Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Như vậy, đồng nghĩa với việc", Mục Tinh Trì nói tiếp, "Chúc mừng thực tập sinh Giang Diệp, giành được 27.190.081 phiếu, trở thành hạng nhất của lần công bố đầu tiên này".

Hắn nhìn về phía Giang Diệp, vỗ tay đầu tiên.

Lâm Tối cũng cười rộ lên, nhéo nhéo tay cô, "Chúc mừng nha".

Giang Diệp còn đang ngơ ra.

Các thực tập sinh khác cũng bắt đầu xôn xao lên.

"Giang Diệp!!".

"Cậu xứng đáng!!!".

"Cậu có thể!!! Xông lên cho tớ!!".

Trong lúc nhất thời hệt như hội fans của Giang Diệp xông thẳng vào hiện trường vậy.

Mục Tinh Trì giơ tay ý bảo trật tự: "Xin hãy phát biểu cảm nghĩ của hai em".

Vẫn là Lâm Tối nói trước.

"Kỳ thực muốn nói gì mới nãy đều đã nói rồi, dù sao mình cũng chẳng phải người sẽ chuẩn bị lời trước cho thứ hạng của mình".

Lâm Tối cười, suy nghĩ một lát rồi lại nói, "Nếu phải nói thì, ừm, mình muốn nói với các bạn fans đã bầu phiếu cho mình. Các cậu không cần có áp lực quá lớn, nhất là đừng nên cảm thấy là mình ớ đây là phải như này như kia, không cần".

Lâm Tối khó được lúc nghiêm túc, bình thản nhìn vào máy quay, thực sự như đang nói chuyện với fans vậy. "Mình tới tham gia chương trình này chỉ là thử thách bản thân, cũng là cho chính cuộc sống của mình một lựa chọn, các cậu không cần vì mình mà gánh vác áp lực quá lớn làm gì, đây vốn không phải ý của mình. Trước kia là idol Lâm Tối, lúc này trở thành thực tập sinh Lâm Tối nhưng giấc mơ của mình chưa từng thay đổi, cho tới nay chỉ là muốn hoàn thành thật tốt từng sân khấu mà thôi".

Sau khi Lâm Tối nói xong, đưa mic trong tay cho Giang Diệp.

Giang Diệp nhận mic, sắp xếp suy nghĩ xong mở miệng vẫn thấy được sự hoảng hốt: "....A, thực ra bây giờ mình vẫn thấy như đang nằm mơ".

Giang Diệp kỳ thực chuẩn bị bài phát biểu về hạng hai.

Gì mà khoảng cách chỉ kém một người này khiến cô có không gian trau dồi, nói mấy câu kích thích ý chí chiến đấu của fans một chút.

Kết quả không ngờ là fans cô kích phát ý chí chiến đấu, trực tiếp một hơi đưa cô lên hạng nhất.

... Còn là bất ngờ như vậy.

"Lần đầu tiên gặp mặt mọi người, không biết mình không sao, mình sẽ ngồi ở hạng nhất chào hỏi với mọi người, mình sẽ làm như vậy. Mình chưa từng nghĩ tới, các cậu lại thực sự sẽ cho mình lên ngồi ở đây một lần".

Giang Diệp chớp mắt, cười rộ lên, trong giọng nói lại có chút nghẹn ngào, ".... Đây hệt như, quá hạnh phúc rồi".

Giang Diệp kỳ thực không muốn khóc.

Này chỉ là lần công bố thứ hạng đầu tiên mà thôi, không tượng trưng cho gì cả.

Có lẽ tới lần tiếp theo, Lâm Tối sẽ phát huy xuất sắc còn cô lại kém may mắn hơn, sẽ bị cô ấy vượt qua thôi.

Nhưng Giang Diệp lại rất muốn khóc.

Một đường cô tới đây, nghiêng ngả chao đảo mà vẽ ra một bầu trời đầy nắng của riêng mình.

Mỗi một bước đều tính toán tỉ mỉ, mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của bản thân, cứ nghĩ là như vậy thì có thể hoàn thành mục tiêu của mình.

Không ngờ là không chỉ có mình cô nỗ lực mà các fans của cô còn nỗ lực hơn cô nhiều.

Cô đương nhiên biết bởi vì ban đầu mở cổng bầu phiếu sớm, chênh lệch giữa cô và Lâm Tối lớn tới mức nào cho nên cô đã chuẫn bị tốt tâm lý sẽ đứng hạng hai, chờ qua lần này, tới lần công diễn thứ hai sẽ dần dần kéo gần khoảng cách giữa cô và Lâm Tối.

Kết quả fans của cô nói với cô, đừng nghĩ vậy, còn không phải là hạng nhất à? Ngồi cho tớ! Cứ ngồi trên đó đừng xuống!

Loại cảm giác này hệt như là bạn lên kế hoạch rằng cố gắng nâng cao 50 điểm một lần, lần sau thi sẽ lại nâng tiếp 50 nữa để thi vào 211*, kết quả là Thanh Hoa trực tiếp gửi giấy mời học cho bạn.

*Trung Quốc có hai dự án các trưởng đại học là 211 và 985, 211 chỉ các trường trọng điểm quốc gia còn 985 lại là các trường hướng tới đẳng cấp thế giới (nguồn: google)

Bất ngờ tới mức khiến bạn không dám tin tưởng.

"Khóc cái gì". Lâm Tối ở bên cạnh nói giỡn để an ủi cô, "Thắng mà còn khóc thì người thua như chị phải làm sao đây?".

"Rất xin lỗi", Giang Diệp dùng tay phẩy phấy, muốn ngăn nước mắt đang chực trào ra, "Thực ra mình không muốn khóc. Mình thực sự cảm ơn mỗi một phiếu các cậu bầu cho mình, cũng cảm ơn mỗi người các cậu đã thích mình, cảm ơn mọi người".

Cô không phải Lâm Tối.

Gia cảnh Lâm Tối tốt, lại là nghệ sĩ được công ty coi trọng, bản thân cô cũng có fans nên có sự nắm chắc.

Cô ấy có thể tự tin mà nói với fans rằng, tớ không để ý tới thứ hạng, các cậu đừng quá áp lực, các cậu chỉ cần xem sân khấu của tớ là được.

Nhưng Giang Diệp không thể.

Đây là cọng rơm duy nhất trong tay cô, là cơ hội được ăn cả ngã về không mà cô dùng hai đời để đổi lấy.

Cô cần phải trân trọng nó.

"Hầy", Giang Diệp ngừng khóc, lộ ra một nụ cười tươi dính chút nước mắt, trông lại vô cùng xinh đẹp, "Được rồi, không khóc, còn khóc nữa các cậu lại hết thích mình. Lần đầu tiên, là chính mình chọn ngồi ở hạng nhất nhưng lần này, là các cậu đưa mình lên đó".

Giang Diệp gằn từng chữ một, nói vô cùng nghiêm túc, "Lên một lần là dũng khí của mình, lúc này đây là sự cố gắng của các cậu. Mình muốn dùng sự dũng cảm của mình tiếp thêm động lực cho các cậu, để chúng ta cứ tiếp tục tiến lên như vậy".

.............

Chờ sau khi Giang Diệp và Lâm Tối phát biểu cảm nghĩ xong, hai người di chuyển về chỗ ngồi trên đỉnh kim tự tháp.

Mục Tinh Trì quay người, nhìn về các thực tập sinh dưới sân khấu.

"Hiện tại, xin mời tất cả các thực tập sinh bị loại hãy xé bảng tên của mình xuống. Dù cho mọi người ở đây đã đi được tới bước nào, đã từng ở lớp nào, đã đạt được thành tựu đáng giá ra sao, cũng đều là quá khứ rồi. Từ giờ phút này trở đi, hành trình của các em ở 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》đã tới lúc hạ màn rồi".

Có người dễ xúc động nghe tới đây, vành mắt đỏ lên.

Các cô nghe lời, chậm rì rì xé bảng tên trên người.

Có người vừa xé vừa khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi tên mình.

Cũng có người xé xong giây sau lại hệt như được giải phóng vậy cười rất tươi, giây tiếp theo lại nhịn không được, ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.

Mục Tinh Trì làm xong bèn rời khỏi sân khấu.

Kế tiếp là thời gian thuộc về thực tập sinh.

60 lấy 40 là một cuộc chiến loại trừ gần một phần ba người.

Rất nhiều người cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng có nghĩ tới đâu, cũng không chắc rằng sẽ không sụp xuống.

Các thực tập sinh đi tiếp lục tục xuống an ủi bạn bè của mình.

Giang Diệp cũng đi xuống.

Có một thực tập sinh chen qua biển người, lấy can đảm hỏi cô có thể ôm tạm biệt được không.

Giang Diệp hơi sửng sốt.

Kỳ thực thời gian qua đi, ký ức đời trước cũng dần mơ hồ.

Hệt như lúc này vậy, cô chẳng còn nhớ nổi, đời trước khi công bố thứ hạng, khi biết chính mình bị loại, là có tâm trạng như nào.

Hình như rất ngốc.

Có lẽ tới dũng khí để hỏi thực tập sinh mình thích ôm một cái cũng không có.

Giang Diệp cười, duỗi tay ôm lấy cô ấy.

Như là đang ôm chính mình vừa yếu ớt, vừa bất đắc dĩ trước vận mệnh của đời trước.

.....

Sau khi quay xong cũng đã khuya rồi, các thực tập sinh được đi tiếp hầu như là rửa mặt xong lăn ra ngủ.

Mà phần lớn người bị loại không hề buồn ngủ, bắt đầu thu dọn hành lý của bản thân.

Bởi vì chờ tới hừng đông, các cô sẽ phải rời đi.

Chu Lị vẫn bị loại.

Cô xếp thứ 43, chỉ kém ba hạng, vô cùng đáng tiếc.

Sáng sớm hôm sau khi tới tạm biệt Giang Diệp, cô thở dại một hơi.

"Nếu cậu nói sớm hơn thì tốt rồi", Giang Diệp thấy rất đáng tiếc, "Nếu cậu nói sớm hơn, có lẽ cũng sẽ được lên màn ảnh sớm hơn".

Sẽ có người thấy được sự can đảm của cô, nhìn thấy cô gái hầu như chẳng có mặt nào nổi bật này, cũng có chút hào quang của riêng mình.

Mà hiện tại, dù được lên sóng, vậy đoạn này cũng sẽ được phát cùng tập với khi công bố thứ hạng thôi.

Nhưng cô cũng đã đi rồi, còn có ích gì chứ.

"Không sao hết, tớ đã sớm nghĩ tới rồi, không có gì tiếc nuối cả. Hơn nữa, nếu dựa vào chuyện này để lên cấp, không phải là rất không công bằng sao?".

Chu Lị cười cười, "Nói thật cho cậu biết, đây đã là năm thứ ba tớ tham gia tuyển chọn rồi, không ngờ đúng không? Năm đầu tiên, thực lực của tớ không ổn, tớ bèn nghĩ năm sau lại tới. Kết quả năm thứ hai cũng chưa thành công, tớ lại nghĩ năm nay tranh thủ một lần cuối. Cậu xem, tớ vẫn thất bại rồi. Tớ thực sự hâm mộ cậu, cũng rất sùng bái cậu, bởi vì cậu chỉ dùng hai năm lại có thể có được trình độ như vậy".

Chu Lị nhìn Giang Diệp, thực lòng khen cô, "Cậu thực sự rất có thiên phú".

Giang Diệp trầm mặc.

Cô rất muốn nói thực ra không phải như vậy.

Cô cũng chẳng phải thiên tài như họ nghĩ, muốn so về thời gian thực tập, cô còn tốn nhiều hơn tất cả mọi người ở chương trình này.

Cô tốn mười hai năm, mới có được một cơ hội để được máy quay lia tới nhưng cuối cùng cô vẫn rũ mắt, nói "Cậu cũng rất mạnh, đừng từ bỏ".

Chu Lị lại nói, "Thật ra bởi vì người trong nhà không hiểu nên tớ vốn định là nếu lần này còn không thành công thì sẽ về nhà lấy chồng".

Giang Diệp sững sờ.

"Tuy vậy cảm ơn cậu", Chu Lị cong mắt, "Hiện tại tớ đã biết, có thể kiên trì với ước mơ của bản thân cũng là một chuyện rất đáng quý. Hơn nữa, dù có không thành công, tớ cũng sẽ không thấy tiếc nuối".

"Yên tâm đi, tớ sẽ không về quê lấy chồng!", cô chẹp một cái, hệt như đang nói với chính mình, "Ai về quê lấy chồng chứ, đúng là ngu chết mất!".

"Đúng rồi, cái này cho cậu", Chu Lị gãi gãi đầu, sau đó cười rộ lên, " Tuy rằng hình như cho cậu cũng không dùng được ở đâu, coi như là có kỷ niệm đi".

Cô đưa đồ trong tay cho Giang Diệp.

Đó là bảng tên của cô ấy.

[Chu Lị/ Giải trí Hoa Nhân/ Lớp C]

Giang Diệp nhận lấy, cười rộ lên, nghiêm túc gật đầu, "Tớ sẽ trân trọng nó".

....

Chờ Chu Lị đi rồi, Giang Diệp dán bảng tên của cô ấy lên tủ quần áo ở ký túc xá.

Cô vừa dán lên xong, bỗng nghe được ở bên ngoài có tiếng ồn ào.

Giang Diệp đi mở cửa sổ.

Nhóm người rời đi như là đã hẹn trước, đồng thời khom lưng với các trạm tỷ: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm cho tới nay".

Sau đó, họ quay đầu lại, nhìn thấy các cửa sổ của ký túc xá đều đang mở, cùng nhau la lớn, "Ầy, các cậu đều ở đây à, mau nhìn dưới tầng".

Giang Diệp nghe vậy nhìn qua.

Bởi vì hôm qua là ngày tuyết đầu mùa, trên lớp tuyết dày viết một đống chữ xiêu vẹo.

Là lời của các thực tập sinh rời đi nói với mọi người.

Có các lời như [Các cậu cố lên], [Hẹn gặp lại ở tương lai], [Không cần từ bỏ],...

Còn có người viết cho bạn của mình, viết tên họ và thêm lời cổ vũ.

Bên Giang Diệp còn kỳ quái hơn.

Cô mờ mờ thấy được lời của fans viết lại cho mình.

[Giang Diệp! Lấy hạng nhất nha!]

Trên hai chữ Giang Diệp còn có một cái hình vương miện.

Giang Diệp nhịn không được bật cười.

Những người rời đi kéo hành lý, đứng ở cửa, nhón chân vẫy tay với người ở ký túc xá: "Chào nha, tương lai chúng ta sẽ còn gặp lại...".

Vào một sớm mùa đông có nắng này, hơi thở của các cô phả ra thành sương trắng lượn lờ trong không khí, như là một góc khói bếp đang bay lên, mang theo sự dịu dàng và ấm áp.

Giang Diệp cũng vẫy vẫy tay với họ.

Cô biết.

Giấc mơ của họ nhất định sẽ được thực hiện.

Chỉ là đổi qua một nơi khác để đạt được nó mà thôi.

Chút tâm hự của edit: bác tác giả gất cưng bé Giang Diệp nên cuối chương hay bày tỏ tình êu với con bé. Nhưng con edit này lười bưng về nên các bạn cứ lướt qua chương sau đi ha. À, nói chút về vấn đề xưng hô ha, tui biết là sẽ có mấy người hơn tuổi Giang Diệp, kể cả Đàm Mộng nè nhưng xét về tình bạn giữa họ và thời gian quen nhau, tui thích để cậu tớ hơn. Còn tại sao với Lâm Tối là chị - em thì hai người cách nhau 4 tủi rõ rành rành, tui khum thể để cậu – tớ được. Những người nào không biết cách bao nhiêu tuổi thì tui auto cậu – tớ hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net