❄️ Phần 1 - Chương 7: Vượt ải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Heo Hư Hỏng
────

Hai đứa con hoang bò ra từ trong bụng tiện nhân kia lại cấu kết cùng nhau, mưu đoạt gia sản, anh em loạn luân, thậm chí còn định sinh ra một đứa bé dưới danh nghĩa của ông. Trên đường về, dù đã nhắc nhở bản thân phải tính toán kĩ hơn, nhưng khi nghe bọn họ lớn tiếng nói ra bí mật đã ủ mưu lâu nay, Chúc Minh vẫn không nhịn được xé rách da mặt.

Chúc Thần "ui da" một tiếng, eo hắn đập vào

góc vuông của quầy rượu, cộm đến mức phát đau. Trên mặt hắn bị Chúc Minh tát một bàn tay, không khỏi khó chịu, vừa giơ tay phòng vệ, vừa nói: "Cha, cha muốn làm gì? Cha nghe con nói đã!"

"Thằng chó không biết xấu hổ! Súc sinh! Tao nói cho mày biết, gia sản của Chúc gia một phân tiền cũng không chia cho mày! Mày với em gái mày, còn có con điếm mẹ mày nữa, hiện tại cút hết cho tao!" Chúc Minh lại đấm vào mặt Chúc Thần thêm một quyền, ông ta hằng năm đều siêng năng tập luyện, tuổi cũng không lớn lắm, lần này đánh đến mức một bên má Chúc Thần sưng cao, mất đi phong thái của một thiếu gia phong lưu.

"Ông điên rồi sao? Không được mắng mẹ tôi!" Chúc Thần không rõ nguyên do bị Chúc Minh không chút lưu tình đánh cho bạo nộ, tay trái sờ loạn trên bàn, đúng lúc sờ trúng một vật có tay cầm tròn tròn, còn chưa kịp định hình đó là gì, vì sao xuất hiện ở chỗ này, đã bị một quyền của Chúc Minh đánh tới, hắn theo bản năng vung về phía trước.

"Phụt" một tiếng, lưỡi dao năm tấc đâm thủng lòng ngực, máu tươi văng tung toé khắp nơi. Động tác của hai người dừng lại, đồng thời ngơ ngác cúi đầu nhìn về phía lưỡi dao sắc bén.

Trong miệng Chúc Minh rên ư ử, nhưng không nói ra bất cứ lời nào, ngón tay run run chỉ về phía Chúc Thần, ánh mắt thống khổ không cam lòng, ngửa mặt về sau ngã quỵ.

Con dao gọt hoa quả dính đầy máu tươi trên tay Chúc Thần rơi xuống đất phát ra tiếng "leng keng", hắn hoảng loạn nhìn cô em gái đang co mình trong một góc, lẩm bẩm nói: "Không, không phải tôi làm... Không phải tôi..."

Sắc mặt của Chúc Chân cũng vô cùng khó coi, cô đi lại gần một chút, kiểm tra hơi thở của Chúc Minh, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với : "Anh, cha chết rồi, anh đã giết ông ấy."

"Anh... Anh không phải cố ý!" Chúc Thần hoàn toàn hoảng sợ, giống như con thú lớn bị nhốt trong lồng đi tới đi lui trong phòng, không dám nhìn thi thể trên mặt đất. Cuối cùng, hai tay hắn ôm đầu, dùng sức kéo mái tóc được xịt keo tỉ mỉ, "Chân Chân, là ông ta không biết phân biệt xanh đỏ trắng đen mà đánh anh có đúng không? Anh, anh chỉ là phòng vệ mà thôi!! Đúng vậy, phòng vệ!!"

"Nhưng mà... cảnh sát sẽ tin sao?" Chúc Chân không chút lưu tình dập tắt hy vọng mới vừa loé lên của hắn, "Anh, em tất nhiên có thể đứng ra làm chứng giúp anh, em chắc chắn sẽ đứng về phía anh, nhưng mà trong phòng bếp không có camera... Hơn nữa, em nghe mẹ nói, anh gần đây hay tranh cãi với cha việc trong công ty, anh nói bản thân không cẩn thận giết chết cha, nhưng mấy cổ đông mà anh đối phó, có thể nói rằng anh sớm đã dự mưu hay không?

"Vậy anh phải làm gì bây giờ?!" Chúc Thần cuồng nộ mất bình tĩnh rống to một tiếng, trong lòng hắn hiểu rõ những gì Chúc Chân nói là tình hình thực tế, trạng thái hiện tại vô cùng bất lợi đối với hắn.

Nhưng hắn không muốn ngồi tù!

Chúc Chân cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Anh trai... Hay là, anh trốn ra nước ngoài đi?"

Đôi mắt Chúc Thần bỗng dưng sáng lên, nói: "Đúng vậy, ra nước ngoài, ra nước ngoài... mình có thể ra nước ngoài..." Thừa lúc hành vi phạm tội của hắn vẫn chưa bại lộ, hắn có thể tranh thủ trốn ra nước ngoài trong đêm.

Tài sản của Chúc gia gần như toàn bộ đều do hắn điều hành, hắn hoàn toàn có thể mang theo tiền tài đi đến một đất nước xa lạ, đổi một thân phận khác, một lần nữa sống tiêu dao sung sướng.

"Anh đi ngay lập tức." Chúc Thần đứng lên, cởi áo sơ mi dính máu, trần trụi bước ra ngoài, khi đi tới cửa thì bỗng dưng quay đầu lại, nhìn về phía em gái đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.

Hắn có chút do dự, trong nháy mắt nghĩ đến việc thủ tiêu nhân chứng duy nhất, nhưng lại luyến tiếc đứa bé đáng yêu một tay mình nuôi lớn.

Chúc Chân hồn nhiên, trước khi hắn mở miệng bất giác hỏi: "Anh trai, chờ trận sóng gió này qua đi, anh sẽ trở về đón em sao?"

Chúc Thần chần chờ một chút, hỏi: "Em bằng lòng đi với anh sao?"

Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, nhìn hắn e lệ không muốn xa rời: "Sau khi bệnh nặng một trận, em đã nghĩ kỹ rất nhiều chuyện, hiểu rõ lúc trước anh trai tốt với em như thế nào, tất cả đều vì thích em. Em... Em cũng rất thích anh trai, muốn vĩnh viễn ở cạnh anh, anh có thể đừng bỏ rơi em không?"

Cô có chút sợ hãi nhìn thi thể lạnh băng trên mặt đất, lấy hết can đảm nói: "Chuyện của cha bên này, em sẽ dốc hết sức chu toàn giúp anh. Nếu cảnh sát có hỏi, em sẽ giả vờ như chịu đả kích mà mất trí nhớ, giúp anh tranh thủ thời gian ra nước ngoài, anh tin tưởng em có được không?"

Trái tim Chúc Thần có hơi chấn động, lại thấy lời cô nói rất có đạo lý, cuối cùng cũng dập tắt ý định giết chết cô. Hắn hứa hẹn nói: "Anh trai đồng ý với em, khi nào có cơ hội anh nhất định sẽ về đây đón em."

Ngoài miệng nói thì dễ nghe, hắn cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại đi động của Chúc Chân và Chúc Minh mang đi, cắt hết mạng điện thoại trong nhà, sau đó phân phó cho người làm ngày mai không cần đến đây đi làm, cuối cùng mới nhanh chóng thu thập hành lý vội vã ra cửa.

Nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, biểu tình khôn khéo của Chúc Chân mới khẽ buông lỏng. Cô ngồi trên mặt đất lạnh băng trong phòng bếp, mắt to trừng mắt nhỏ cùng thi thể chết không nhắm mắt trên mặt đất.

Mấy lời cô nói lúc nãy, tất nhiên là lừa Chúc Thần mà thôi.

Chờ tới hơn 12 giờ, cô sẽ lấy điện thoại dự phòng giấu dưới giường, gọi điện báo nguy, đưa cái tên tâm thần tiềm tàng uy hiếp Chúc Thần này ra công lý.

Nhưng tiền đề là cô có thể chịu đựng hết đêm nay.

Mùi máu tanh trong không khí cự kì nồng, vết máu tràn ngập trên mặt đất đã dần khô cạn, gạch men màu trắng gạo đã bị máu tươi tẩm thành màu hồng ghê người.

Không phải không sợ hãi.

Mới ngắn ngủi có mấy ngày mà phải trải qua quá nhiều nguy cơ trí mạng mà người bình thường cả đời có thể không gặp được, thần kinh Chúc Chân vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. Cô nhìn gương mặt oán độc vặn vẹo của người cha trên danh nghĩa đang nằm trên mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy khiếp sợ muốn bỏ chạy trối chết.

Nhưng hiện trường giết người này, nói không chừng là nơi an toàn nhất lúc này.

Cô vùi mặt vào đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở, phát tiết hết những áp lực, mê mang, lo sợ đối với con đường phía trước.

11 giờ 59 phút, 50 giây.

Chúc Chân nhìn đồng hồ, nhỏ giọng đếm ngược.

10, 9, 8, 7, 6...

5, 4, 3, 2, 1.

"Leng keng" một tiếng, thế giới bỗng dưng tối đen như mực.

Mùi máu tươi cũng biến mất không thấy đâu.

Giọng nữ máy móc thông báo:
【 Chúc mừng người chơi số 381 đã vượt ải [ Trò chơi Sandbox: Phó bản gia đình tranh cãi ] ( Trạm kiểm soát thí luyện tân thủ ) 】

【 Tổng kết điểm trò chơi... 】

Đôi mắt Chúc Chân mở lớn, nghiêm túc nghe những tin tức mấu chốt mà khoa học không có cách nào giải thích đang vang lên.

Tiếng dòng điện chạy "xẹt xẹt" trong chốc lát, nữ máy móc thông báo số điểm cụ thể.

【 Vượt ải thành công: +60 điểm.

Nhân vật chủ chốt Lâm Gia Hòa, Chúc Minh tử vong:  +40 điểm.

Chúc Thần còn sống: -10 điểm.

Tử vong 3 lần: -30 điểm.

Tổng kết: 60 điểm.

Khen thưởng: Không 】

Khóe miệng Chúc Chân giật giật.

Vắt hết óc mới tìm được một con đường ra, vậy mà chỉ có 60 mươi điểm thôi ư?

Cảm giác... khó có thể tin được.

Giọng nói tiếp tục báo cáo:
【 Sắp ghép đôi đối chiến ( Độ khó: Đơn giản) 】

【 Ghép đôi đối thủ... 】

【 Ghép đôi hoàn thành, đối thủ là người chơi số 523 】

【[ Trò chơi Sandbox: Phó bản giả thuyết trấn nhỏ ] đang được thiết lập... 】

【 Hoàn thành thiết lập 】

【 Bắt đầu truyền tống... 】

Trước mắt Chúc Chân bỗng dưng xuất hiện một luồng ánh sáng.

Cô vươn tay, cảm giác được có một cổ sức mạnh cường đại hút cô vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net