Chương 8: Đây Là Bản Chất Của Anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: morticia.

"Liệu mai này bạn có nhớ đến

Những trang nhật ký đã viết ngày hôm qua?

Liệu mai này bạn có nghĩ về

Bạn của ngày đó rất thích khóc nhè?

..."

Cố Nhất Minh vừa mở miệng, hiện trường lập tức im lặng, mọi người không hẹn mà cùng vểnh tai lên chuyên chú nghe bài hát này.

Bạn cùng bàn, kiếp trước Cố Nhất Minh cũng chọn bài này, vừa xuất hiện, lập tức đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc lớn! Độ hot tương đương với drama minh tinh tuyến một nào đó ly hôn!

Kinh điển được gọi là kinh điển, vì dù nó ở đâu vẫn là kinh điển! Dù Cố Nhất Minh hát chả ra sao, nhưng không ảnh hưởng cảm giác rung động mà bài hát này mang lại!

Theo giọng ca của anh ta, mọi người dần nhớ lại những ngày tháng ngây ngô ấy.

Thượng Tiểu Mễ là lãnh đạo hai mươi tám tuổi, sống ở một thành phố lớn, mỗi ngày chỉ đi lại hai nơi, làm công việc lương cao nhưng không thích, bề ngoài gọn gàng ngăn nắp, nhưng khi trời tối cảm giác tịch mịch sâu đến tận xương tủy lại ập đến.

Lúc nhàn hạ, cô vừa uống cà phê, vừa xem chương trình The Voice đang hot dạo gần đây, lúc những ca từ đầu tiên của bài 《Bạn Cùng Bàn》 cất lên, cô giật mình, có một cảm xúc chua xót dâng trào trong lòng.

"Ngày trước bạn rất cẩn thận,

Dè dặt hỏi mượn tôi một nửa cục gôm.

Từng vô tình lỡ lời nói rằng

Rất thích ở bên cạnh tôi.

Ngày ấy bầu trời lúc nào cũng trong xanh,

Thời gian dường như trôi đi rất chậm chạp.

Bạn luôn nói ngày tốt nghiệp hãy còn xa lắm, thế mà trong chớp mắt mỗi đứa đã một phương trời..."

Lúc nghe những câu này, Thượng Tiểu Mễ khóc. Cô chợt nhớ tới, thời học sinh cô cũng từng thích một bạn nam, mang áo sơ mi trắng, mặt mũi sạch sẽ. Cô hay nhìn lén cậu, lúc cậu phát hiện thì nhanh chóng thu lại; cô cũng từng lấy cớ mượn đồ, chỉ để được nói với cậu nhiều hơn; thậm chí lúc nói đùa còn nói 'Tớ thích nam sinh như cậu'... Nhưng lúc tốt nghiệp lại đường ai nấy đi, bọn họ không thể ở cạnh nhau.

Về sau nghe người khác nói, khi đó cậu cũng thích mình.

Nhưng bọn họ đã trời nam biển bắc, đến cả dũng khí đi tìm cậu cũng không có.

"Năm tháng đó đều trôi vào dĩ vãng

Tôi rồi cũng sẽ kết hôn thôi

Rồi cũng sẽ đưa cho cô ấy xem bức ảnh

Cô bạn học ngồi cùng bàn của tôi

Ai đã lấy bạn làm vợ thế, cô bạn đa sầu đa cảm của tôi?

Ai ngày ngày dỗ dành bạn thế, cô bạn mít ướt của tôi?

Ai đã buộc giúp bạn mái tóc dài mềm mại?

Ai đã khoác cho bạn chiếc áo cưới tinh khôi..."

Cứ ngỡ đã buông xuôi, nhưng khi Thượng Tiểu Mễ nghe tin cậu trai ấy cưới vợ, mà cô cũng vì người đàn ông khác khoác lên chiếc áo cưới, nội tâm cô đột nhiên không thể thở nổi, thật sự... cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau?

Khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe được vài tiếng nức nở dưới sân khấu, ai mà không có một đoạn thời gian ngây ngô tươi đẹp như thế? Cố Nhất Minh mặt không đổi, trong mắt đã đầy đắc ý, có thế mà cũng cảm động? Dễ thỏa mãn ghê nhỉ? Cố Nhất Minh không khỏi đắc chí, trong lòng đầy cảm giác ưu việt không ai sánh bằng, cảm ơn tôi đi! Vì đã cứu vớt thế giới cằn cỗi này!

Một phút sau, nhóm ban giám khảo mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, Lâm Viện nhìn Cố Nhất Minh, vẻ ngưỡng mộ trong mắt không hề che dấu, "Cậu khiến người ta chấn kinh, thật! Tôi không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung được sự phấn khích! Từ lời đến nhạc, đến cả người biểu diễn có thể nói là hoàn mỹ khiến người ta kinh diễm! Cho nên, tôi không có lý do gì để đánh rớt cậu cả!"

Nói, nhấn nút thông qua.

Cố Nhất Minh mỉm cười với cô ấy, "Cảm ơn chị gái xinh đẹp."

Được anh ta thâm tình nhìn chăm chú như thế, Lâm Viện tự nhiên đỏ mặt, tim đập rộn lên, giống như quay lại thời thiếu nữ lần đầu gặp nam sinh mà mình thích.

Triệu Tinh Vũ không nói gì, gọn gàng nhấn nút thông qua tỏ rõ thái độ bản thân.

Quyền cuối cùng, rơi vào tay Hoàng Bách Xuyên, cuối cùng Cố Nhất Minh được trực tiếp thông qua hay phải chờ đợi, phải xem một phiếu này của ông.

Cố Nhất Minh không cảm thấy mình phải chờ đợi, nếu bài hát này không thể để anh ta trực tiếp vào vòng trong, vậy chắc chắn là ban giám khảo mù!

"Bài hát này do cậu sáng tác à?" Hoàng Bách Xuyên hỏi.

Tim Cố Nhất Minh ngừng nửa nhịp, hơi chột dạ trong nháy mắt, lại thản nhiên nhìn Hoàng Bách Xuyên, "Đương nhiên."

Hoàng Bách Xuyên gật đầu, "Tôi xem tư liệu của cậu, là diễn viên mới tốt nghiệp, thành tích rất tốt, nhưng tạm thời chưa có tác phẩm nào. Nói cách khác cậu không phải chuyên âm nhạc, là học sinh chưa từng ra ngoài xã hội, không có trải nghiệm phong phú và tuổi tác, lại có thể viết ra bài hát cỡ này, có độ sâu âm nhạc, cậu chắc chắn là thiên tài! Cậu có thiên phú âm nhạc, nếu có thể kiên trì đi trên con đường sáng tác, tương lai chắc chắn đứng trên tôi!"

Đây là đánh giá cao! Hoàng Bách Xuyên là ai? Nhạc sĩ nổi tiếng nhất Hoa quốc, mỗi album của ông đều do chính tay ông biên, soạn, biểu diễn, từng có album có lượng tiêu thu nhiều nhất năm năm liên tục! Không chỉ thế, ông từng viết nhạc cho Thiên Vương, còn có rất nhiều tác phẩm âm nhạc OST kinh điển, đều do ông viết ra. Địa vị của ông trong vòng này là không ai bằng.

Ông nói Cố Nhất Minh có thể vượt qua ông, có thể nói là tán thưởng Cố Nhất Minh tận trời!

Cố Nhất Minh lại không để bụng, vượt qua ông thì tính là gì, lão tử là người đàn ông chinh phục cả thế giới!

Nhưng Hoàng Bách Xuyên lật mặt, nhắc đến giọng ca của anh, "Thượng Đế rất công bằng, cho cậu thiên phú sáng tác nhạc, lại lấy đi năng lực hát của cậu. Giọng cậu không có ưu thế, bài hát này có tông trầm, nhưng giọng cậu không đủ trầm, đoạn 'Ai đã lấy bạn làm vợ thế, cô bạn đa sầu đa cảm của tôi?' thấy rõ âm rung. Những kỹ năng này có thể rèn luyện, nhưng cái cậu thiếu nhất là cảm xúc, bài hát này thật ra không có nhiều kỹ thuật, chỉ cần có cảm xúc là đủ đả động người khác. Cậu là tác giả của nó, vốn nên hiểu rõ cảm xúc trong đó, nhưng trong tiếng ca của cậu tôi lại không nghe thấy..."

Cố Nhất Minh đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, vốn cho là sẽ khiến mọi người khiếp sợ nhao nhao truy phủng mình lại không xuất hiện, ngược lại bị Hoàng Bách Xuyên chê không trật đi đâu được!

Ông thì biết gì? Đây là kinh điển ở Địa Cầu! Là ca khúc được vô số người khen! Vào mắt ông thì thành vô nghĩa! Hừ! Chỉ là một lão già ỷ bản thân có chút kinh nghiệm là cậy già lên mặt, ngụy quân tử khoe khoang mình có năng lực thôi! Thâm lắm, có lẽ ông ta sợ mình vượt qua mới cố ý gièm pha!

Lâm Viện thấy cảm xúc người trên sân khấu trầm xuống, trong lòng cảm thấy không nỡ, cô ta cũng thấy Hoàng Bách Xuyên nói hơi quá rồi. Dù Cố Nhất Minh thật sự không có khiếu hát, nhưng đối với thí sinh không chuyên mà nói đã khá lắm rồi! Vả lại cậu còn sáng tác ra bài hát ưu tú như thế, hoàn toàn có thể bù vào khuyết điểm của mình!

Cô ta có lòng muốn giải vây giúp Cố Nhất Minh, làm bộ nói giỡn, "Thầy Hoàng nghiêm khắc quá thì phải? May là tôi debut sớm, nếu không rơi vào tay thầy Hoàng, chắc chắn là không thông qua rồi!"

Hoàng Bách Xuyên không thuận theo ý cô, giữ nguyên khuôn mặt nghiêm túc nói, "Tôi không hề nghiêm khắc, tôi là rất thưởng thức cậu trai này, hi vọng cậu có thể đi xa hơn! Càng phải chỉ ra khuyết điểm, nếu cậu ấy không tự nhận ra khuyết điểm, sao tiến bộ được?"

Cố Nhất Minh đã nhận định Hoàng Bách Xuyên là ngụy quân tử mua danh, nên dù ông nói gì, đều thấy ông đang chèn ép mình. Nhưng anh ta không thể hiện ra, ngược lại vô cùng chân thành nói cảm ơn, "Cảm ơn lời nhận xét của thầy Hoàng.'

Hoàng Bách Xuyên thật ra còn muốn nói nhiều hơn, bài hát 《Bạn Cùng Bàn》  này từ lời đến nhạc đều rất ổn, giống với một người trung niên trải qua năm tháng lắng đọng nhớ lại ký ức thanh xuân sáng tác hơn, mà Cố Nhất Minh còn chưa ra trường, sao có loại cảm giác này? Đương nhiên, có thể vì anh ta tuổi nhỏ trải qua nhiều chuyện, nhưng bài hát tự sáng tác, bản thân tác giả lại không thể hiện được tình cảm trong đó, điều này khiến người ta hoài nghi.

Nhưng những lời này ông không nói ra, ông rất thưởng thức Cố Nhất Minh, không muốn vì chút chuyện không có chứng cứ mà tạo vết bẩn lên người anh. Đối với nghệ sĩ sáng tác mà nói, dính vào hai chữ đạo nhạc thì gần như là tai họa ngập đầu.

"Dù cậu không có kỹ năng hát, nhưng năng lực sáng tác đủ bù vào khuyết điểm này, tôi rất thưởng thức tài sáng tác của cậu, giới âm nhạc Hoa quốc cũng cần người mới, cho nên... Tôi thông qua!"

Hoàng Bách Xuyên một lòng yêu tài, Cố Nhất Minh hoàn toàn không cảm nhận được, thậm chí vì lời bình của ông mà ghi hận. Nhưng anh ta vẫn giả bộ ra vẻ mừng như điên ôm lấy ba vị ban giám khảo. Nguyên chủ là thủ khoa ngành diễn xuất, anh ta kế thừa tất cả kỹ năng từ nguyên chủ, diễn kịch đến thuận buồm xuôi gió. Ít nhất, mấy vị ban giám khảo đều bị anh ta lừa, thậm chí hưng phấn lây, nhao nhao giơ ngón cái lên cổ vũ anh ta.

Nhất là Lâm Viện, cô ta ôm Cố Nhất Minh một lúc, cảm giác được rung động đã lâu không xuất hiện, gương mặt ửng đỏ, như thiếu nữ hoài xuân.

Cố Nhất Minh trực tiếp vào top 100, dưới sân khấu cũng một trận reo hò. Những người mê ca hát thật ra không thể nghe ra những vấn đề chuyên nghiệp, mọi người thích bài hát 《Bạn Cùng Bàn》 này, nên hi vọng Cố Nhất Minh thông qua, suy nghĩ cực kỳ đơn giản. Mãi đến lúc Cố Nhất Minh trở lại hậu trường, vẫn vỗ tay không ngừng.

Hà Tịch đã kéo Nhan Như Ngọc đi lúc Cố Nhất Minh hát xong từ sớm, cô ở lại là để xác định xem anh ta có lựa chọn con đường như kiếp trước không, bây giờ xem ra, anh ta vẫn đi lên con đường đạo nhạc, vậy thì...

Đừng trách cô không khách khí!

"Cái người Cố Nhất Minh vừa nãy ấy, anh ta hát bài Bạn Cùng Bàn hay ghê! Còn hay hơn mấy bài hát của Thiên Vương! Không ngờ còn có người sáng tác ra bài hát hay như thế!" Nhan Như Ngọc vẫn chìm đắm trong bài 《Bạn Cùng Bàn》 kia của Cố Nhất Minh, vừa đi vừa nói.

"Tịch Tịch cậu cũng không kém! Anh Xuyên còn khen cậu có giọng ca trời ban, so với Cố Nhất Minh kia còn mạnh hơn! Vừa hay anh ta sáng tác cậu hát, hai người các cậu liên thủ, xưng bá giới âm nhạc... Ấy! Tịch Tịch cậu đánh tớ làm gì?"

"Để cậu tỉnh táo lại! Ai muốn liên thủ với anh ta? Cái thứ đạo nhạc của người khác!"

Nhan Như Ngọc trừng to mắt, "Cậu nói bài hát kia là đạo nhạc?!"

Hà Tịch gật đầu, "Ừ! Nhưng mà tớ không có chứng cứ, không thể vạch trần anh ta."

Nhan Như Ngọc tin, nắm chặt tay căm phẫn nói, "Ghê tởm! Vậy mà đạo nhạc! Lúc anh Xuyên hỏi anh ta còn chắc chắn là mình tác giả! Không được! Tịch Tịch, chúng ta vạch trần đi!"

"Không có chứng cứ thì vạch trần kiểu gì?" Nếu có chứng cứ thì cô đã lôi anh ta xuống đài từ lâu rồi!

"Cũng đúng, vậy chúng ta cứ để mặc anh ta lừa gạt người khác sao?"

Hà Tịch mỉm cười, trong mắt có ánh sáng chợt lóe, "Đợi, giấy không gói được lửa, giả là giả, anh ta sớm muộn gì cũng lòi đuôi!"

EDIT: morticia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net