Chương 127: PN: Trú Tư Diệp Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khán giả tức thì ồ lên.

Trần Linh hứng thú hỏi tiếp: "Vậy cô ấy có biết không?".

"... Em ấy không biết. Nhưng em cũng không cần em ấy biết", Hà Trú nói, "Có lẽ sẽ có ngày em ấy nghe được bài hát này, thích bài hát này, đối với em, vậy là đủ rồi. Em sở dĩ chọn cách cải biên như này, một là hy vọng có thể tìm được những người cũng có cùng cảm giác với em thông qua bài hát này tìm được đồng minh. Hai là cũng muốn nói cho những người được thích ấy rằng cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc sống của tôi".

....

Hà Trú cuối cùng lấy được hạng nhất trong tổ thuận lợi thăng cấp.

Không chỉ có các giảm khảo chuyên nghiệp cho hắn điểm cao mà phiếu của đại chúng cũng ăn đứt tất cả các đồng đội khác.

Dù là năng lực sáng tác hay là câu chuyện muốn truyền tải, đều có thể nói rằng là trình độ tốt nhất của đêm nay.

Thành viên bị loại trong nhóm họ vì muốn tìm lối tắt nên đổi một bài nhạc nhanh thành nhạc chậm.

Tiếc là sửa không ra cái gì, giám khảo các bên đều không cho phiếu, chỉ có thể hậm hực bị loại.

Sau khi tiễn các đồng đội bị loại xong, người còn dư lại tiếp tục chuẩn bị cho vòng đoàn chiến đầu tiên.

Trong mười ngày này, bốn người còn lại phải cùng nhau sáng tác một bài, tiến hành thách đấu với đội đối thủ, đội thua sẽ bị loại một thành viên.

Vì để tránh các tuyển thủ lấy tác phẩm đã làm sẵn của mình cho đủ số, chương trình yêu cầu rút thăm ở trận này, xem xem đề tài sáng tác sẽ là gì.

Mà dựa theo số phiếu, đội của Trần Nhất Minh sẽ đối đầu với đội của cô Trần Linh.

Trần Nhất Minh còn vui tươi hớn hở: "Giang Diệp, nếu không em lên rút".

Giang Diệp: ...

Vậy mà để một đứa đen như cô đi rút.

Thầy Trần có phải vui quá rồi không?!

Giang Diệp cân nhắc giữa đội mình và đội bạn đi bốc thăm một giây, sau chọn để đội họ đi rút.

Vận mệnh chắc chắn không thể nắm trong tay mình được không bằng cứ nhờ cậy tổ đối thủ.

Cuối cùng rút thăm xong, chủ đề sáng tác của hai đội là [hồi ức].

Giang Diệp khẽ thở ra.

Chủ đề này có rất nhiều chỗ phát huy được, hơn nữa, nhạc điệu hầu như đều chậm rãi, rất thích hợp với mấy người của tổ họ.

Nhưng đội đối thủ của họ cũng am hiểu phong cách tình ca là cô Trần Linh.

Giang Diệp đoán rằng đây hẳn sẽ là một trận chiến xuất sắc.

Sau khi kết thúc ghi hình tập này, Giang Diệp còn có lịch trình khác.

Trần Nhất Minh triệu tập các đội viên của hắn lại bố trí nhiệm vụ.

"Ngoài mặt thì cho các em thời gian chuẩn bị là mười ngày", hắn nghiêm túc nói, "Nhưng thời gian thực sự để các em viết chỉ có bảy ngày. Hai ngày cuối cùng phải diễn tập. Còn đếm ngược ngày thứ ba, tôi yêu cầu các em phải rà soát lại tác phẩm lần cuối. Tôi hy vọng trong ba bốn ngày này, các em ít nhất có thể viết ra được một bài, sau đó dùng hai ngày để trau chuốt gọt đẽo, cuối cùng, bày trước mặt tôi phải là một tác phẩm hoàn chỉnh. Đồng thời, các em cũng cần phải chuẩn bị plan B, vì nếu tôi cảm thấy bài hát đó của các em chẳng thể nghe nổi, các em sẽ cần phải đổi. Nghe rõ chưa?".

"Đã rõ!".

Lúc Trần Nhất Minh bố trí nhiệm vụ, thời gian tuy không đủ nhưng cũng không thể nói quá khó cơ mà chờ tới lúc bắt tay vào làm, vấn đề mới xuất hiện.

Đầu tiên, với việc viết ra tác phẩm như nào, trong đội đã có ý kiến bất đồng.

Hợp tác nhóm rất dễ xảy ra mâu thuẫn nội bộ.

Dù sao phong cách sáng tác của mỗi người đều không giống nhau, tôi muốn làm như này, anh muốn làm như kia, mỗi một tác giả đều sẽ có một ít tự phụ, cảm thấy chính mình mới là tốt nhất.

Chủ đề như hồi ức lại rất lớn, chỉ là điểm dừng chân nên ở đâu thì họ tranh cãi cả một buổi chiều.

Trong một đám cãi nhau gay gắt, Hà Trú bỗng nói.

"Thầy Trần nói ngày thứ tư phải có tác phẩm. Mọi người đừng cãi nữa, chúng ta chẳng làm được gì cả".

Bản thân hắn rất ít khi nói chen vào, cho tới khi nói xong những lời này, xung quanh bỗng im hẳn lại.

Qua một lúc lâu, Ớt cay nhỏ mới phản kháng, không phục nói, "Vậy cậu nói xem có cách gì".

"Hai ngày", Hà Trú nói, "Trong hai ngày này, mỗi người nộp một cái đề cương, sau đó quyết định trong nhóm xem sẽ cùng nhau làm tác phẩm của ai".

Sau khi hắn nói xong, ba người còn lại ào lên.

"Sao có thể?".

"Hai ngày? Hà Trú cậu điên rồi à?".

"Đây là đoàn chiến, sao cậu còn chơi theo cá nhân được?".

"Tớ biết đây là đoàn chiến", Hà Trú nói, "Nhưng mau chóng xác định hướng làm, cũng tốt hơn là chúng ta ở đây cãi nhau cho hết ngày".

Hắn đứng dậy, "Đương nhiên, các cậu cũng có thể cãi nhau tiếp, tớ đi làm trước".

Những người khác: ...

Giang Diệp chỉ là đi chụp một bìa tạp chí thôi.

Lúc cô quay về, phát hiện trong đội lật trời rồi.

Tuy rằng các đội viên khác không mấy ủng hộ kế hoạch của Hà Trú nhưng tốt xấu gì cũng là thái độ Hà Trú bày ở đấy.

Bọn họ lại nghĩ đúng là thay vì cãi nhau mãi ở chỗ này, lấy tác phẩm ra nói mới đúng nhất.

Nhưng thỏa hiệp thì thỏa hiệp, bất mãn vẫn là bất mãn.

Ớt cay nhỏ sớm đã muốn kể cho Giang Diệp nghe.

Vì thể chờ tới khi Giang Diệp quay về, cô ôm Giang Diệp kêu trời khóc đất mắng Hà Trú một hồi.

Bình thường giữ yên lặng chẳng nói mấy câu.

Vừa mở miệng thì quăng ngay quả bom.

Sao lại có đại ma đầu đáng sợ thế chứ, sắp đuổi kịp thầy Trần Nhất Minh rồi.

Giang Diệp: ...

Giang Diệp thực ra thấy hơi bất ngờ.

Được đấy Hà Trú.

Dùng cách thẳng thắn nhất khiến mọi người im miệng, tránh đi tranh luận không cần có, hơn nữa, tới lúc ấy quyết định một phong cách rồi cùng làm, khẳng định sẽ tốt hơn sân khấu trộn lẫn nhiều phong cách hơn nhiều.

Vì thế Giang Diệp ngoài mặt an ủi Ớt cay nhỏ một lúc, cuối cùng lúc đi tìm Hà Trú, lại là thái độ biểu dương.

"Giỏi lắm Hà Trú, tớ mới không ở đây mấy ngày cậu đã cướp được quyền chỉ huy rồi".

Giang Diệp khen xong lại thấy hơi lo cho hắn, "Nhưng chỉ có hai ngày, có phải hơi khó không?".

Hà Trú: "Không khó".

Giang Diệp: ...

Cậu thấy không khó.

Những người khác thì sắp điên rồi.

Giang Diệp nghĩ nghĩ, dứt khoát đổi cách hỏi: "Còn một ngày thôi, tiến độ cậu tới đâu rồi?".

Hà Trú gật đầu: "Khá ổn".

Giang Diệp:"Vậy có cần tớ ngồi viết cùng cậu không? Chưa biết chừng tớ có thể giúp cậu tham khảo một chút gì đó".

Hà Trú tức thì sửng sốt.

"Không tin tớ à?", Giang Diệp cười, "Tốt xấu gì tớ cũng đã từng sáng tác có được không".

Cô dừng một chút, do dự nói, "Hay là lúc cậu sáng tác, thích ở một mình yên tĩnh hơn?".

Hà Trú: "... Không có".

Hắn nỗ lực đè xuống khóe miệng đang nhếch lên, "Cảm ơn".

"Ơn với huệ gì". Giang Diệp nói, "Dù sao tớ cũng mong tổ mình thắng".

Trợ giảng cho nhóm Trần Linh là Mục Tinh Trì.

Giang Diệp chẳng muốn bị người ta nói mấy lời như kiểu đội Giang Diệp dẫn dắt lại thua đội thầy cũ, quả nhiên năng lực của cô ta chẳng giỏi bao nhiêu.

Cô đấu với Mục Tinh Trì sẽ không thua.

Đội của cô cũng phải thắng.

Mà so với mấy người chưa có ý tưởng gì, hiển nhiên tốc độ của Hà Trú là nhanh nhất.

Hơn nữa, đánh giá từ phong cách sáng tác của họ, Giang Diệp coi trọng Hà Trú nhất.

Nhưng nói thật thì Giang Diệp cũng không giúp được gì nhiều.

Dù sao sáng tác là chuyện khá riêng tư, cô chỉ có thể nghe hai câu Hà Trú viết rồi đưa ra chút kiến nghị của người nghe thôi.

"Đề tài là hồi ức, cậu định viết gì?", sau khi Giang Diệp nghe hắn nói, lại tò mò hỏi, "Lại liên quan tới tình yêu à?".

Phong cách Hà Trú khá cố định nhưng lại có hơi khác so với hắn của lúc trước.

"Không phải", Hà Trú nói, "Lần này đổi thành hồi ức thanh xuân. Lần trước, tớ quan sát các giám khảo đại chúng phát hiện ra rằng, người cùng tuổi với tớ không ít, thanh thiếu niên cũng kha khá, lựa chọn chủ đề này có lẽ sẽ có cảm giác đồng cảm".

Giang Diệp: ...

Cái đó đương nhiên.

Người đu idol hầu hết đều ở tuổi đó.

Nhưng Hà Trú khá thông minh, từ lần được khán giả bầu phiếu cách biệt đã hiểu được thị hiếu của họ.

Giám khảo chuyên nghiệp khá khó hiểu nhưng khẩu vị của đại chúng đoán ra được phần nào.

"Khá lắm", Giang Diệp đùa, "Tớ còn tưởng cậu sẽ viết thêm một bài cho người cậu thích".

Giang Diệp nói câu đó xong, cảm giác Hà Trú thất kinh.

Cô chớp mắt, dè dặt hỏi, "Đề tài này có phải không thể nói hay không?".

Hà Trú: ...

Nên nói như nào nhỉ.

Người hắn thích ngồi đối diện hắn.

Cô không hề phát hiện cũng chẳng mảy may bối rối, thậm chí còn chẳng phòng bị gì với người bạn cũ là hắn.

——hoặc là cũng đúng vì cô cho rằng chính mình có người thích nên mới lơi là cảnh giác.

Hà Trú im lặng một lúc, nói, "Không sao, có thể nói".

"Cậu không cần lo tớ tò mò, tớ không có hứng thú đâu. Chỉ là tớ thấy cậu viết tình ca khá tốt".

Giang Diệp nghĩ tới vòng đấu trước của Hà Trú, nói, "Tuy rằng tớ không hiểu sao cậu không nói với cô ấy nhưng người được cậu thích như vậy hẳn là rất hạnh phúc".

Hà Trú giả vờ lơ đãng đáp: "Vì sao?".

Giang Diệp: "Cảm giác được từ bài hát của cậu".

Cô nhớ lại một chút, khoan thai nói, "Khá dịu dàng".

Cô cười, "Tớ tin rằng, sau khi người cậu thích nghe được nhất định sẽ cảm nhận được".

Hà Trú cúi đầu sửa một hợp âm, nghe vậy khẽ cười, "Ừm. Tớ cũng hy vọng vậy".

Giang Diệp lại hỏi; "Vậy tác phẩm cậu tự sáng tác kia công ty sẽ làm cho cậu à?".

Hà Trú: "Không rõ lắm".

Hắn dừng một chút, "Chắc là không được, lúc ấy, tớ không ký hợp đồng nghệ sĩ, công ty đưa tớ tới chỉ là vì lúc ấy không có ai đứng ra, đưa tớ đi cho đủ số".

Hắn tự hỏi đôi chút, "Nếu bài hát này được hưởng ứng tốt, công ty chắc sẽ sắp xếp cho nghệ sĩ khác hoặc là bán bản quyền bài này ra ngoài".

Giang Diệp nhịn không được thấy tiếc: "Đáng tiếc".

Chờ tới khi bản quyền được bán cho ca sĩ chuyên nghiệp trở thành single của họ, sẽ có rất ít người nhớ tới người hát gốc.

Hà Trú khá thản nhiên: "Tớ cũng không phải ca sĩ chuyên nghiệp, kỹ năng biểu diễn cũng có thiếu sót. Nếu có người giỏi hơn, càng hợp với bài này hơn tớ thì đó cũng là chuyện tốt".

Ước mơ của hắn không phải là có người nghe hắn hát mà là khiến càng nhiều người nghe được bài hát của hắn.

"Hình như cũng đúng", Giang Diệp nằm nhoài ra bàn, sau ngẩng đầu lên hỏi, "Không thì cậu đưa cho tớ thì sao?".

Hà Trú ngẩn ra.

Hắn hệt như chưa kịp hiểu ý của cô, "Cái gì?".

Vừa rồi, Giang Diệp tra xét một loạt các hợp đồng nghệ sĩ được ký với công ty mình.

Bây giờ chưa có ca sĩ chuyên nghiệp nào nhưng nếu bán bản quyền cho bên khác hình như hơi rắc rối.

Đúng lúc, cô gần đây tiếp cận với hai bài nhạc phim, công ty cũng bằng lòng để cô phát triển thêm ở mảng thanh nhạc, dạo này cô cũng đang nghĩ sẽ ra bài hát đơn hay album cho mình.

Hơn nữa, cây rụng tiền lớn nhất công ty là cô, nếu muốn bài hát của Hà Trú, cũng không phải chuyện gì khó.

Quan trọng nhất chính là, cô đích xác khá thích bài hát này.

Dù cho không có quan hệ giữa cô và Hà Trú, cô cũng cảm thấy bài hát này khá xuất sắc.

Nếu thật muốn bán, cho người khác không bằng cho cô.

Giang Diệp hỏi, "Nếu là tớ hát, cậu cảm thấy có được không?".

Nhưng sau khi cô nói xong, cô phát hiện cảm xúc của Hà Trú có hơi lạ.

Hắn cứng đờ mặt, như đang dồn nén cảm xúc.

Giang Diệp: ?

Giọng Giang Diệp lại dè dặt đi nhiều: "Không được à?".

Sau một lúc lâu, cô mới nghe được Hà Trú nói.

"Không có ai thích hợp hơn cậu".

Hắn dịu dàng đáp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net