❄️ Phần 1 - Chương 6: Hiện trường bắt gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Heo Hư Hỏng
────

Trước khi tỉnh lại, Chúc Chân nghe thấy tiếng cảnh báo vô cùng chói tai, âm cuối ồ ồ kéo dài, chấn động đến mức sọ não cô phát đau.

Ngay sau đó là tiếng nữ máy móc lạnh băng vang lên, cực kì giống Siri.

【 Cảnh cáo! Cảnh cáo! Cảnh cáo! Người chơi đã mất hết toàn bộ cơ hội tử vong, nếu như lần này vẫn không có cách nào thông quan, sẽ tiến vào trạng thái tử vong thật sự, không có phương thức hủy bỏ. 】

【 Truyền tống lần cuối cùng sắp bắt đầu... 】

【3】

【2】

【1】

...

Chúc Chân mở to mắt.

Cô bắt đầu hoài nghi, đây không phải là hiện thực.

Nhưng mặc kệ thế nào, trước mắt cô chỉ có một con đường duy nhất có thể đi.

Cô hít sâu mấy lần, điều chỉnh tốt tinh thần và trạng thái, sau đó bình tĩnh mời người phụ nữ vào cửa giúp cô thay áo lông và quần jean.

Đi vào nhà ăn ở lầu một, cô nhìn ba người đàn ông trước mặt: một người là vị hôn phu có mục đích riêng giả nhân giả nghĩa, một tên là mặt người dạ thú không biết luân thường đạo lý là gì, cô bây giờ nhắm mắt lại, đều có thể nhớ đến tình trạng chết đáng sợ của Chúc Thần, còn kẻ còn lại thì là người cha thân yêu muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Sự sắp đặt này, cũng tuyệt đấy.

Chúc Chân đè xuống tâm tình đang dần trở nên lạnh lẽo, dịu ngoan cho Chúc Thần sờ đầu, sau đó quay đầu nói với Lâm Gia Hoà: "Gia Hoà, có thể lấy một ít sốt cà chua giúp em không?" Cảm xúc ổn định, biểu tình bình thản.

Lâm Gia Hòa cười nói: "Anh đi xuống bếp tìm thử, nếu như không có..."

"Ngăn ướp lạnh bên trong tủ lạnh có đó." Chúc Chân vô cùng chắc chắc nói.

Lâm Gia Hoà gật gật đầu, quả nhiên trong tủ lạnh có một lọ sốt cà chua còn mới tinh.

Ăn xong bữa sáng, Chúc Chân từ chối lời đề nghị của Lâm Gia Hoà, lựa chọn ở nhà.

Cô không phải không nghĩ tới việc chạy trốn, thậm chí còn muốn chạy càng xa càng tốt. Cô đã kiểm tra tài khoản tiết kiệm, phát hiện gia đình này vô cùng hậu đãi với mình, ngân sách phải nói đủ để cô thuê một đội bảo an, bảo vệ an toàn cho bản thân.

Nhưng mà, cô làm sao có thể xác định được nơi nào là nơi có thể kích phát điều kiện tử vong đây?

Đi ở trên đường, rất có khả năng gặp phải tai nạn xe cộ hoặc tội phạm giết người biến thái. Tránh ở trong nhà, nói không chừng sẽ bị sập nhà hoặc có kẻ giết người đột nhập, cho dù có thuê nhiều bảo an thì có thể thế nào? Cô không có gì để đảm bảo bọn họ sẽ không bị Chúc Minh mua chuộc, sau đó phản bội cô.

Cô đã trải qua vài lần sinh tử, tuy rằng thống khổ nhưng hoàn toàn có lợi thế.

Cô biết trước tiên cơ, biết sự việc sẽ xảy ra theo trình tự gì, cô có thể lợi dụng những điều đó mà chuẩn bị trước cách đối phó.

Chờ đến khi trời tối, cô lại nhìn xem bức ảnh gia đình kia, nhìn chằm chằm thần sắc khác nhau của bọn họ vài lần, có chút châm chọc cười cười.

Mẹ đang chuyên chú nhìn, chỉ sợ không phải màn ảnh, mà là tình nhân đang chụp ảnh gia đình.

Mà động tác vân vê ngón tay của Chúc Minh y hệt như lúc giết cô trước đó, hẳn là ông ta đang vô cùng tức giận. Xem ra, thời điểm chụp bức ảnh này, ông ta đã biết vợ mình ngoại tình với bạn tốt của mình rồi, nhưng ông vẫn án binh bất động, chờ có kết quả ADN mới quyết đoán hành động.

Chúc Chân không xem ảnh chụp nữa, kiên nhẫn chờ đến 10 giờ đêm, khoảng năm phút trước khi Chúc Thần gõ cửa, cầm gậy chóng đi xuống dưới lầu.

Chúc Thần không thấy cô ở trên lầu nên đi thẳng xuống nhà bếp. Lúc này hắn thấy thiếu nữ mặc một bộ áo ngủ hình gấu nhỏ đáng yêu đang đứng trước kệ bếp, nhìn chằm chằm nồi sữa bò đang sôi, tay nhỏ cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy.

Chúc Thần có chút kinh ngạc, ôm lấy cô từ phía sau, ngửi một hơi thật sâu hương thơm trên người cô, thân mật nói: "Chân Chân, em đang làm gì vậy?"

"Em đang làm sữa đông hai tầng cho anh trai." Chúc Chân mềm mại trả lời, quay mặt sang nhìn hắn, "Anh trai có muốn ăn không?"

Ánh mắt người đàn ông tỏa sáng, nhưng lại có chút hồ nghi: "Đương nhiên ăn. Chân Chân sao lại bất ngờ đối tốt với anh trai vậy? Không giận anh sao?"

Chúc Chân lắc đầu, nghĩ nghĩ một hồi rồi lại gật đầu, bộ dáng buồn rầu: "Vẫn có chút tức giận, anh trai bắt nạt em, hại em bị ướt mưa, bệnh lâu như vậy đến giờ vẫn chưa lấy lại sức..."

Chúc Thần thích thái độ ngoan ngoãn của cô, càng thích gương mặt cô lộ ra biểu tình sinh động, nghe cô nói vẻ mặt của hắn có chút thỏa mãn, giúp cô múc sữa bò trong nồi ra chén nhỏ, cười nói: "Nếu lúc đấy em ngoan ngoãn nghe lời anh, cùng anh chơi xong trò chơi kia, anh sẽ không nỡ đánh em, càng không thể nào trơ mắt nhìn em chạy ra ngoài. Xét đến cùng, còn không phải do bản thân em sao?"

Nói đi nói lại, mọi sai lầm đều do cô gây ra, cô nên thuận theo hắn vô điều kiện, tuỳ ý hắn phát tiết thú tính.

Chúc Chân cười lạnh trong lòng, nhưng không hề cãi lại, chỉ lặng yên đẩy ra lớp váng sữa còn đọng lại, sau đó đảo sữa bò, đường cát và hỗn hợp lòng trắng trứng, sau đó lại cẩn thận đảo váng sữa lại thêm một lần, động tác không chút hoang mang.

Hồi lâu vẫn thấy cô không trả lời, Chúc Thần sờ tóc dài nhu thuận, dán vào tai cô nói: "Được rồi, Chân Chân, chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, anh trai thích em, không muốn so đo với em. Thừa dịp cha mẹ không có ở nhà, chúng ta lại tiếp tục chơi trò chơi hôm trước có được không?"

Hắn lấy món đồ chơi màu hồng nhạt từ trong túi ra, còn chưa kịp đưa tới trước mặt Chúc Chân, đã thấy cô lã chã chực khóc nói một câu: "Anh trai thật sự thích em sao?"

Chúc Thần ngẩn người, theo bản năng trả lời: "Đương nhiên, anh trai thích em nhất, không phải em vẫn luôn biết sao?"

"Tôi không tin." Lỗ tai nghe thấy động tĩnh rất nhỏ truyền đến từ bên ngoài. Chúc Chân giơ tay che lại gương mặt nhỏ, "Anh nếu thật sự thích tôi, nếu là thích giữa nam nữ... sẽ không đùa giỡn tôi ở trong phòng bếp như thế này. Anh có nghĩ tới, lỡ như cha mẹ phát hiện, bọn họ nhất định sẽ cho rằng tôi quyến rũ anh, sau đó đánh chết tôi..."

Thiếu nữ khóc vô cùng thương tâm, khiến dục vọng chiếm hữu và bảo hộ của Chúc Thần nổi lên, hắn không cho là đúng cười khẽ: "Phát hiện thì sao chứ? Em không tiếp xúc nhiều với những chuyện bên ngoài cho nên không biết, cha rất tin tưởng anh, thực quyền trong công ty đều đã chuyển nhượng hết cho anh rồi. Mấy lão già ỷ có chút giao tình nhiều năm với cha, dám vênh mặt hất hàm sai khiến anh cũng đã bị anh dùng thủ đoạn thu lại hết quyền lực. Nói trắng ra là, cha đã già, cũng nên về hưu, Chúc gia sau này còn không phải đều dựa vào anh hay sao? Cho dù ông ta có biết, cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt làm như không biết."

Chúc Chân quay đầu lại, mắt ngậm nước liếc nhìn hắn một, lại nói: "Cho dù giống như anh nói... Nhưng, nhưng chúng ta... Nói chung vẫn không phải cách lâu dài... Nếu có một ngày, tôi mang thai con của anh thì sao, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?"

Chúc Thần đúng là không nghĩ tới vấn đề này.

Hắn há miệng thở dốc, không hiểu sao lại nhớ đến bộ đang đáng yêu của Chúc Chân lúc còn nhỏ, bỗng dưng cảm thấy sinh một bé gái giống cô là một chủ ý không rồi.

Bé cưng sao, vẫn nên nhỏ xinh tinh tế một chút mới đẹp. Chúc Chân cái gì cũng tốt, nhưng cô đã lớn, lúc ôm không có cảm giác giống như hồi bé.

Tươi cười trên mặt Chúc Thần càng đậm: "Vậy thì cứ sinh, anh sẽ tìm một người phụ nữ làm bình phong, hoặc nuôi dưới gối của cha mẹ cũng không tồi, có thể trở thành con lúc tuổi già của bọn họ."

Chúc Chân chớp chớp mắt, mơ hồ nghe thấy âm thanh chốt cửa được ấn xuống, nắm chặt thời gian phóng thêm lửa: "Vậy,.. Đến lúc đó, đứa bé nên gọi cha là gì đây? Ba ba, gia gia, hay là... Ông ngoại?"

"Súc sinh!" Chúc Minh đẩy cửa phòng bếp ra, ba bước gộp thành hai bước vọt vào trong đá vào eo Chúc Thần, ánh mắt phẫn nộ, biểu tình vặn vẹo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net