Chương 13: Chuyên Đào Góc Tường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: morticia.

Thêm mấy đợt nữa, số thí sinh còn lại dần ít đi, người ngồi lên ghế trực tiếp thăng cấp càng nhiều, Hà Tịch mới bắt đầu cướp lôi.

Đến phiên cô ra sân, Lê Thao giới thiệu, "Chào mừng thiếu nữ yêu nước Hà Tịch của chúng ta!"

Bên dưới cười thiện ý, Hà Tịch cảm giác cái nhãn thiếu nữ yêu nước của mình không gỡ được nửa rồi. Cô không hề hoang mang đi lên, "Chào mọi người, tôi là thí sinh số 66 Hà Tịch."

"Hôm nay Hà Tịch mang đến cho mọi người bài hát gì thế?"

"Tặng bài 《Lưu Niên》 cho mọi người."

《Lưu Niên》 không phải tự sáng tác, nhưng cũng không phải bài hát kinh điển siêu nổi gì. Đây là một bài ca dao ở trường học, ca sĩ biểu diễn cũng chỉ là ca sĩ không chuyên nghiệp, nhưng Hà Tịch vẫn rất thích.

Bài hát này hot một lần duy nhất, là lúc Hà Tịch cover lại ở kiếp trước, lần bị truyền lên mạng đó. Cũng nhờ lần đó, Hà Tịch được Hoàng Bách Xuyên tán thưởng, bài hát này nhanh chóng hot lên, theo đó ca sĩ nguyên tác Trịnh Nghị cũng được mọi người chú ý.

Mà bài hát này cũng nói về tình yêu sân trường, cũng coi như phù hợp với chủ đề "Thanh Xuân" lần này, nên Hà Tịch mới chọn bài này.

"Năm đó, anh nắm tay em, cùng đi qua từng nơi trong sân trường. Năm đó, anh nói anh phải đi, đến cuối cùng..."

Cùng một bài hát thì nhiều người hát mỗi người sẽ có cảm giác khác nhau, mở đầu bài hát là kiềm chế, hát không tốt thì trở nên ngột ngạt. Nhưng bài hát này nói về câu chuyện gương vỡ lại lành, nên tổng thể âm điệu hơi vui sướng, nhẹ nhõm, đồng thời có chút phiền muộn nhàn nhạt, về ký ức xưa cũ.

Nên khá khó nắm bắt cảm xúc, ca sĩ nguyên tác vì không thể xử lý tốt những cảm xúc thay đổi này, mới khiến cả bài hát không được xuất sắc.

Nhưng Hà Tịch hiểu nhất là thể hiện cảm xúc, bị cô kéo vào bầu không khí do cô tạo ra.

Cô mở miệng, không khí liền thay đổi. Tần Hoài Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn cô, thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, cặp mắt đào hoa đa tình, ngũ quan tinh xảo, lại không khiến người ta cảm thấy quá kinh diễm, ngược lại có hương vị tao nhã thánh khiết. Tổ hợp mâu thuẫn, đặt trên người cô lại hài hòa đến lạ.

Nhưng khiến Tần Hoài Viễn ngoài ý muốn không phải cô xinh đẹp, mà vì anh thấy được thứ khác trên người cô.

Bài hát kết thúc, dưới sân khấu yên tĩnh toàn tập, trên mạng lại náo động vang trời.

"Hay quá má ơi! Sao trước đó chưa từng nghe thấy bài hát này nhỉ? Không lẽ do Tịch Tịch sáng tác?"

"Vừa seach, nguyên ca sĩ là Trịnh Nghị, nhưng anh ấy hát không hay bằng Tịch Tịch!"

"Rõ ràng là ca từ không hề bi thương, nhưng tôi nghe xong lại muốn khóc."

"Không phải một mình lầu trên đâu!"

Hoàng Bách Xuyên kinh hỉ, "Hà Tịch thật khiến người ta kinh ngạc, giọng ca của em là giọng ca hay nhất tôi từng nghe! Một ca sĩ tốt, thường sẽ có sức mạnh cảm hóa người khác, chính là em! Em có thể biểu diễn một bài hát không nổi tiếng hoàn mỹ như thế, cảm xúc thay đổi rất tự nhiên, kéo người ta chạy theo cảm xúc của mình, quá lợi hại! Còn nữa, ban đầu tôi tưởng được huấn luyện giọng chuyên nghiệp đối với em mà nói là vẽ rắn thêm chân, ảnh hưởng đến giọng ca kỳ ảo không nhiễm trần thế của em, nhưng tôi đã sai! Qua một tuần huấn luyện, khả năng hát của em được nâng cao, không chỉ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp kỳ ảo, ngược lại khiến giọng ca của em càng hoàn mỹ động lòng người!"

Tần Hoài Viễn mặt toàn ý cười, "Thầy Hoàng ít khi đánh giá ai cao như thế! Nhưng tôi thấy thầy Hoàng nói không sai, Hà Tịch em thật sự đáng được đánh giá như thế. Tôi từng nghe không ít người hát, kể cả bản thân tôi, nhưng đây là lần đầu tiên, có người mở miệng là hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của tôi. Ánh mắt của em, giọng ca của em đều rất cuốn hút, có thiên phú mà không đi diễn thì tiếc quá! Hà Tịch có hứng thú làm diễn viên không?"

Ấy?

Mọi người ngạc nhiên, ảnh đế Tần mời Hà Tịch đi diễn phim?!

Hà Tịch cũng hơi kinh ngạc, "Cảm ơn Tần ca, có cơ hội tôi nhất định sẽ thử." Đương nhiên phải thử, cô không chỉ diễn phim, cô còn phải kéo Cố Nhất Minh xuống ngựa!

Đỗ Nghê Nịnh trêu ghẹo Tần Hoài Viễn, "Tần ca cậu đúng là chuyên đào góc tường! Trong chương trình ca sĩ còn không quên kéo diễn viên!"

"Ha ha ha..." Bên dưới bị sự hài hước của Đỗ Nghê Nịnh chọc cười, sau đó sự chú ý chuyển từ Hà Tịch lên Tần Hoài Viễn, cho dù Hà Tịch hát hay đến đâu thì sức ảnh hưởng vẫn kém hơn hẳn ảnh đế Tần.

Hà Tịch trợn mắt, ảo giác à? Sao cô có cảm giác Đỗ Nghê Nịnh cố tình nhỉ?

Đến lúc nhóm năm người Hà Tịch biểu diễn xong, ban giám khảo ra kết quả cuối cùng, Hà Tịch trực tiếp thăng cấp.

Lúc này ở hàng ghế trực tiếp thăng cấp đã có chín người, Hà Tịch chào hỏi từng người, sau đó ngồi ở vị trí thứ mười. Cố Nhất Minh cách cô bảy người, muốn nói chuyện với cô cũng không được, đành phải từ bỏ.

Rất nhanh, hai mươi người mạnh nhất đã được chọn ra, trên cơ bản thì không khác gì kiếp trước, khác là có thêm hai người Hà Tịch và Nguyên Lãng.

Thực lực của Nguyên Lãng đủ để vào top 20, kiếp trước vì bị thương mới phải bỏ thi, kiếp này do Hà Tịch quấy nhiễu, anh không bị thương, đương nhiên sẽ không bỏ thi.

Tuần sau top 20 tiếp tục tranh tài, một tuần này bọn họ phải huấn luyện thật tốt, nhưng Hà Tịch vẫn xin chị Vương – người phụ trách ký túc xá nghỉ một ngày, vì cô nhận được nhiệm vụ, không thể không ra ngoài một chuyến.

EDIT: morticia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net