Chương 1: Trọng Sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm ơn không mang truyện đi nơi khác.

- Thân ái –

EDIT: Morticia.

Hà Tịch cầm điện thoại lên nhìn giờ, 22:57.

Ánh sáng màn hình yếu ớt, chiếu sáng một góc đen khịt và mặt mũi đầy hưng phấn của Hà Tịch. Mặc dù chưa đến mười giờ sáng mai cô còn phải đi thi tốt nghiệp trung học, nhưng trước đó cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là ——

Cứu, vớt, thế, giới!

Một hệ thống tự xưng "Cứu vớt thế giới Tấn Giang số 18 tiểu đội 0", trói lại linh hồn cô sau khi chết, giúp cô trọng sinh đi cứu vớt thế giới.

Nghe nhảm thật sự, nhưng đời trước của Hà Tịch đúng là chết vì thế giới diệt vong.

Hệ thống nói cho cô biết, thế giới của cô là một quyển sách, vì tác giả không chịu trách nhiệm, viết nhân vật phản diện và nhân vật chính đồng quy vu tận hủy diệt thế giới, nên thế giới này mới diệt vong. Tiểu phân đội của nó là giúp những thế giới này, khôi phục những thế giới tiểu thuyết bị sụp đổ.

Cho nên hệ thống đưa cô trở về lúc tiểu thuyết còn chưa bắt đầu, nhân vật phản diện chưa hắc hóa, thay đổi kịch bản.

Dù Hà Tịch không muốn chấp nhận hai mươi tám năm cuộc đời của mình là một quyển sách, nhưng vì hệ thống có ban thưởng nên vẫn đi. Hệ thống nói nếu cứu được người này thì ban thưởng kỹ năng 'nhìn qua không quên', đây mới là lý do cô động tâm. Cô đã thi tốt nghiệp đại học sáu năm rồi, kiến thức cao trung cũng coi như bay sạch, kiếp trước tốt xấu gì cô cũng đỗ thủ khoa xã hội, sống lại một kiếp, không thể kém hơn kiếp trước được.

Mà hệ thống nói, ý nhìn qua không quên, là kể cả những thứ cô nhìn thấy trước kia đều nhớ rõ! Nếu đúng như thế, cho dù cô không ghi đáp án bài thi cao trung, chỉ dựa vào những đáp án cô ghi trước đó, danh thủ khoa cũng dễ dàng. Cho nên cô mới nhân lúc ba mẹ ngủ say, chạy nửa thành phố đến nơi quái quỷ nào đó cứu người!

Hà Tịch đã chờ ba giờ, cảm giác hưng phấn được cứu vớt thế giới bay biến, cô ngáp một cái, vuốt con mắt chua xót, hỏi trong lòng, "Còn bao lâu nữa?"

Vừa dứt lời, trước mặt cô xuất hiện một màn hình trong suốt, bên trên hiện mấy chữ:

【Ba phút.】

Hà Tịch nhịn cơn buồn ngủ, tựa tường tiếp tục chờ đợi.

Hệ thống kêu cô đi cứu người, không ai khác là nhân vật phản diện của cuốn tiểu thuyết này, Lục Cửu.

Trong tiểu thuyết, Lục Cửu là người đặc biệt. Quân nhân, nhiệm vụ lần này bị thương, được nữ chính Phó Dịch Hoan cứu giúp. Lục Cửu gia thế phi phàm, nhưng bản thân Lục Cửu tương đối lạnh lùng, hai mươi bảy tuổi còn chưa từng nói chuyện yêu đương, Lục gia vẫn luôn sốt ruột chuyện hôn sự của anh, vừa lúc xuất hiện một ân nhân cứu mạng, vốn liếng Phó gia cũng tốt, hai nhà đính hôn cho bọn họ.

Phó Dịch Hoan vốn thầm mến Lục Cửu tuấn mỹ phi phàm, tự nhiên không có ý kiến. Mà Lục Cửu thì sao, dù anh không thích Phó Dịch Hoan, nhưng cũng không có người trong lòng, không muốn để người trong nhà lo lắng, đồng ý.

Ban đầu, Phó Dịch Hoan thích Lục Cửu, cô ta tin tưởng chân thành không dời, sớm tối có thể hòa tan cục băng Lục Cửu. Nhưng Lục Cửu trước giờ lạnh lùng, nghề nghiệp đặc thù, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đến tay còn chưa từng nắm, Phó Dịch Hoan không chịu nổi nữa, một lần say rượu, ngoài ý muốn phát sinh quan hệ với nam chính Cố Nhất Minh, bắt đầu bị cuốn hút, trở thành một trong hậu cung của Cố Nhất Minh.

Đúng rùi đó, là một trong. Đây là truyện ngựa đực trong làng giải trí, chủ yếu viết trạch nam Địa Cầu ngoài ý muốn xuyên qua thế giới song song, dựa vào công cụ tìm kiếm trong đầu lăn lộn ở giới giải trí, thuận tiện thu phục hậu cung.

Truyện ngựa giống mà! Nên thiết lập một nhân vật phản diện phi thường hoàn mỹ để đánh lộn, thể hiện nhân vật chính như trâu như bò! Lục Cửu được thiết lập gia thế hoàn mỹ, tướng mạo hoàn mỹ, năng lực hoàn mỹ... Cho nên anh trở thành nhân vật phản diện.

EDIT: Morticia.

Trong tiểu thuyết, sau khi Lục Cửu phát hiện vị hôn thê Phó Dịch Hoan có quan hệ không đứng đắn với Cố Nhất Minh thì đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước.

Chuyện này cực kỳ bình thường! Cô có người yêu rồi, tôi thành toàn cho mấy người là được? Nhưng não Phó Dịch Hoan không được bình thường, cô ta cảm thấy bản thân yêu lâu như thế, bỏ ra nhiều như thế, đổi lại một câu ly hôn từ đối phương, điên mất, phảng phất như nhận hết thiẹt thòi từ thế giới.

Nam chính đau lòng mà, vì hồng nhan tức giận! Sau khi anh ta trở thành Chí Cao Thần, dùng sức ảnh hưởng của mình bôi xấu Lục Cửu, phá nát Lục gia, sau đó Lục Cửu hắc hóa, thế là anh đồng quy vu tận với nam chính.

Cho nên, bước đầu tiên ngăn cản thế giới diệt vong là cứu Lục Cửu trước Phó Dịch Hoan.

Không cứu được người thì Lục Cửu và Phó Dịch Hoan sẽ không đính hôn, không đính hôn thì không từ hôn, không từ hôn thì Phó Dịch Hoan không suy sụp, Cố Nhất Minh sẽ không giận dữ vì hồng nhan, Lục Cửu không hắc hóa, thế giới không diệt vong...

Hoàn mỹ!

Đây là cách cứu vớt thế giới tốt nhất, cho nên dù Hà Tịch mệt mỏi, vẫn không thả lỏng.

"Bịch." một tiếng, vật nặng rơi xuống.

Hà Tịch giật mình, đến rồi!

Cô đứng thẳng người, đi về phía âm thanh phát ra.

Ngõ nhỏ này hắng hoe, ngay cả đèn đường cũng không có. Nhưng Hà Tịch ở trong bóng đêm lâu rồi, mắt thích ứng nhìn được trong bóng tối, cô đi về phía người kia, ngồi xuống.

Mùi máu tươi nhàn nhạt xông vào mũi, Hà Tịch nhíu mày.

Hà Tịch tìm vết thương của Lục Cửu, phản ứng đầu tiên chạm vào người anh là nóng, thứ hai là cứng. Nóng là nhiệt độ, cứng là cơ bắp.

Một khắc, Hà Tịch cảm thấy cổ mình bị kìm sắt bóp lấy.

Chỉ bóp, không dùng sức.

Trong bóng tối, Hà Tịch không nhìn rõ sắc mặt Lục Cửu, nhưng đại khái cũng đoán được anh muốn xác định bản thân có bị uy hiếp không.

Hà Tịch giơ tay lên, "Xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua."

Tay vẫn chưa buông ra.

Hà Tịch trầm mặc một chút nói, "Nếu anh không muốn giúp, xin buông tay, tôi rời đi."

Lần này Lục Cửu buông lỏng tay, còn đẩy Hà Tịch ra.

Đây là không muốn mình cứu người? Hà Tịch nghiến răng, tưởng mình là ai! Được cứu còn không vui!

【Cô gái cố lên! Cứu được anh ta, cô chính là anh hùng cứu vớt thế giới!】

Hà Tịch không quan tâm hệ thống dụ ngu, một tay đè mạnh tay Lục Cửu, một tay tìm vết thương. Bây giờ Lục Cửu yếu ớt bất lực, chỉ có thể mặc cô làm gì thì làm.

Hà Tịch sờ soạng trên người anh mấy lần mới xác định được vị trí vết thương, bên vai trái, không còn chảy máu nữa, vết thương cũng không sâu.

Cô xé ra một miếng vải trên người Lục Cửu, băng bó vết thương lại. Theo động tác của cô, hô hấp Lục Cửu càng nặng nề, Hà Tịch cho là anh bị đau, không để ý. Đúng là, không hổ là quân nhân, đau như thế mà không rên tí nào.

Dần dần, Hà Tịch cảm thấy không bình thường, người này cọ cô làm gì?! Không phải hồi nãy còn đẩy cô ra à?

Hơi lạnh trên người Hà Tịch đối với Lục Cửu mà nói giống như ốc đảo trên sa mạc, khối băng trong mùa hè, làm dịu khô nóng trên người anh.

Dễ chịu, muốn nhiều hơn, đây là suy nghĩ duy nhất của anh.

Hà Tịch cuối cùng cũng hiểu phản ứng bây giờ của Lục Cửu là cái gì, tức hổn hển, trong lòng mắng một tiếng, "Củ lạc giòn tan?!"

【Cô thấy rồi đó, anh ta trúng xx, bây giờ chỉ có cô mới cứu được anh ta.】

"Duma!" Hà Tịch nhịn không được tức giận, "Sao tôi cứu được anh ta? Hiến thân? Xin lỗi tôi không vĩ đại như thế! Không phải nói anh ta với Phó Dịch Hoan chưa từng nắm tay à? Phó Dịch Hoan cứu anh ta kiểu gì?"

【Phó Dịch Hoan dùng nước lạnh, nhưng lúc đó là ở gần nhà cô ta, Lục Cửu chống đỡ được đến nhà người ta. Nhưng cô không thể. Nhà cô cách nơi này cũng phải nửa giờ đi đường, nhà khách gần đây nhất chỉ mất ba phút, nhưng mà cô không có tiền... A~ Tàn khốc ghê gớm!】

"..."

【Cho nên, cô có thể hiến dâng bản thân, hoặc là... dùng tay.】

"Tôi chọn đi chết!" Hà Tịch nghiến răng nghiến lợi, thì ra hệ thống kêu cô cứu người là dùng cách này! Cô còn tưởng đối phương sắp ngỏm rồi, dẫn anh ta đi bệnh viện là ngon nghẻ! Nếu hệ thống có cơ thể, cô chắc chắn đánh nó 18000 lần! Gia hỏa này chắc chắn là cố ý, nói trước với cô thì cô còn chuẩn bị sẵn, không phải thùng nước đá thì cũng đem ít tiền, nhưng chuyện tới đầu rồi mới nói, còn nói vui vẻ như thế! Không phải cố ý có đánh chết cô cũng không tin!

【Anh ta lớn lên đẹp trai, cô cũng không mất mát gì mà!】

"Cút! You can you up!"

(Ngon thì mi lên đi.)

【Không cứu anh ta thì cô cũng chỉ còn đường chết.】

"Chết thì chết, ai sợ?" Cô đã chết qua một lần! Đúng, vẫn là người đàn ông này hại! Anh đồng quy vu tận với Cố Nhất Minh thì tìm anh ta, hủy diệt thế giới làm gì? Khiến nhiều người vô tội chôn cùng như thế?

【Mười năm sau thế giới này mới diệt vong, nếu bây giờ cô chết, ba mẹ cô sẽ khổ sở người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mười năm, chỉ có thể bi thương tưởng niệm cô... Cô nhẫn tâm à?】

Không đành lòng... Đánh chết hệ thống! Bóp đúng chỗ hiểm của cô!

Hà Tịch nghiến răng, cười lạnh, "Hệ thống nói ra mấy phương án đi, nếu bây giờ tôi giết anh ta, chuyện sau này sẽ không phát sinh nữa đúng không?"

【...】

Rốt cục đến phiên hệ thống bó tay, Hà Tịch xả được giận, nhưng cô còn chưa làm gì, hệ thống đã kịp phản ứng.

【Không được, anh ta chết, Lục gia sẽ tìm cô trả thù, Lục gia còn đáng sợ hơn, nói không chừng chưa được mười năm thế giới đã diệt vong. Coi như không bị diệt vong, cô phạm tội giết người, ba mẹ cô đã thương tâm rồi còn bị người khác đâm cột sống trả thù... Cô nhẫn tâm?】

. . . Không đành lòng!

Hà Tịch đen mặt, đen đến mức hoà làm một với bóng đêm, cho nên cô chỉ còn cách cứu anh ta?

Hà Tịch thô bạo gỡ con bạch tuộc trên người ra, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nằm im coi!"

Đại khái Lục Cửu vẫn còn một tia lý trí, cô nói xong, anh thật sự bất động, nhưng nhìn hơi thở nặng nè của anh có thể đoán, anh đang cực kì kiềm chế bản thân.

Hà Tịch muốn đỡ anh, cô lại đánh giá thấp trọng lượng Lục Cửu, toàn bộ cơ thể anh dựa vào người cô, mém chút đè cô té sml.

Hà Tịch cắn môi, lấy hết sức tù lúc bú sữa mẹ ra, lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài hẻm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net