Chương 19: Thông Báo V.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: morticia.

Không nói đến Cố Nhất Minh và Giang Nghiên trở mặt thành thù như thế nào, đã đến lượt Hà Tịch lên thi đấu, lần này cô chọn một bài hát nổi tiếng của Hoàng Bách Xuyên 《Một Giấc Mộng》, phát huy trình độ như bình thường, nên thăng cấp cũng là chuyện trong dự liệu.

Đường Triêu lười biếng ngồi trên ghế sa lon, áo sơ mi trắng được xắn lên, cổ áo mở ba nút, lộ ra lồng ngực gợi cảm rắn chắc. Anh khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, mắt hơi nheo lại, không chớp nhìn cô gái đang biểu diễn trên màn hình.

"Anh, chuyện em nói anh nghĩ sao rồi?" Đường Lịch ngồi trên ghế đối diện, ôm gối đến biến dạng, đầy mặt tức giận nói.

Đường Triêu vẫn nhìn lên màn hình, hững hờ đáp, "Chả ra sao cả."

Đường Lịch tức giận bất bình nói, "Có phải anh ruột không đấy? Em nhờ có chút chuyện thế thôi cũng không giúp!"

Cuối cùng Đường Triêu đưa ánh mắt nhìn sang, "Cậu nói chút chuyện là ngáng chân không cho nghệ sĩ nhà mình cầm quán quân?"

Đường Lịch đơ, không dám tin chỉ Hà Tịch trên màn hình, "Anh nói cô ta ký hợp đồng rồi? Khi nào?"

Nếu biết nha đầu này đã thành nhân viên của anh trai cậu, tuyệt đối không có chuyện cậu đi tìm anh trai ngáng chân cô! Mà đi tìm người khác!

Đường Lịch chuyển mắt, "Cái kia, anh, nếu cô ta là người của anh, vậy coi như bỏ qua đi, em không tìm cô ta phiền phức nữa!"

Đường Triêu từ chối cho ý kiến, "Cậu đừng có trở mặt sau lưng tôi, tôi cảnh cáo cậu, Hà Tịch là nghệ sĩ trọng điểm tôi cần bồi dưỡng, bình thường cậu hồ nháo là chuyện của cậu, nhưng chuyện liên quan đến công việc cậu nghiêm túc chút đi!"

Đường Lịch thất bại, mặt mũi đầy uể oải, "Được rồi được rồi, em nghe anh, lần này tuyệt đối không lật mặt!"

Đường Triêu lắc ly rượu trong tay, rũ mắt, không nhìn ra cảm xúc, giọng nói thanh lãnh từ tính phun ra, "Hà Tịch là người phụ nữ của Lục Cửu, tốt nhất không có việc gì thì đừng đi chọc cô ta, Lục Cửu không dễ nói chuyện như tôi đâu."

"Gì? Cô ta là người phụ nữ của Cửu ca!" Bây giờ Đường Lịch mới thật sự kinh ngạc, "Cô ta thật sự nắm được Cửu ca?"

"Ừm?"

Đường Lịch nhỏ giọng thầm thì, "Tốc độ bàn thờ!"

*

Hắc Ưng đẩy Đường Hổ, chỉ Lục Cửu, "Ông phát hiện không? Lần này lão đại về nghỉ phép có gì đó sai sai."

Đường Hổ bưng hộp cơm, đang điên cuồng nhét cơm vào miệng, hàm hồ trả lời, "Sao lại sai sai?"

"Trước kia lão đại đi làm nhiệm vụ chưa từng mang theo điện thoại, lần này không chỉ mang theo, còn nhìn mãi thôi." Cậu hạ giọng, nói thầm bên tai Đường Hổ, "Vừa nãy tôi nhìn lén, anh ấy xem chương trình tuyển chọn!"

Đường Hổ lơ đễnh, "Này thì tính gì? Tôi cũng xem đấy! Tôi nói cho ông nghe, gần đây mới có chương trình The Voice, trong đó có thí sinh tên Hà Tịch, hơi bị đẹp! Ước mơ của tôi là cưới cô gái như thế về làm vợ..."

"Cưới ai làm vợ?"

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên xuất hiện sau lưng, dọa hai người nảy một cái, Đường Hổ quay đầu thấy là Lục Cửu, nhẹ nhàng thở ra, "Lão đại, anh làm tôi sợ chết khiếp!"

Hắc Ưng ngược lại nhìn ra sắc mặt Lục Cửu trầm dọa người, cảm thấy không ổn, không ngừng nháy mắt với Đường Hổ. Nhưng Đường Hổ không thấy, ngay thẳng trả lời Lục Cửu, "Lão đại có xem The Voice không? Trong đó có Hà Tịch xinh đẹp ha? Là nữ thần trong mộng của tôi đó, tôi muốn cưới cô ấy..."

"Đường Hổ!"

"Có!"

"Đằng sau quay! Việt dã phụ trọng 30 kg, 100 cây số!"

"..."

Đường Hổ - méo hiểu kiểu gì, đau khổ đi thi hành mệnh lệnh. Gì? Gì gì? Lão đại mới nói 100 cây? Không phải 10 cây? Trời má! Giết người!

*

Một tuần sau là trận chung kết top10, Hà Tịch lại xin nghỉ, lần này là để về nhà, vì có kết quả thi cao trung, cô nên đi điền nguyện vọng.

Cô sắp quên mình còn là học sinh lớp 12!

Về đến nhà, Hà Tịch được ba mẹ nhiệt liệt hoan nghênh, "Ai u con gái của tôi đúng là đỉnk! Thế mà thi được Trạng Nguyên tỉnh!"

"Chứ còn gì nữa! Không nhìn ra bảo bối nhà ai à? Đại bảo bối của tôi không chỉ thi tốt, còn hát hay! Vào vòng chung kết top10! Tiểu Tịch cố lên! Lấy thêm một "Trạng Nguyên" nữa, nhà mình song hỉ lâm môn!"

Thấy dáng vẻ cha mẹ kiêu ngạo không nhịn được, Hà Tịch cũng vui vẻ, "Yên tâm đi cha! Trạng Nguyên tỉnh nhà mình lấy được rồi, Trạng Nguyên cả nước cũng phải lấy!"

"Được! Ha ha ha..."

Cả nhà hoan thanh tiếu ngữ, cha mẹ Hà dọn ra một bàn ăn ngon, náo nhiệt khánh công cho Hà Tịch.

Chờ đến lúc đi điền nguyện vọng, Hà Tịch soul, lấy thành tích của cô, báo trường đại học nào cũng được, trên thực tế đã có mấy trường đại học lớn liên hệ với cha mẹ cô, kể cả đại học A kiếp trước.

Đại học A là đại học đứng đầu cả nước, lịch sử lâu đời, gốc gác sâu, kiếp trước Hà Tịch đến trường này học, cũng quen biết một số bạn tốt, một lần nữa, cô vẫn muốn chọn trường này.

Nhưng bây giờ cô muốn phát triển theo hướng nghệ sĩ, sau này phải vào giới giải trí, không có hệ thống học tập chuyên nghiệp, sẽ có khuyết điểm, nên muốn báo danh vào trường nghệ thuật.

Vậy một vấn đề khác lại đến, muốn báo danh vào trường nghệ thuật phải thi thêm nghệ thuật, mà kỳ thi năm nay đã kết thúc trước kỳ thi tốt nghiệp trung học rồi! Nên tình thế hiện tại của Hà Tịch rất khó xử.

Cô còn chưa kịp quyết định, Phương Hàn đã gọi điện thoại đến.

"Hà Tịch, chúc mừng em thi được Trạng Nguyên tỉnh!"

Hà Tịch kinh ngạc, "Sao Phương ca biết?"

"Không chỉ mình tôi biết, đại khái ai cũng biết cả rồi thì phải? Nhưng tạm thời vẫn chưa có ai đặt Trạng Nguyên Hà Tịch vào thí sinh The Voice Hà Tịch."

Hà Tịch cười cười, "Chuyện này, anh có kế hoạch gì không?"

"Thuận theo tự nhiên là được, chuyện này càng cố gắng thì kết quả ngược lại, chờ đến lúc nào đó em sẽ phát hiện có hiệu quả không thể ngờ."

Phương Hàn nói thế cũng không phải không có đích, mấy năm nay hình tượng mỹ nữ học bá bị chơi nát rồi, đủ loại hoa khôi học bá khiến người ta chán ngấy.

"Đúng rồi, em báo nguyên vọng gì?"

"Em cũng đang cấn chuyện này! Em bỏ lỡ thi nghệ thuật, nên báo danh trường nghệ thuật không được, nhưng đã đi lên con đường này, không có hệ thống học tập chuyên nghiệp thì không được, nên bây giờ không biết phải làm sao."

Phương Hàn trầm ngâm một lát, "Thi nghệ thuật thì không có vấn đề, bản thân em định vào khoa nào?"

"Nếu thi nghệ thuật không có vấn đề, em định vào sân khấu điện ảnh." Kiếp trước cô đã đến đại học A rồi, không có gì tiếc nuối, bây giờ ngược lại thấy hứng thú với biểu diễn chuyên nghiệp.

Mà trên thực tế Phương Hàn cũng muốn Hà Tịch vào sân khấu điện ảnh, "Ok, tôi đi sắp xếp, em chuẩn bị đi."

"Cảm ơn Phương ca."

Làm xong hết, Hà Tịch cuối cùng cũng có thời gian rảnh đi xem tiểu thuyết của mình. Trong khoảng thời gian này cô không hề rảnh rỗi, dựa vào bản thảo tồn để chống đỡ.

Nhưng đến lúc Hà Tịch thấy số liệu tiểu thuyết, giật cả mình, sao nổi nhanh vậy?! Mới nửa tháng, nhuận bút đã hơn một vạn!

Hà Tịch không dám tin vào mắt mình, thành tích thế này phải đến lúc cô thành đại thần mới có! Hà Tịch vội vàng đi hỏi Kiều Diệp.

"Cuối cùng em cũng xuất hiện rồi! Không liên lạc được với em tôi định giết đến tận nhà luôn!"

"Ấy? Chị đừng như thế, gần đây em có việc, không để ý bên tiểu thuyết."

Kiều Diệp im lặng, bây giờ cô ấy thật sự tin Hà Tịch là áo lót của vị đại thần nào đó! Có người mới nào lơ là thế không? Đăng truyện xong thì mặc kệ?

"Số liệu của em không có vấn đề, sở dĩ nổi nhanh như thế, vì có thổ hào bao nuôi em! Em không thấy à? Thổ hào Manh Diện Sweeth ngày nào cũng ném ngư lôi cho em, đẩy em lên đầu bảng phiếu bá vương! Có thể em không biết, Manh Diệt Sweeth này xuất hiện từ 10 năm trước, không làm gì cả, mỗi ngày ném lôi, ra tay xa xỉ, không hề qua loa, là con gà vàng lấp lánh nhất Hoa quốc! Tên tuổi của người ta còn nổi hơn nhiều đại thần, mà gu của người ta rất cao, chỉ cần lọt vào mắt người đó thì đều là thần tác. Đến mức có rất nhiều độc giả chỉ đọc sách mà người này ném ngư lôi. Mà tác phẩm của em, là tác phẩm người ta thấy hứng thú nhất bây giờ, không chỉ ném lôi, còn liên tục giục chương, lần đâu tiên trong suốt 10 năm nay. Trước giờ Manh Diện Sweeth chưa từng bình luận ở bất kỳ tác phẩm nào."

Kiều Diệp còn chưa nói, mỗi ngày thổ hào ném tiền giục chương, mà tác giả Hà Tịch cao lãnh làm giá không thèm để ý, chưa từng thấy ai như thế! Dù chân tướng là người ta hỏng có thấy.

Hà Tịch nhíu mày, Manh Diện Sweeth này kiếp trước cô cũng biết, cũng là fan trung thành của cô, không ngờ xuất hiện nhanh như thế.

"Vậy tốt rồi, em còn tưởng bị người ta ác ý hack."

"Không có chuyện đó, nhưng em thật sự không cân nhắc thêm à? Một ngày một chương thật sự chịu không nổi! Nhất là tác giả giỏi hành văn, mỗi ngày đều khiến người ta ngứa ngáy không chịu được!" Kiều Diệp cũng đang theo dõi bộ 《Ai Đụng Vào Cơ Thể Tôi》, lấy con mắt chuyên nghiệp của cô ấy, chất lượng quyển sách này không tệ, rất có giá trị cải biên, đã có không ít công ty tìm đến cửa. Nhưng vẫn chưa đàm phán xong, nên cô ấy không nói với Hà Tịch, miễn mừng hụt.

Hà Tịch nghĩ nghĩ, "Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi nào em có thời gian đã."

Dù nói thế, tối đó Hà Tịch vẫn đăng thêm ba chương nữa, cũng giải thích bản thân gần đây khá bận, không xem bình luận.

Sau đó khu bình luận liền vỡ tổ.

"Trời má! Có chuyện? Nhị Tịch đăng thêm chương!"

"Không phải phúc lợi chia tay đấy chứ? Ngàn vạn lần cầu xin tác giả đừng bỏ hố!"

"Tôi thấy hành động kiên trì của thổ hào Sweeth cuối cùng cũng đả động được tác giả, sau đó bọn họ HE."

"Não bổ ra một bộ truyện bá đạo độc giả cùng tác giả cao lãnh, 23333333."

"23333, mời lầu trên kể chuyện xưa, ngồi chờ!"

EDIT: morticia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net