt của cô ta, nhưng cũng không thể ngăn cản con dao đang xoay tròn trong tim.

Ý thức trở nên mơ hồ, cô phảng phất giống như tách thành hai bộ phận, linh hồn như đang bay giữa không trung, ngơ ngác nhìn cơ thể ngập ngụa máu tươi trên mặt đất.

Cô gái kia...

Tại sao lại muốn giết cô?!

******************************************
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net