Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm B của 《You can't stop loving me》từ lúc chọn người tới ở phòng tập rồi lên công diễn, tính ra chiếm tới gần 18 phút ở trên màn ảnh.

Việc này như oánh thẳng vào cái tin đồn ở trong mắt mọi người rằng CP Lâm Thâm Diệp Mậu vốn chẳng thân gì cả, quan hệ bình thường, trừ mấy lần bất đắc dĩ phải tiếp xúc ra thôi.

Này nào mà không thân?

Rõ là rất thân đi có được không!

Đặc biết là sân khấu công diễn khi hai người nhảy cùng nhau.

Dù là thực lực, khí chất, không gian hay vũ đạo được biên lại, tuyệt đối đều là trình độ đẳng cấp cao.

Fans CP như nắng hạn gặp mưa rào, nhất thời cũng chưa thể tin được.

[Cứu, không cần tốn tiền cũng xem được sao?]

[Fans của song ACE sướng quá đi mất. tôi nói sân khấu đỉnh nhất đêm nay cũng chẳng có vấn đề gì]

Đương nhiên, ngoài cảm giác CP ra, chính sân khấu này cũng có tiêu chuẩn cực cao.

Chứng cứ rõ ràng nhất là, sau khi tập này lên sóng được ba tiếng đồng hồ, số liệu về video quay riêng của từng thành viên của nhóm B 《You can't stop loving me》trực tiếp xếp hết ở top 15.

Chính Lâm Tối và Giang Diệp cũng có độ hot, kết quả này với họ cũng không ngoài ý muốn nhưng ngoài hai người họ, những người khác hoàn toàn là được sân khấu này nâng lên.

Giang Diệp là người khá chú trọng chi tiết cho nên trong lúc biên đạo động tác nhảy, cô thiết kế thêm rất nhiều chi tiết.

Những cái này khi xem trực tiếp rất khó thấy, quay sân khấu cũng ít được chú ý tới, chỉ có khi xem video riêng mới thấy được những kỹ xảo nho nhỏ này của cô.

Hệt như khi Giang Diệp nhảy xong đoạn đầu rồi vòng về một bên, tay phải ở sau lưng lặng lẽ đưa tay thành hình súng, tương ứng với động tác phản chiến của cô ở cuối cùng.

Hay như lúc Lâm Tối cho rằng bản thân mình chiến thắng rồi, Giang Diệp lại là người duy nhất trong bốn người cử động tay.

Các chi tiết như vậy.

Vì thế có fans cầm kính hiển vi đi soi hết video riêng của năm thành viên một lượt, lại liệt kê ra mười mấy chi tiết bị ẩn đi như này.

Fans ở dưới sôi nổi cảm thán.

[Leeuwenhoek* đại thần!]

*Đây là Antonie van Leeuwenhoek, ông là cha đẻ của ngành vi sinh vật học, còn bên Trung dùng để chỉ mấy bạn chú ý những thứ bé xíu xiu.

[Trong tập này cũng có nhắc tới, rất nhiều chi tiết vũ đạo đều là do Giang Diệp lên ý tưởng, hu hu hu hu con gái giỏi quá ]

[Hơn nữa, tổ này luân phiên Center thực sự quá đỉnh luôn, mỗi người đều có Killing part, hầu như ai tôi cũng nhớ hết rồi! Tiết mục khác tôi cũng chỉ nhớ được một hai người chủ yếu thôi]

[Lúc này nhịn không được phải dìm nhóm A một tí, Tiết Tri Hàm nói bản thân nỗ lực nâng đồng đội lên nhưng cuối cùng hiệu quả sân khấu vẫn là Center chính, đồng đội của cô căn bản rất ít có cơ hội thể hiện, fans còn liên tục thổi phồng là thiên sứ, đây là thiên sứ nhỏ trong lòng mấy người à?]

Mà chờ tới khi kết thúc công diễn, thống kê số phiếu, lại thả ra đoạn phỏng vấn hậu trường của Giang Diệp.

Thiếu nữ 18 tuổi cười thật tươi với màn ảnh, thẳng thắn thành khẩn nói bản thân không tốt nên mới rớt xuống.

Fans Giang Diệp tức thì đau lòng muốn chết.

Các cô vốn còn lo được lo mất, sợ con bé quá mệt mỏi, sợ bị tổ chương trình cắt ác ý, sợ nhất là con bé ở trong chương trình không có bạn bè, bị khác thực tập sinh khác hợp lại xa lánh.

Kết quả thấy cô cười cảm ơn fans, rồi lại hoài nghi bản thân mình, trực tiếp khiến họ đau lòng muốn chết.

Cách lúc đóng cửa cổng bầu phiếu còn 24 tiếng đồng hồ.

Mỗi người hệt như được tiêm máu gà vậy.

[Cứu mạng, fan mama phiếu trắng* như em cũng tan nát hết cả cõi lòng]

*Từ này ở đây hay được dùng trong các hậu viện hội, nghĩa ở đây là những người chỉ ủng hộ idol không tốn quá nhiều tiền vào, chỉ đu một cách thường thường thôi.

[Cho nên xin mấy người không cần dùng phiếu trắng nữa, tôi không muốn con bé lại nghi ngờ bản thân nó nữa]

[Đừng để con bé nghĩ nó không tốt, nếu không thể cho con bé đứng ở vị trí cao, vậy chỉ có thể là chúng ta làm không tốt, không phải do con bé!]

[Con gái à! Kể cả khóc thì mẹ cũng sẽ cho con ngồi khóc ở hạng thứ nhất]

....

Khi tập thứ ba được phát sóng, fans vừa khóc vừa cười vừa hưng phấn vừa đi bỏ phiếu.

Các thực tập sinh đang quay phân đoạn chơi trò chơi.

Hôm nay, MC là hai thầy cô vũ đạo Dương Tinh Tinh và Mục Tinh Trì.

Giang Diệp ngồi ôm đầu gối ở bậc thang, đoán mò: "Hẳn là trò chơi liên quan tới vũ đạo đi?".

"Chị cũng nghĩ vậy", Lâm Tối tức khắc mất đi một nửa hứng thú, "Không có gì mới mẻ, nói là trò chơi, kết quả vẫn là kiểm tra thôi".

Quả thực, cô Dương Tinh Tinh mở miệng nói: "Hôm nay, trò chơi chúng tôi đưa ra cho các em là —— domino ca khúc chủ đề. Sau khi thực tập sinh thứ nhất bắt đầu, theo thứ tự nhảy bài hát chủ đề. Các em có thể tự do lựa chọn khi nào dừng lại, sau đó thực tập sinh tiếp theo sẽ nhảy tiếp đoạn của bạn đằng trước. Âm nhạc của chúng ta sẽ ngày càng nhanh hơn, nếu có thực tập sinh nhảy sai hay dừng qua ba giây thì sẽ bị loại".

Các thực tập sinh hôm nay ngồi tụ lại với nhau.

"Mỗi một lớp đề cử một thực tập sinh tới ứng chiến đi".

Dương Tinh Tinh cười, nắm tay với các thực tập sinh, "Cố lên, để chúng ta xem xem lớp nào sẽ giành được chiến thắng cuối cùng. Bí mật nói cho mấy đứa biết, lớp thắng cuộc sẽ có khen thưởng".

Toàn bộ thực tập sinh lập tức sôi trào.

"Thưởng cái gì ạ thưởng cái gì!".

Dương Tinh Tinh ra vẻ thần bí nói: "Chờ mấy em thắng rồi sẽ biết".

"A——"

Vì cái phần thưởng này, các lớp khác bắt đầu ồn ào tìm người nhảy giỏi nhất tới ứng chiến.

"Lên đi Du Thần Thần!".

"Vì vinh quang của lớp ta cậu có thể!".

"Từ Tĩnh cậu sợ cái gì, lên!".

Mà năm người lớp A lại lâm vào trầm mặc bốn mắt nhìn nhau: ....

Các lớp khác là đang chọn người lên còn năm người lớp A bọn họ, tính ra còn có hai ACE toàn năng, còn có một rapper đỉnh cao nhảy cũng không kém.

Trò chơi này hẳn sẽ được lên sóng.

Tới lúc đó biểu hiện tốt một chút, để lớp A thắng có thể nói là rất hút fans nữa cho nên chẳng ai muốn lãng phí cơ hội lần này cả.

"....."

Cuối cùng, Giang Diệp lên tiếng trước, "Chúng ta, ai lên?".

Tiết Tri Hàm nhìn Giang Diệp và Lâm Tối một cái, muốn nói lại thôi.

Cô muốn nói bản thân lên có thể hay không bị hai người này cự tuyệt thẳng.

Cô âm thầm lén nhìn Lương Úc một cái, tự hỏi có thể hợp tác với cô nói chuyện thay cho cô hay không. Không ngờ là Lương Úc chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

Tiết Tri Hàm:....

Lâm Tối thấy mọi người đều là muốn đi nhưng chẳng dám chủ động mở miệng, trực tiếp lên tiếng: "Nếu không chúng ta chơi oẳn tù xì quyết định đi nào".

Bốn người còn lại: ...

Tuy rằng có hơi qua loa nhưng còn tốt hơn hiện tại không có ý gì.

Dù sao bây giờ cũng không đủ thời gian, các cô lại chẳng thể battle bây giờ được.

Qua mấy vòng, Đàm Mộng dựa vào đôi bàn tay vàng* mà chiến thắng.

*Từ gốc ở đây là dòng máu người Châu Âu, là một cách nói chơi trên mạng bên Trung, ý đối lập với "người châu Phi", ở đây có nghĩa là người cực kỳ may mắn hay là người có tiền.

Giang Diệp là người rớt ngay ở vòng gửi xe với một cái xòe tay: .....

Cô thực sự có chút hoài nghi, có phải bao nhiêu may mắn dùng hết vào cơ hội trọng sinh lại rồi không.

Tuy vậy, Giang Diệp cũng không quá để ý.

Dù sao cô cũng không thiếu chút lên hình này, cho Đàm Mộng phát huy cũng khá tốt.

Cô vỗ vai Đàm Mộng, cổ vũ: "Đừng hồi hộp quá, nhảy cho tốt, cứ phát huy như bình thường là được".

Lấy thực lực của Đàm Mộng, thắng các lớp khác vốn không thành vấn đề.

Chỉ cần cô đừng lo lắng như lúc bình xét cấp bậc đầu tiên là được.

Các lớp khác cũng đã chọn xong người.

Lớp B đã có người bắt đầu hô khẩu hiệu với người tham gia của lớp họ: "Mục tiêu của chúng ta là —— đả đảo lớp A". Các lớp khác cùng ồn ào theo, "Đè bẹp lớp A! Đè bẹp lớp A!".

"Nghe thấy chưa, em đại diện cho trình độ của toàn lớp A", Lâm Tối nói giỡn, "Thua thì khỏi về nhìn mặt nhau".

Đàm Mộng đang đi xuống bậc thanh quay đầu lại, nghiêng mặt nói, "Em không thể nào thua".

...........

Bốn thực tấp sinh khác cũng đã vào chỗ.

Bắt đầu thi đấu.

Giang Diệp nhìn Đàm Mộng nhảy rất thú vị.

Tuy rằng mỗi thực tập sinh đều đã quen với điệu nhảy của bài hát chủ đề tới tận xương nhưng cô cảm thấy, Đàm Mộng thực sự tiến bộ rất nhanh.

Kỳ thực, trước đó cô ấy đã tập vũ đạo được sáu năm.

Tới trình độ này rồi, rất có thể cô ấy đang ở bình cảnh, không thể tìm thấy bước đột phá cao hơn nhưng sau khi tới chương trình, dưới áp lực to lớn nay ngược lại khiến cô tiến bộ càng nhanh.

Đàm Mộng nhảy hai ba câu, sau khi xoay người, xoay được một nửa đột nhiên dừng lại.

"Hây", Lâm Tối rũ mắt, "Còn rất thông minh".

Dù sao trò chơi này không chỉ tính về sự quen thuộc với bài hát chủ đề mà còn muốn xem xem thực tập sinh ở trước bạn tinh ranh tới mức nào.

Quả nhiên, người lớp B sững ra một giây mới phản ứng lại, bắt đầu nhảy.

Qua được mấy vòng, thực tập sinh lớp F vì nhảy sai một động tác nên bị loại trước.

Tốc độ được đẩy lên 1,5.

Sau khi tăng tốc, Giang Diệp nhìn ra được lớp B và lớp C đã có hơi hoảng loạn.

Không có bất ngờ gì thì hẳn là Đàm Mộng có thể thắng.

Thực tập sinh lớp C trước một động tác nhảy lên đột nhiên dừng lại, lại truyền về chỗ Đàm Mộng.

Âm nhạc đột nhiên được tăng lên ở 2.0.

Đàm Mộng phản ứng cực nhanh mà nhảy tiếp cái động tác nhảy lên.

Nhưng phản ứng quá nhanh nhiều khi cũng chẳng phải chuyện gì tốt, đúng là bởi vì cô quá vội vã nhảy theo, lúc hạ xuống, bất ngờ nghiêng chân, trực tiếp quỳ trên sân khấu.

Dương Tinh Tinh vội vàng nói: "Không sao chứ?".

Các thực tập sinh ở gần đó cũng qua đỡ cô.

Giang Diệp càng là trực tiếp vọt xuống.

Lâm Tối cũng không chần chừ, xuống cùng với cô.

Đàm Mộng được đỡ dậy, cử động chỗ mắt cá chân của mình, lắc đầu nói: "Tớ không sao, có thể tiếp tục".

"Tiếp tục cái đầu em", Lâm Tối tức giận nói, "Thân thể quan trọng hay thắng quan trọng hơn?".

".... Không khoa trương vậy chứ, chỉ là vừa rồi em đứng không vững thôi", Đàm Mộng thoạt nhìn có hơi không cam lòng, ngẩng đầu lên, nói, "Huống chi em cũng không muốn thua".

Cô đứng thẳng, giọng càng thêm vững chắc, "Em chính là đại diện cho lớp A của chúng ta, lớp A chúng ta không thể thua".

Lâm Tối nhíu mày, "Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ cái này".

Giang Diệp hiểu được ý của Đàm Mộng.

Đây là cơ hội cô ấy vất vả mới tranh được.

Thời lượng lên hình của cô vốn đã không nhiều, sống trong nơm nớp lo sợ, tùy thời có khả năng sẽ thành người bị công ty vứt bỏ.

Cô chỉ có thể nắm lấy tất cả các cơ hội, để cho người khác chú ý tới mình, để công ty thấy mình còn có giá trị, mới có thể tiếp tục ở lại chương trình này.

Giang Diệp vỗ bả vai cô nói: "Có thể".

Lâm Tối: ?

Cô vừa định mắng con bé này, lại nghe được Giang Diệp nói tiếp.

"Nhưng chúng tớ sẽ ở sau cậu. Nhảy cùng với cậu", Giang Diệp nói, "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, nếu có thua, cũng coi như là chúng tớ thua cùng cậu, vậy được chứ?".

Đàm Mộng ngơ ra một chút, sau đó bỗng nhiên cười gật đầu, "Được".

Lâm Tối ở bên cạnh chẹp miệng, "Sao lại là chúng ta, em tự tiện tính thêm ai vậy?".

Giang Diệp liếc cô một cái, khẽ cười nói: "Vậy chị có thể không đồng ý nha".

Lâm Tối nhìn chằm chằm cô một lát, lại nhìn thoáng qua Đàm Mộng, cũng cười theo.

Sau đó cô bỗng nhiên quay đầu nói, "Tôi nói, âm nhạc đâu rồi? Đừng dừng".

Giang Diệp buông tay đỡ Đàm Mộng ra.

Đàm Mộng trở lại vị trí đứng của cô, theo tiết tấu của bài nhạc, nhanh chóng nối tiếp động tác vừa rồi.

Mà Giang Diệp và Lâm Tối đứng ở phía sau cô, nhảy cùng.

Lương Úc nhìn nhìn, hẳn là cũng thấy mấy người này rất thú vị nên cũng gia nhập.

Tiết Tri Hàm do dự một chút, cuối cùng cũng làm theo.

Nhất thời, năm người lớp A hệt như một thể.

Dẫn đầu là Đàm Mộng nhảy ở phía trước, bốn người ở sau như hộ giá cho cô vậy.

"Không được", các thực tập sinh lớp khác dần dần ngồi không yên, "Dựa vào gì mà các cậu ấy có thể cùng nhau?".

Bốn thành viên lớp A ở sau Đàm Mộng mà các thực tập sinh khác đương nhiên lẻ loi đừng một mình.

Hiển nhiên là so về khí thế thì lớp A đã thắng đứt các cô còn gì!

"Không công bằng!".

"Lớp A họ có, lớp B chúng ta cũng có!".

"Không được, cả lớp C chúng ta nữa!".

Âm nhạc vẫn đang vang lên, các thực tập sinh khác cũng lục tục đi xuống dưới sân khấu.

Sân khấu vốn không lớn này lập tức lấp đầy bởi các thực tập sinh.

Mục Tinh Trì đau đầu nhéo nhéo lông mày: "Tôi nói, các em đều đang làm gì vậy?".

Nhưng mấy chục thực tập sinh khác không hẹn mà cùng bắt đầu hát ca khúc chủ đề, giọng của họ át đi tiếng của hắn.

Cuối cùng, tất cả mọi người đã quên mất ban đầu đây vốn chỉ là một trò chơi domino ca khúc chủ đề.

Các cô mặc đồng phục của các lớp khác nhau, lại hát cùng một bài, nhảy cùng một điệu.

Giang Diệp nghĩ.

Có lẽ rất nhiều năm sau, cô sẽ quên rất nhiều chuyện nhưng trong nháy mắt này, khi các cô gái lao ra khỏi chỗ ngồi, tụ lại thành con sóng lớn đi lên sân khấu sẽ là bức ảnh đáng nhớ nhất trong hồi ức thanh xuân của cô.

Tác giả có lời muốn nói: sức hút của chương trình tuyển chọn chính là, tuy rằng không phải ai tui cũng thích nhưng lúc mọi người ở cạnh nhau, tui lại rất thích tập thể này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net