Chương 126: PN Trú Tư Diệp Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Diệp khá tán thưởng thái độ của hắn: "Rất có dũng khí đấy thanh niên, có chút dáng vẻ của tớ khi nói muốn lấy hạng nhất đấy. Nhưng còn may, tình cảnh của cậu hẳn nhẹ nhàng hơn tớ lúc bấy giờ".

Hà Trú: "Sao lại nói vậy?".

"Lúc ấy tớ muốn ra mắt, cái dựa vào không chỉ là biểu hiện trên sân khấu mà quyết định cậu có thể thăng cấp hay không chỉ là kéo phiếu của khán giả trong trường quay thôi. Ngày mai, được mời tới bỏ phiếu hơn một nửa là giám khảo chuyên nghiệp, một nửa là đại chúng. Bên giám kháo chuyên nghiệp, cậu chỉ cần hoàn thành tốt tác phẩm là được. Còn về phiếu của đại chúng à....".

Giang Diệp bỗng ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Hà Trú hồi lâu.

Nháy mắt lưng Hà Trú cứng đờ.

Hắn bị Giang Diệp nhìn tới mức hồi hộp, ngay cả thở cũng không dám thở gắt.

Sau một lúc, Giang Diệp mới đánh giá rất khách quan, "Gương mặt này của cậu rất dễ tạo hảo cảm. Cho nên tớ cảm thấy dù cho cậu có sơ sót, chỉ dựa vào gương mặt này thôi cũng sẽ khiến khán giả cho thêm phiếu đồng tình, đưa cậu vào vòng tiếp theo".

Khuôn mặt của hắn dù cho đi tham gia tuyển chọn nhóm nhạc nam cũng có thể làm con gà xinh đẹp đi tới vòng tiếp theo.

Nói vậy lần này giám khảo đại chúng cũng sẽ có chút tình người.

Hà Trú: ...

Đúng là hắn nghĩ nhiều.

Hắn thoáng buông lỏng, nói: "Tớ sẽ cố gắng".

Giang Diệp: "Khá tốt, cố gắng đi tới trận chung kết, nói không chừng bà sẽ tới xem".

Giống như khi cô tham gia trận chung kết vậy.

Giang Diệp nghĩ vậy, bỗng nhiên ài một tiếng, "Sao lại thấy trại trẻ nhà mình rất có phong thủy nhé, vậy mà có tới hai người trong giới giải trí. Cậu nói, nếu tương lai trại trẻ bên đó muốn treo ảnh tuyên truyền, có phải sẽ treo ảnh hai chúng mình lên hay không?".

Hà Trú: "... Treo như nào?".

"Đơn giản", Giang Diệp khoa tay múa chân với hắn, "Bên trái là Giang Diệp, thần tượng đỉnh cấp của giới giải trí, bên trái, nhà soạn nhạc trẻ tuổi Hà Trú. Hoành phi ghi, ánh sao xuất thế, cái nôi của đỉnh lưu, mái nhà của nhân tài giới giải trí".

Hà Trú: ...

Hà Trú nhịn không được cười cười, "Kỳ quặc quá đấy, nào có chuyện treo hai người kiểu như vậy"

Nói tới hai người chụp ảnh chung một chỗ.

Hà Trú nghĩ nghĩ, vậy mà chỉ có thể nghĩ tới giấy kết hôn.

Cái này hắn đương nhiên không dám nói, nghĩ cho mình rồi lỗ tai lại khẽ đỏ lên.

"Sao lại không có?", Giang Diệp chớp chớp mắt, "Thần giữ cửa".

"... Ồ, hóa ra hai đứa mình đi trừ tà", Hà Trú còn phối hợp, "Vậy khá tốt, so với các vị thần khác, đôi ta ít nhất sẽ không dọa các bạn nhỏ".

Giang Diệp vỗ tay: "Thấy không tớ nói có thể mà!".

Lúc mới gặp mặt nhau, vì xa cách lâu ngày mà nảy sinh sự xấu hổ và mới lạ, nay đã được mài mòn dần.

Là bạn bè từ khi còn bé, mạch não tức thì bắt sóng được với nhau.

Hà Trú lại nghĩ nghĩ, nói, "Nhưng nếu muốn làm như vậy thật, tớ hình như còn chưa đủ tư cách lắm".

Dù sao địa vị của hắn và Giang Diệp còn cách hơi xa.

Giang Diệp lại cười.

"Tuy rằng tớ không cảm thấy có tư cách hay cái gì cả nhưng xem ra mục tiêu cho vòng tiếp theo của cậu có rồi", cô nắm chặt tay, "Vì để trở thành thần giữ cửa tương lai của trại, Hà Trú cố lên!".

Hà Trú: ...

Hà Trú nhịn không được cong cong khóe miệng, gật đầu, "Được".

Nỗ lực phấn đấu vì một ngày tên mình có thể xếp cạnh cô.

...

Phiếu của đại chúng trong《Nhà soạn nhạc tài ba》ở vòng một này sẽ được bán công khai.

Nhưng trước khi chương trình phát sóng, ai sẽ muốn tới xem mấy người sáng tác âm nhạc chưa có danh tiếng chứ cho nên phần đông vẫn hướng về thầy cô và các trợ giảng.

Trong đó chiếm phần nhiều là fans Giang Diệp.

Lúc bán phiếu, fans Giang Diệp chạy nhanh nhất.

[Hu hu hu hu nhớ con gái của tôi quá, tuần lưu diễn thứ hai phải đợi cuối năm, tôi đây chỉ đành tới hiện trường gặp ẻm]

[A a a xông lên! Đến góp mặt trong show đầu tiên em gái Giang nhà mình đi!!]

Kết quả trực tiếp đẩy giá vé của một vòng loại cực bình thường lên cực cao.

Fans nhà khác chùn bước.

Cuối cùng, lần này giám khảo đại chúng cơ hồ đều là fans Giang Diệp.

Nhưng chỗ tốt là bọn họ bầu phiếu khá công chính.

Dù sao vòng này là vòng loại trong nhóm.

Trong tình huống không xung đột gì với lợi ích của Giang Diệp, bọn họ càng có thể làm một người xem thường tới bầu phiếu.

Hôm nay, Giang Diệp đảm nhận vai trò MC.

Giày cao gót nện bước bước lên sân khấu, nghe được tiếng thét dời núi lấp biển phía dưới, thở dài một hơi sau cười rộ lên, "Xem ra mình được quan tâm nhiều quá. Nhưng vai chính hôm nay không phải mình, mình cũng hy vọng mọi người có thể thưởng thức các màn biểu diễn kế tiếp".

Đây là lần đầu tiên Giang Diệp đảm nhận vai trò làm MC nhưng cô chẳng hề căng thẳng chút nào.

Tương tác đơn giản với khán giả xong, cô giới thiệu qua các tuyển thủ có mặt, cuối cùng lại quay về vị trí của mình, nói chuyện phiếm với thầy Trần Nhất Minh.

Các tuyển thủ đều hơi sợ Trần Nhất Minh.

Thực ra, lúc Giang Diệp tham gia 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》thấy hắn cũng hơi sợ.

Chẳng qua giờ đã biết hắn chỉ nghiêm túc mặt ngoài, còn tính cách không quá hà khắc, đặc biệt, rất tán thưởng những người trẻ tuổi có năng lực cho nên cũng thả lỏng hơn nhiều.

Lúc nhóm tuyển thủ của đội khác dọn nhạc cụ, Giang Diệp lén hỏi Trần Nhất Minh: "Thầy cảm thấy nhóm của mình hôm nay biểu hiện của ai sẽ xuất sắc hơn?".

Trần Nhất Minh liếc cô một cái, hỏi, "Em có phải muốn hỏi tình huống của Hà Trú đúng không?".

Giang Diệp chớp chớp mắt, thành thật gật đầu.

Dù sao trong mấy ngày luyện tập này, các tuyển thủ khác đều đã cho cô nghe qua tác phẩm của họ một lần.

Chỉ có Hà Trú không chịu, nói bán thành phẩm không cho nghe, bắt cô chờ tới hôm thi đấu chính thức lại nói.

Tuy cô cảm thấy với trình độ của Hà Trú thì tuyệt đối không tới mức rớt từ vòng một nhưng bị hắn khơi dậy sự tò mò.

Trần Nhất Minh: "Phong cách của hắn khá ổn định, là một trong những người thầy coi trọng nhất".

Trần Nhất Minh ngừng một chút nói, "Hơn nữa, cách chọn bài cũng khá thông minh".

Mới đầu Giang Diệp còn chưa hiểu ý của Trần Nhất Minh cho lắm.

Chờ tới khi bài hát của Hà Trú được xướng tên, cô mới vỡ lẽ.

Phong cách của bài hát này của Hà Trú khá giống với bài hắn sáng tác ở vòng đầu tiên.

Không lâm thời đổi phong cách trong trận này như mọi người mà trong phạm vi mình am hiểu đẩy phong cách này lên tới cực hạn, là lựa chọn tốt nhất đối với chân mới sáng tác như hắn.

Hà Trú đang ngồi giữa sân khấu.

Như lời của Giang Diệp nói, hắn đúng là có một gương mặt rất dễ tạo hảo cảm, khí chất toàn thân khá lãnh đạm nhưng sạch sẽ, gọn gàng.

Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, ngón tay thon dài đánh đàn ghi ta, dáng vẻ của hắn ngồi ở đó như là một nam sinh chỉ bằng một khúc ca trong hội diễn đã được vô số cô gái yêu thầm trong trường đại học.

Tuy nói đây là chương trình chỉ nhìn tác phẩm không nhìn mặt nhưng hôm nay, phần lớn fans Giang Diệp bên dưới đều thuộc phái nhan khống.

Đối với người trông ưa nhìn thì không khỏi có thêm một phần hảo cảm.

Khi hắn còn chưa biểu diễn, tiếng hoan hô dưới khán đài có xu hướng lên cao.

Tiếng đàn vang lên.

Sau hắn, màn hình hiển thị tên bài hát Hà Trú cải biên.

《Yêu thầm là chuyện của một người》.

Background phía sau là những giọt mưa rơi tí tách.

Hai câu đầu có giai điệu khá trầm, đáng lẽ phải tạo nên bầu không khí có phần áp lực nhưng lúc Hà Trú cất tiếng hát, lại có ý cười khe khẽ.

"Chẳng trách em cách tôi quá xa, chỉ coi tôi như một người ngang qua xa lạ".

Dù là bài hát của hắn hay phong cách biểu diễn, đều có cảm giác kể chuyện mạnh mẽ, như là đang nói lên câu chuyện yêu thầm của chính mình vậy.

Chờ tới đoạn điệp khúc, phong cách của cả bài hát lại thay đổi.

Ngón tay lướt nhanh, cảm xúc trong bài tăng tiến dần lên, một lần là một tầng.

"Em như khung cảnh trong mơ tôi chưa bao giờ có được nhưng tôi lại như đánh mất em rất nhiều lần".

...

"Hâm mộ mỗi một bóng người bầu bạn cạnh em".

"Tôi và em trước sau vẫn là khoảng cách an toàn ấy".

...

Rõ ràng là một bài hát về yêu thầm muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu nhưng sau khi được Hà Trú cải biên, lại điều chỉnh tiết tấu rộng rãi hơn nhiều, giai điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Hệt như trong nỗi đau đớn của việc yêu thầm này, hắn cũng cảm thấy được sự vui sướng của tình yêu.

Hai câu cuối cùng, câu gốc là thay vì làm bạn, tôi ước mình chưa từng quen em.

Còn Hà Trú lại đổi thành, thay vì là người yêu, tôi muốn mình làm bạn của em.

Giang Diệp nghe tới câu cuối, cả người phút chốc có cảm giác như bị đánh trúng.

Đối với tác phẩm của người khác, đặc biệt là các tác phẩm có độ hot, tiến hành cải biên không tránh được việc so sánh, đa số là bị phê bình.

Thật giống như khi viết văn, sửa bài của mình thì dễ nhưng sửa tác phẩm của đại thi hào là vô cùng khó.

Nhưng Hà Trú lại không động chạm tới bài gốc, dùng phong cách của mình để cải biên khiến bài hát có một cảm giác mới.

Hắn chẳng đi sâu khai quật cái tinh túy vốn có của bài hát mà là đổi cho nó một cách tự sự khác.

Giống với phong cách tình ca mà hắn hay dùng, khổ nhưng không bi.

Tuy rằng nhìn vẻ ngoài có vẻ thoải mái nhưng cẩn thận ngẫm lại thì càng thấy thấm.

Sau khi hắn biểu diễn xong, toàn trường quay im lặng trong chốc lát.

Có người âm thầm lau nước mắt, "Trời ạ sao thế nhỉ, tớ cứ tự rơi nước mắt ấy".

"Sửa hay lắm, là fans của bản gốc, tớ cũng khá thích bản này".

Trong tiếng vỗ tay, Hà Trú buông đàn, nhìn về phía Giang Diệp đầu tiên.

Giang Diệp tựa như vẫn còn đang hãm sâu trong bài hát, sau khi đối diện với ánh mắt của Hà Trú mới hồi hồn.

Cô cười thật tươi, cho hắn một cái gật đầu khẳng định.

Hà Trú âm thầm thở ra một hơi.

Nhìn ở ngoài thì hắn gió êm sóng lặng nhưng thực tế, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Hắn sở dĩ lựa chọn bài hát này là muốn truyền tải cảm xúc của hắn qua lời hát cho Giang Diệp nghe.

Dưới khán đài, trước máy quay, có biết bao người đang lắng nghe hắn hát.

Người nghe duy nhất trong lòng hắn lại chỉ có một mình Giang Diệp.

May mà cô khá thích.

Vậy mong muốn của hắn thành hiện thực rồi.

Sau khi Hà Trú biểu diễn xong, tới đoạn nhận xét của thầy cô.

Cô Trần Linh lên tiếng trước.

"Cách hiểu khá tốt. Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, tác phẩm trong trận đầu tiên của em cũng là bài hát có phong cách như này. Cứ biểu diễn mãi một phong cách, em không sợ người xem sẽ thấy chán sao?".

Giọng của cô nhẹ nhàng nhưng câu hỏi lại cực sắc bén, "Có phải đã quá quen ở trong vùng an toàn của mình rồi không?".

Lúc nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Giang Diệp có hơi bất mãn.

Đây mới là vòng đầu tiên.

Đương nhiên là phải ổn mới tốt.

Trần Nhất Minh nói hắn chọn bài khá thông mình cũng là do trong tất cả các bài hát, có bài này là thích hợp với hắn nhất.

Sau khi tập một được lên sóng, Hà Trú nhất định sẽ hút được một lượng fans nhờ bài hát hắn sáng tác.

Ở vòng sau, hắn hoặc vội vã thay đổi phong cách, khi năng lực sáng tác còn chưa vững đã đi thử thách với lĩnh vực mình không am hiểu hoặc là muốn giữ chân một lượng người nghe này.

Đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết.

Hà Trú cầm mic.

Hắn thực ra không quá thích nói chuyện nhưng nói tới việc sáng tác âm nhạc mà hắn yêu thích, cũng không hề kiệm lời.

"Em cảm thấy người sáng tác có phong cách cố định của mình cũng không phải chuyện xấu. Ví dụ như thầy của em, Trần Nhất Minh, mọi người chỉ cần nghe thấy bài của thầy, dù cho trước đó chưa từng nghe cũng sẽ nghĩ tới thấy ấy đầu tiên. Đối với một nhà soạn nhạc, có thể được ghi nhớ phong cách của mình, đó là vinh hạnh của em. Nếu có một ngày mọi người nghe được một đoạn dạo đầu, hoặc nghe được bài hát trong chớp mắt đã phản ứng lại được, ồ là bài của Hà Trú, vậy đó là ngày em thành công".

Trần Linh cười: "Được thôi. Tôi đổi góc nhìn của câu hỏi một chút. Hình như em hiểu khá sâu về đề tài yêu đơn phương này, là bởi vì bản thân em từng trải qua rồi sao?".

Câu hỏi này vừa ra.

Khán giả trong sân hưng phấn ồn ào.

Bình thường, thứ mà người sáng tác có thể viết ra thường phản ánh trạng thái tình cảm gần đây của hắn.

Ví dụ như một ca sĩ mới chia tay sẽ viết một lượng lớn bài hát tình ca mà ca sĩ rơi vào tình yêu phần lớn sẽ bắt đầu biểu diễn các bài hát ngọt ngào.

Mà Hà Trú dù là tác phẩm tự sáng tác hay tác phẩm cải biên, phong cách lựa chọn và cảm xúc đều thống nhất, đúng là khiến người xem có chút liên tưởng.

Khác với thần tượng, linh cảm của người sáng tác là do tình cảm bồi đắp nên.

Không mà nói có thì tác phẩm sẽ không mấy chân thành cho nên ai cũng rất thích hóng hớt chuyện này.

Hà Trú yên tĩnh một lát, khẽ đáp, "Đúng vậy. Bởi vì em cũng đã yêu thầm một người, rất lâu rất lâu".

Tác giả có lời muốn nói:

Em gái bây giờ đang hóng hớt: Ồ ồ.

Sau này một ngày rất xa rất xa, em gái bất tri bất giác hứng dưa: ... Người anh nói lúc ấy không phải em chứ?

Hà Trú (cười): Còn ai vào đây nữa à?

Chút tâm hự của edit: nghi ngờ tác giả tích chữ ở mấy chương đầu xong tới phiên ngoại bả bung cho tui edit không kịp luôn, à mà bài hát "Yêu thầm là chuyện của một người" có thật đó, khá hay, mọi người có thể sợt thử trên youtube nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net