Chương 15: Đường Lịch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: morticia.

Đường Triêu làm người điệu thấp, lại nắm hơn nửa tài nguyên giới truyền thông, nên kiếp trước chưa từng lộ ra ảnh chụp của anh.

Chưa từng thấy Đường Triêu, Hà Tịch cảm thấy Đường Triêu hẳn là người đa mưu túc trí, mặt kiểu thương nhân khôn khéo. Nhưng đến lúc nhìn thấy người rồi, lại phát hiện người này đẹp mắt muốn phạm tội!

Gương mặt tuấn mỹ, góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, con mắt thâm thúy, mũi cao thẳng. Trên người mang âu phục cao cấp được đặt may riêng, áo sơ mi gài đến nút trên cùng. Cả người lộ ra khí thế thanh lãnh cấm dục, ưu nhã tôn quý.

Như hormone biết đi.

Ánh mắt phụ nữ nóng bỏng đuổi theo anh, anh lại làm như không thấy. Anh vào đã được một lúc, nhưng bên cạnh luôn có người bu đến, Hà Tịch không thể tìm ra cơ hội tiếp cận anh.

"Cần tớ giới thiệu không?" Ti Ôn Chi hỏi.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Tớ hi vọng anh ấy ký hợp đồng với tớ vì thực lực, chứ không phải dựa vào mặt mũi của cậu mà miễn cưỡng. Cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, tớ không muốn làm phiền cậu thêm nữa."

Ti Ôn Chi không tiếp tục, "Cũng được, nếu thật sự không còn cách nào khác, cậu phải nói cho tớ, tớ giúp cậu."

Hà Tịch gật đầu mỉm cười, "Ừm, tớ biết rồi, cảm ơn cậu."

"Ôn Chi! Lại đây chút!"

Ti Ôn Chi quay đầu, thấy Ti Diễn Chi gọi mình, nói với Hà Tịch, "Là anh ba tớ, tớ đi một lúc,"

"Ừm, cậu đi đi."

Sau khi Ti Ôn Chi đi, Hà Tịch một mình ngồi một góc, cô ở đây chỉ quen một mình Ti Ôn Chi, không quá quen trong vòng. Cũng không có ai tìm phiền phức như trên TV, hỏi thăm xong cô chỉ là bạn học của Ti Ôn Chi, gia cảnh phổ thông thì không ai để ý đến nữa.

Nhưng như thế cũng tốt, Hà Tịch mừng rỡ nhẹ nhõm. Cô vừa nhấm nháp mỹ thực, vừa chú ý động tĩnh bên Đường Triêu.

"Này, em gái ăn vui nhỉ! Sao thế? Chưa từng ăn đồ ngon như vậy à?" Một bóng người chặn trước mặt Hà Tịch, âm dương quái khí nói.

Hà Tịch thả đồ ăn trong tay, giương mắt nhìn lại, thanh niên trước mặt, khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mày rậm mắt to, vai rộng chân dài, tóc đầu đinh, tai trái mang khuyên kim cương sáng chói, có vẻ kiêu ngạo bất tuân.

Đằng sau là thanh niên tuấn mỹ, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng ngậm ý cười, rõ ràng là xem trò hay.

Hà Tịch nhíu mày, cô không biết người này, cũng không định làm lớn chuyện, mà bây giờ cô còn có chuyện quan trọng phải làm, không muốn tranh chấp với anh ta, nên xoay người định rời đi.

Nhưng người này lại nhấc chân, chặn đường, "Tôi cho cô đi rồi à?"

Dù Hà Tịch không muốn gây chuyện, cũng không nhịn được tức giận, "Anh có ý gì?"

Thấy cô tức giận, người kia cười xấu xa, "Không có gì, muốn khi dễ cô thôi."

"Anh!"

Đây là lần đầu tiên Hà Tịch gặp người vô lại như thế, nhưng cô còn cố kỵ đây là ở đâu, không muốn khiến Ti Ôn Chi khó xử, nên đè tức giận xuống, "Anh là ai? Không biết tôi đắc tội anh chỗ nào?"

"Ơ! Đúng là quý nhân hay quên, mới qua có mấy ngày thôi mà? Không biết tôi rồi?"

Hà Tịch hơi nghi hoặc, "Có phải anh nhận nhầm người rồi không?" Cô xác định bản thân chưa từng gặp người này.

"Ha! Sao thế? Cô có hóa thành tro tôi cũng nhận ra cô! Có cần tôi nhắc nhở không? Tối ngày tám tháng sáu, Lam Điều, cô cưỡng hôn Cửu ca của tôi..."

Hà Tịch trong nháy mắt nhớ lại buổi họp lớp đó.

"Nhớ rồi?"

"Nhớ rồi, anh là tùy tùng của người kia."

"Phốc." Ông bạn đằng sau cười, "Cục đường, người ta nói ông là tùy tùng của Cửu ca."

Đường Lịch đen mặt, cắn răng nghiến lợi trừng mắt với Hà Tịch, "Bộ dáng vẻ của tôi giống tùy tùng lắm hả?"

Hà Tịch lắc đầu, "Không giống."

"Kém lắm..."

"Giống tiểu lưu manh hơn."

"Phụt ha ha..." Thiệu Thần Phong ôm bụng cười, "Cục đường ơi cục đường, tôi nói ông đừng trêu chọc người ta mà không nghe, giờ hay rồi, bị người ta nói là tiểu lưu manh!"

"Thiệu Thần Phong câm miệng!" Đường Lịch đen mặt đến nhỏ ra mực, anh trừng mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Hà Tịch, "Tiểu nha đầu cô gan không nhỏ ha! Lần trước tôi còn chưa tính sổ vụ cô hại tôi thất tín trước mặt Cửu ca, cô còn mắng tôi là tiểu lưu manh?!"

Cái nồi này Hà Tịch không muốn đeo, "Sao tôi lại hại anh thất tín?"

"Tôi đảm bảo với Cửu ca hôm đó không có mấy cô gái tào lao, kết quả người ta bị cô cưỡng hôn, đây không phải tôi thất tín à?!"

Thì ra là thế, Hà Tịch trợn mắt, "Chuyện hôm đó là tôi không đúng, tôi có thể giải thích."

"Xin lỗi là xong rồi á? Chuyện tôi tổn thất danh dự tính sao đây? Sau này Cửu ca không tin tôi nữa, không chơi với tôi tôi đi tìm ai..."

Đường Lịch lòng đầy căm phẫn hỏi tội Hà Tịch, bị Thiệu Thần Phong kéo lại, "Đi thôi Cục đường, được rồi, tiểu cô nương xin lỗi rồi mà."

Đường Lịch còn muốn nói gì đó, đột nhiên đảo mắt một cái, "Muốn tôi không truy cứu cũng được thôi, cô uống ly rượu này đi, coi như bồi tội!"

Anh ta đưa một ly rượu lên trước mặt Hà Tịch. Hà Tịch nhớ rõ, ly rượu này nãy giờ anh ta luôn cầm. Như vậy, đây là đặc biệt chuẩn bị cho cô?

Thiệu Thần Phong còn khuyên nhủ, "Cục đường, tiểu cô nương hình như còn chưa đủ mười tám tuổi đâu? Rót rượu không ổn lắm?"

Đường Lịch liếc anh ta, "Ông nói ít thôi, làm như tiểu cô nương chưa từng uống rượu ấy!"

Thiệu Thần Phong nghẹn, ngậm miệng không nói.

Hà Tịch thấy bọn họ một xướng một họa, cảm giác nếu hôm nay không uống ly rượu này, cô không thể đi.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt thanh tịnh nhìn Đường Lịch, "Uống rượu thì được, nhưng anh có đảm bảo uống xong ly rượu này thì không tìm tôi phiền phức nữa không?"

"Đương nhiên! Tôi giữ lời!"

"Vậy được thôi."

Nói, Hà Tịch nhận ly rượu, một hơi cạn sạch.

EDIT: morticia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net