❄️ Phần 1 - Chương 3: Một ngày bình tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Heo Hư Hỏng

────

Chúc Chân hét lên một tiếng, hai tay quơ quào tỉnh dậy.

Cảm giác lạnh băng, đau đớn, sợ hãi khắc sâu vào xương cốt dường như chỉ vừa xảy ra vào một giây trước.

Gương mặt nhỏ của cô tái nhợt, bàn tay vuốt ve chiếc cổ vẫn còn êm đẹp, trong đầu tràn ngập hình ảnh chết chóc thê thảm khi bị gã fan biến thái cắt nửa cái đầu.

Đây không phải là mơ.

Không biết vì lý do gì, cô đang trải qua vô số vòng tuần hoàn.

Chết rồi lại sống, sống rồi lại chết.

Chúc Chân hoang mang lo sợ, trong nháy mắt hiện lên vô số suy nghĩ.

Trong hiện thực thật sự có khả năng xảy ra chuyện không thể tưởng tượng, khoa học không có cách nào lý giải như thế này sao?

Hoặc là, cô đang ở trong một giấc mộng chồng mộng?

Chúc Chân ngồi dậy, kéo hộp trang sức từ bàn trang điểm ra, sau đó lấy một chiếc trâm cài cổ phong làm từ gỗ đàn bên trong hộp, cắn răng đâm vào sườn cánh tay.

Máu tươi thấm ra, cảm giác đau đớn không ngừng kích thích thần kinh, nhắc nhở cô đây chính là hiện thực.

Mẹ cô còn đang gõ cửa bên ngoài, sau đó nói ra lời thoại cô từng nghe qua hai lần, mọi chuyện thật sự không hợp lí chút nào khiến đầu cô đau như muốn nứt ra.

Móng tay cắm sâu vào da thịt, Chúc Chân cố gắng thanh minh, nỗ lực đáp lại bằng ngữ khí vững vàng: "Mẹ à, con còn chưa tỉnh lắm, mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ con."

Cô cần thời gian để bình tĩnh lại, nghĩ ra biện pháp phá vỡ vòng tuần hoàn.

Trong một cái chớp mắt, cô thậm chí đã nghĩ đến việc xin mẹ mình giúp đỡ.

Nhưng cô tự hỏi, nếu người khác nói với mình chuyện không hợp lẽ thường như vậy, ngay cả bản thân cô còn không tin tưởng nữa là?

Cô không muốn bị coi là kẻ điên.

Một lát sau, Lâm Gia Hoà đi lên gõ cửa, dịu dàng nói: "Chân Chân, đã dậy chưa? Còn chưa hạ sốt à?" Tiếp theo hắn lại mời cô đi thư viện mới khai trương phía đông.

Chúc Chân đã hạ quyết tâm, hôm nay cho dù trời có sập xuống cô cũng tuyệt đối không bước ra khỏi cửa nửa bước.

Đi thư viện là chết, gặp mặt fan cũng chết, nói không chừng không cẩn thận lại kích phát điều kiện tử vong, để bảo vệ tính mạng, ở nhà là tốt nhất.

"Gia Hoà, em còn có chút không thoải mái, không muốn ra ngoài, anh đi làm đi, không cần để ý đến em." Chúc Chân bình tĩnh cách một cánh cửa tống cổ vị hôn phu đi.

Lâm Gia Hoà nói hai câu quan tâm, không quên dặn dò hầu gái mang bữa sáng lên lầu, sau đó mới lưu luyến rời đi.

Lúc này, Chúc Chân không dám lơ là, qua loa lấp đầy bụng nhỏ, sau đó nghiên cứu mấy tin tức có trong notebook một lần.

Folder "Ảnh chụp" chỉ có vỏn vẹn mười mấy bức ảnh, trong đó có ảnh chụp một mình cô, cũng có ảnh chụp chung cùng Lâm Gia Hoà, còn có một bức ảnh chụp gia đình nữa.

Cô còn tưởng rằng mình là một người yên tĩnh vui vẻ.

Nhưng có một điều ngoài ý muốn là, trong tất cả những ảnh chụp này, cô chỉ toàn cúi đầu mím môi, bộ dáng buồn bực không vui.

Tuy rằng bản thân là người tàn tật, nhưng cô có cha mẹ và anh trai nuông chiều, vị hôn phu ân cần chăm sóc, lẽ ra không nên u buồn như thế mới đúng.

Gương mặt nhỏ xinh đẹp của Chúc Chân nhăn lại, nhìn đi nhìn lại ảnh chụp vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bức ảnh gia đình.

Bầu không khí nhìn như hoà thuận vui vẻ, nhưng không hiểu sao có chút cổ quái.

Trong bức ảnh, cô ngồi ở giữa cha mẹ, đứng sau sô pha là Lâm Gia Hoà và Chúc Thần.

Mẹ cô trang điểm tỉ mỉ, vô cùng có phong thái, một đôi mắt đẹp y hệt như cô bình tĩnh nhìn về phía màn ảnh. Cha cũng nhìn về phía bên này, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, thậm chí có hơi âm trầm, hai tay ông gác trên đầu gối, đang vân vê ngón cái và ngón trỏ.

Lâm Gia Hoà hơi khom người, đứng ở bên trái Chúc Chân, ánh mắt thâm tình, một bàn tay thân mật đặt trên vai cô.

Chúc Thần lười biếng đứng ở bên phải, một tay đặt trên bả vai cô, một tay đút trong túi quần. Khoé môi hắn hơi cong lên, cười có chút hư hỏng, nhưng lại rất quyến rũ.

Chúc Chân giống như đang suy tư chuyện gì đó, cô theo thứ tự mở mấy hồ sơ đặt trên bàn ra.

Tất cả là tác phẩm của cô, có điều ngoài ý muốn là, những quyển tiểu thuyết văn học này đều nói về thanh xuân đau xót, lối hành văn thật sự xuất sắc, chỉ là giữa những dòng chữ để lộ ra sự đau thương ủ dột, bi quan tuyệt vọng, ép cô thở không nổi.

Là cô viết thật ư?

Trong lòng Chúc Chân tràn ngập cảm giác không chân thật.

Chúc Chân mở app nói chuyện phiếm ra, điều tra lịch sử trò chuyện với tên tội phạm giết người kia. Từ đoạn chat, cô lờ mờ nhận ra vài dấu vết để lại, cuối cùng tìm được một cái Weibo khác của đối phương, cô kéo xuống xem nội dung được chia sẻ trên Weibo.

Suy đoán của cô rất đơn giản, gã kia có bản lĩnh bắt chước thiếu nữ phải nói là không một kẻ hở, thủ đoạn cắt yết hầu vô cùng thành thạo, nhất định là đã phạm tội nhiều lần.

Cô muốn tìm ra bằng chứng phạm tội của hắn, sau đó bắt hắn chịu tội trước công lý.

Bằng không, không thể đảm bảo được chuyện hắn tra ra được địa chỉ nhà của cô, rồi tìm cơ hội tiếp cận, sau đó cho cô một dao như lúc trước hay không.

Không thể để mất bò mới lo làm chuồng được.

Quả nhiên, sau khi lướt đến những bài viết từ năm 2018, cô phát hiện có một tác giả văn học mạng liên tục xuất hiện.

Ngữ khí của tên phạm nhân vô cùng nhiệt tình, hắn ta điên cuồng biểu đạt sự mê say của mình đối với tác giả kia, những lời nói đó vô cùng quen thuộc với Chúc Chân.

Cô tìm kiếm tên tác giả ở trên mạng, cuối cùng cũng tìm thấy một ít tin tức, cô gái đó bị người ta cắt yết hầu ở một công viên ven hồ vào tháng 8, tử vong tại chỗ, không có bất kì nhân chứng nào cho nên vụ án trở thành án treo, đến nay vẫn chưa được phá.

Chúc Chân thở một hơi dài, viết một bưu kiện nặc danh gửi đến đồn công an, đồng thời chụp và lưu giữ lại những chứng cứ có liên quan. Nếu phía cảnh sát còn không coi trọng, cô sẽ lén lút sưu tầm chứng cứ phạm tội của gã, quyết tâm tống cổ hắn vào ngục giam mới có thể an tâm.

Làm xong hết mọi chuyện, Chúc Chân duỗi eo, nghe thấy phòng cách vách của cha mẹ truyền đến tiếng ồn ào mơ hồ, bọn họ dường như đang cãi nhau. Cô dựa theo nguyên tắc bớt một chuyện còn hơn nhiều một chuyện mà làm rùa đen rụt đầu.

5 giờ rưỡi chiều, mẹ cô bỗng dưng kinh hoảng xông vào, giọng nói run rẩy: "Chân Chân, mẹ... mẹ nói chuyện này với con, con nhất định không được hốt hoảng, cũng đừng khóc, mọi chuyện đã có mẹ lo, biết không?"

Chúc Chân mơ hồ đoán được chuyện gì, cố tình bày ra vẻ ngây thơ vô tri, hỏi: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"

"Mẹ Gia Hoà mới gọi cho mẹ, nói Gia Hoà bị... thằng bé bị một bà điên đâm một dao, còn đang cấp cứu ở bệnh viện..." Người phụ nữ lo lắng nhìn về phía con gái mình, "Mẹ đi bệnh viện xem tình huống như thế nào, Chân Chân, con đừng sợ, Gia Hoà phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có chuyện gì..."

Nội tâm Chúc Chân không chút gợn sóng, thậm chí cô còn muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Tử đại hữu bất tử bần đạo*, huống chi cô cũng không phải thánh mẫu, cho dù Lâm Gia Hoà có thật sự chết đi, cô cũng chỉ cảm thấy đáng đời tra nam mà thôi.

"Mẹ ơi..." Chúc Chân ra vẻ hoang mang lo sợ, miễn cho mẹ cô cảm thấy bất thường, đỡ gặp phải phiền phức, "Sao có thể? Con... Con..."

Cô vốn định khách sáo một chút, tỏ vẻ bản thân không để ý, nhưng sợ bà nhận ra sự thật, đành phải che miệng, hai vai run rẩy, diễn ra bộ dạng chịu không nổi đả kích.

Người phụ nữ quả nhiên đau lòng, khom lưng ôm chầm lấy cô, dịu dàng nói: "Con ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, có tin tức gì mới mẹ sẽ gọi cho con ngay."

Nhìn bà vội vã ra ngoài, trong lòng Chúc Chân mờ mịt, cô quay đầu nhìn sắc trời đang dần tối sẫm, cảm xúc hoảng loạn dần được trấn an.

Chịu đựng đến 12 giờ đêm, cuối cùng cũng bắt đầu một ngày mới.

Biết đâu cô có thể phá vỡ vòng tuần hoàn hoang đường này, trở lại cuộc sống vui sướng thường ngày.

Trong lòng Chúc Chân tràn ngập mong chờ, cô ăn cơm chiều ở phòng ăn, đến lúc chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người đàn ông gõ cửa xong thì tuỳ ý bước vào, ngữ điệu thân mật: "Chân Chân, sao cả ngày nay không thấy em xuống lầu? Còn đang giận anh trai sao?"

Chúc Chân không biết hắn nói "tức giận" là tức giận chuyện gì, cô giả ngu: "Đâu có đâu, em sao có thể giận dỗi với anh trai? Em vẫn chưa khỏe lại nữa, cả người không có sức..."

Ánh mắt Chúc Thần loé lên, đi đến trước giường, khom lưng xoa đầu cô: "Không tức giận thì tốt, cả ngày nay anh cứ lo lắng, sợ em không để ý đến anh nữa."

Chúc Chân ngoan ngoãn cười cười, lắc đầu nói: "Em thật sự không có tức giận mà."

Đôi mắt người đàn ông càng thêm sáng ngời, hắn đề nghị: "Nếu em không giận, ba mẹ cũng không ở nhà, chi bằng chúng ta lại chơi tiếp trò chơi hôm trước còn đang chơi dở?"

Nhìn Chúc Thần móc ra một đồ vật hình tròn, tươi cười trên mặt Chúc Chân cứng đờ.

******************************************
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu "Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net