Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Lân cảm thấy bản thân thực sự quá vất vả rồi.

Hắn nói với giám đốc nhà mình, cô gái nhà người ta có thể chỉ là người thường tới ăn mỳ, hình như còn đang đi học, nếu là chưa thành niên thì hẳn là bọn họ còn dính tới pháp luật.

Nhưng giám đốc nhà hắn vẫn kiên định với ý nghĩ của mình.

Aiz.

Tần tổng của bọn họ cái gì cũng tốt. Chỉ là bệnh công tử quá nặng, nghĩ gì thì muốn đấy.

Được thôi.

Ai bảo người ta phát lương cho hắn làm gì.

Người làm công đúng là không dễ dàng.

Từ Lân căng da đầu ra khỏi xe, canh ở ngoài cửa hàng tiện lợi, cảm thấy bản thân mười phần biến thái. Nhưng hắn nhìn kỹ cô gái kia, lại phát hiện giám đốc nhà mình nói cũng không sai.

Thiếu nữ trẻ tuổi này dù là diện mạo hay thân hình đều vô cùng xuất sắc, ngay cả để ở giới giải trí được coi là mỹ nhân như mây cũng tính là nổi bật.

Dưới ánh mắt của người phàm như hắn, chính là toàn thân đều tản ra một loại ánh sáng của cây hái ra tiền tương lai của công ty.

Thân là người đại diện có độ mẫn cảm cao, Từ Lân cảm thấy máu hắn đang sôi trào.

Nhìn thấy cô gái kia ăn xong gói mì, lúc cô đi ra liền ngăn cô ở cửa, đưa ra lời mời. Kết quả người ta đưa ngay cho hăn một dãy số rõ ràng là vớ vẩn.

Thế nên hiện tại hai người coi như đang rơi vào một bầu không khí tương đối xấu hổ.

"Khụ".

Từ Lân thu điện thoại về, ho khan một tiếng, đánh tan bầu không khí này, "Cô không cần phải như vậy. Tôi thật sự không phải lừa đảo, cô nên suy xét một chút đề nghị của tôi đi. Không phải tôi chém gió nhưng cô trời sinh nên kiếm một chén cơm ở ngành này rồi, có câu nói ông trời thưởng cơm ăn, hiện tại chén ở trong tay cô, cô không nên ném vỡ chén đúng không?".

Thấy Giang Diệp còn đang chần chừ, Từ Lân không do dự bán luôn giám đốc nhà mình, "Tập đoàn Tần thị cô biết chứ?".

Giang Diệp chớp mắt, thành thật lắc đầu: "Không biết".

....

Từ Lần chỉ đành phải nói ra mấy cái tên công ty dưới trướng của tập đoàn Tần thị khá nổi tiếng, sau đó cười nói: "Giám đốc công ty của chúng tôi là con một của tập đoàn Tần thị. Tuy rằng mới mở chưa lâu nhưng dù là nguồn tài chính hay là tương lai phát triển đều rất khả quan nha".

Giang Diệp sửng sốt, nói: "Tần Việt?".

"Đúng, cô nghe nói qua rồi à?".

Giang Diệp nghĩ tới đời trước cô có nghe qua cái tên này rồi.

Tần Việt, con một của Tần gia, sau khi bỏ nhà đi thì lấy tốc độ tên lửa mở một công ty giải trí, sau này được xưng là người đàn ông sừng sỏ của giới giải trí.

Đương nhiên, Giang Diệp cảm thấy, hắn lựa chọn cái giới giải trí này cũng không hẳn là chuyện tốt gì.

Dù sao các giám đốc của các công ty giải trí đều muốn mắng hắn.

Dẫu hắn ở trong ngành này tùy tiện làm mưa làm gió như nào, cứ ở trên Weibo* tìm tên mình là chỉ toàn thấy những lời mắng chửi.

*Có thể bạn đã biết: Weibo là tên mạng xã hội Trung Quốc dùng, khá giống facebook.

Giang Diệp còn đang cảm khái trong lòng, bỗng nhiên có một tia sáng lóe qua đầu cô.

Giải trí Thịnh Duệ này hẳn sẽ không phải là Giải trí Thịnh Nhạc nối tiếng ở đời trước đi.

Giang Diệp dựa vào ký ức ở tương lai mà tính thời gian một chút.

...... Thời gian Tần Việt lập công ty hình như là năm nay. Nếu người trước mặt này nói là sự thật, nếu hiện tại cô ký với Giải trí Thịnh Duệ, sau này chẳng phải là có thể thành nguyên lão của công ty rồi?

Ánh mắt Giang Diệp sáng lên, tức khắc không hề do dự: "Có thể, chúng ta nói chuyện đi".

Từ Lân đi nói với Tần Việt. Được Tần Việt đồng ý, Giang Diệp trực tiếp lên xe.

Không gian trong xe rất rộng.

Giang Diệp lên xe sau cũng không luống cuống, lễ phép nói: "Xin chào, tôi tên Giang Diệp".

Tuy rằng nói nhà tư bản đều là đám quỷ hút máu nhưng khi Giang Diệp nhìn thấy Tần Việt, vẫn phảng phất thấy được tiềm lực của cái đùi* phát sáng, có thể thăng chức rất nhanh trong tương lại.

*Có thể bạn đã biết: Từ ôm đùi này có nghĩa giống kiểu mình dựa hơi để được phất lên theo.

Tần Việt liếc mắt nhìn cô, cũng chẳng để ý, bảo với Từ Lân, "Đưa hợp đồng cho cô ấy".

Từ lần nhanh chóng lấy ipad mở hợp đồng ra, đưa cho Giang Diệp xem.

"Cô cứ xem trước, nếu không có vẫn đề gì", Từ Lân nói, "hiện tại chúng ta về công ty ký hợp đồng".

Lúc này Giang Diệp có kinh nghiệm. Cô tỉ mỉ xem qua hợp đồng một lần, Giải trí Thịnh Duệ quả nhiên không hổ là công giải trí sau này đứng đầu ngành.

Quả thực là so với Giải trí Hải Thượng kia tốt hơn gấp mười lần. Hợp đồng cô cầm đúng là không có vấn đề gì đói với thực tập sinh bình thường.

Nhưng vấn đề là, cô không thể coi như thực tập sinh bình thường được.

Thấy Giang Diệp ngừng ở tờ cuối chậm chạp chưa gật đầu, Từ Lân nhịn không được hỏi: "Có vấn đề gì sao?".

"Có", Giang Diệp giương mắt, không nhanh không chậm nói: "Tôi đã có kỹ năng nhảy cơ bản, không cần công ty tốn thời gian và tiền tài để huấn luyện. Cho nên bản hợp đồng cho thực tập sinh này, không quá hợp lý".

Giọng của cô nhu hòa, trong lời nói lại có sự kiên định.

Tần Việt ngưng đọc, ngẩng đầu nhìn cô. Từ Lân lập tức hỏi: "Cô đã có căn bản rồi?".

Giang Diệp gật đầu, thẳng thắn nói: "Tôi đã ở Hàn Quốc huấn luyện hai năm".

Cô đưa lý lịch cá nhân trên điện thoại cho Từ Lân xem.

Tần Việt bỗng nhiên mở miệng, "Trước đó cô không ký với công ty khác?".

Giang Diệp thản nhiên: "Liên quan tới một số vấn đề cần cải tổ của công ty, lúc ấy thực tập sinh trực thuộc ở bên Hàn đều đã bị giải trừ hợp đồng tách ra".

Tần Việt gật đầu. Sau khi Từ Lân xem xong, định mở miệng thì hắn lại hỏi, "Vậy cô không hài lòng với chỗ nào trên hợp đồng?".

"Có thể nói sao?", Giang Diệp trực tiếp nói, "Kế hoạch của hợp đồng này không quá hợp với tôi. Trên hợp đồng viết, công ty đảm bảo trong vòng ba năm sẽ để tôi được debut. Nhưng tôi cho rằng tôi không cần trải qua ba năm huấn luyện đã có thể đạt được tiêu chuẩn lên sân khấu. Nếu có thể nói, tiết mục tuyển chọn năm nay tôi hẳn có thể tham gia. Trên hợp đồng lại không đề cập tới trích phần trăm, chỉ có bảo đảm lương cơ bản sinh hoạt hằng ngày, cho nên rất rõ rằng là chỉ giành cho thực tập sinh chưa debut".

Mà không phải cho cô của hiện tại.

Từ Lần rõ ràng sửng sốt nhìn về phía Tần Việt. Hắn đương nhiên là không muốn dùng hợp đồng của thực tập sinh lừa cô. Chỉ là cảm thấy cô chỉ là người thường chưa có cơ bản, dùng hợp đồng cấp thấp nhất đã đủ rồi.

Không ngờ tới.

Tần Việt không nói chuyện.

Hắn đang tự hỏi.

Giang Diệp hiển nhiên là khác với những cô gái trẻ tuổi chưa trải sự đời. Cô có kinh nghiệm rèn luyện ở trong giới giải trí rồi cho nên biểu hiện cũng rất thong dong. Chỉ là già dặn quá mức.

Cô chỉ mới 18 tuổi.

Kể cả cô lang bạt giới giải trí này hai năm nhưng những yêu cầu phải nhiều năm mới có, thậm chí là thật sự hiểu biết những bẫy rập trên hợp đồng của nghệ sĩ là từ đâu tới?

Cái ý niệm này lóe lên trong lòng Tần Việt.

Tài xế: "Tần tổng tới rồi".

"Cô nói cô có cơ bản", Tần Việt nói, "Vậy trước để chúng tôi nhìn thấy thực lực của cô đi".

Giải trí Thịnh Duệ mới vừa thành lập nhưng có Tần gia chống lưng, quy mô của công ty cũng không phải là công ty nhỏ nữa rồi.

Giang Diệp đi đằng sau đánh giá công ty một chút.

.....Ừm, lần này hẳn là không bị hố nữa.

Tần Việt đi vào công ty trước, tựa như nhớ ra cái gì, hỏi: "Dương Họa đi rồi sao?".

"Chưa, còn đang làm ầm ở trong".

Từ Lân nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại, hạ giọng nói: "Hẳn là lão gia tử gọi điện qua. Ý của ngài là...".

Tần Việt sớm đã để điện thoại ở chế độ không làm phiền. Hắn không biểu tình gì, nói "Mặc kệ cô ta nói cái gì, đuổi đi".

Hắn lại nhìn qua Giang Diệp ở đằng sau, "Sau đó đưa cô ấy tới chỗ giáo viên dạy nhảy, để họ kiểm tra xem trình độ của cô ấy ở mức nào rồi".

Từ Lân gật đầu.

Không ngờ họ mới vào phòng liền gặp Dương Họa.

Dương Họa đang ngồi ở giữa một đám thiếu nữ khóc sướt mướt, thấy Tần Việt tới, vội vàng đứng dậy, vành mắt ửng hồng: "Tần thiếu, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao có thể trực tiếp sai người tới giải trừ hợp đồng với em được".

Cô trông rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi, bộ dáng khóc như hoa lê đái vũ đúng là khiến người khác có cảm giác thương hại.

Giang Diệp không ngờ ngày đầu tiên mình tới công ty đã ăn dưa lớn như này rồi. Nhưng cô rất tự giác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm bộ như không nghe thấy.

"Tôi biết", Tần Việt nói, "Cũng là tôi đưa ra quyết định".

Không chờ Dương Họa mở miệng, hắn nói trước, "Nếu cô muốn gọi điện, ra ngoài gọi". Dương Họa nháy mắt ngơ ra.

Tuy rằng sau lưng cô có chỗ dựa là giám đốc Tần gia nhưng đối với vị thiếu gia này, cô vẫn có chút kiêng kị. Lời này của hắn tức là mỗi lần cô tủi thân đều nói cho Tần tổng.

Cô chần chừ một lúc, vẫn là dậm chân trực tiếp rời đi. Cô đi rồi, những cô gái vây quanh kia tựa hồ như thở ra một hơi.

Từ Lân rốt cuộc có cơ hội mở miệng, "Giáo viên của mấy người đâu rồi?".

"Giáo viên dạy nhảy bị Dương Họa chọc tức bỏ đi rồi. giáo viên thanh nhạc còn ở phòng bên cạnh".

"Cô đi đi". Từ Lân tùy ý chỉ tay, "Đây, cô đi, gọi giáo viên về, kiểm tra trình độ của thực tập sinh mới".

Những cô gái kia giờ mới phát hiện sau lưng Tần Việt và Từ Lân còn có một người. Các cô nhịn không được nghị luận.

"Mới ký?".

"Không phải chứ".

"Lúc này còn có người mới, xem ra lần này Dương Họa đi thật rồi".

"Thế mà tôi còn tưởng cô ta lợi hại như nào. Đúng là, cô ta hẳn không ngờ tới Tần tổng đã sớm nghĩ cách rồi đi?'.

Giang Diệp không hề biết những chuyện đó. Cô chỉ chờ giáo viên thanh nhạc tới, dựa theo yêu câu mà hát một ca khúc nổi tiếng lúc bấy giờ.

Cô còn chưa thích ứng kịp với giọng của năm 18 tuổi, hơn nữa vừa rồi ăn xong còn chưa nhuận giọng, cảm thấy bản thân phát huy không tốt lắm, có chút căng thẳng mà nắm ngón tay ở sau lưng.

"Âm vực của em rất rộng, âm sắc cũng rất đẹp".

Giáo viên thanh nhạc thực ra không hề để ý tới người mới chưa được mài giũa này, rất có hứng thú hỏi, "Nghe cách hát của em hẳn là trước đó có học bài bản rồi?".

Giang Diệp thoáng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Có luyện qua mấy năm".

.....

Từ Lân ở bên cạnh thì thầm: "Thế nào,Tần tổng".

Tần Việt hỏi lại hắn, "Cậu thấy như nào?".

Từ Lân thực ra hưng phấn ngoài ý muốn: "Là hạt giống tốt. Mắt nhìn của Tần tổng ngài rất độc nha. Giọng hát này nếu đưa ra ngoài chính là trình cao rồi, nếu khả năng vũ đạo cũng xứng tầm với giọng hát, trực tiếp để cô ấy thay Dương Họa làm C vị cũng không phải không thể".

Dương Họa lần này không đi không được. Đúng lúc có một thực tập sinh có kinh nghiệm hàng top tới.

Từ Lân cũng không ngờ được là khéo như vậy, ở ven đường liền nhặt được một thực tập sinh có kinh nghiệm.

Lời của hắn nói rất có tiếng vang.

Giáo viên thanh nhạc còn đang chỉ ra một số vấn đề cho Giang Diệp, các cô gái ở bên cạnh cũng đã nghe được.

Ở giữa các cô bỗng có một người nói: "Tôi không đồng ý".

Trong nháy mắt, những người khác cũng mồm năm miệng mười hùa theo.

"Đúng vậy, tôi cũng không đồng ý".

"Từ ca, chúng ta đều đã ở đây tập luyện lâu như vậy, cô ta là một người mới, dựa vào cái gì?".

"Chúng ta đều đã đợi lâu như vậy, cô ta tới chưa được một tháng đã có thể so ngang rồi?".

"Hiện tại tới cũng phải chờ tới sang năm chứ?".

Các cô vốn muốn chờ Dương Họa đi rôi sau đó có thể được chính đáng mà cạnh tranh chọn C vị.

Có ai tới cũng không được.

Nghe khẩu khí nói chuyện của Từ Lân, không ngờ là mặt hàng này còn trực tiếp lấy C vị.

Này có còn đạo lý gì không?

Bên kia giáo viên thanh nhạc đã ngừng nói.

Từ Lân trừng mắt nhìn, lại không cho các cô nói tiếp, sau đó liếc mắt nhìn về phía Tần Việt.

Dù sao Tần thiếu cũng có chút coi trọng với người mới này, nếu hắn đưa ra chỉ thị, kể cả những người khác có bất mãn cũng vô dụng.

Không ngờ là trước khi Tần Việt mở miệng, Giang Diệp nghiêng đầu nhìn họ nói: "Chúng ta có thể thương lượng một chút không?".

***

Tầng sáu, trong văn phòng.

Giang Diệp: "Tôi muốn hỏi, hiện tại có thể đổi hợp đồng mới cho tôi được không?"

Tần Việt nhướng mày, hạ giọng, "Từ Lân, lấy cho cô ấy một bản".

Từ Lân hiểu ý, lấy hợp đồng tiêu chuẩn của nghệ sĩ mà không phải thực tập sinh cho cô.

Giang Diệp xem qua một lần.

Không tồi, bản hợp đồng này đúng là dựa theo tiêu chuẩn của nghệ sĩ đã debut.

Trừ việc số năm ký hợp đồng là giống nhau, mỗi điều khoản đểu rất hợp ý cô. Nhưng nếu Thịnh Duệ thực có thể phát triển xa hơn, cô không ngại ký một cái hợp đồng lâu dài.

Giang Diệp cầm bút, trước khi ký nói: "Còn có, tôi muốn hỏi là tôi có thể không tham gia "Lấp lánh 101" không?".

Yêu cầu này lại ngoài ý muốn của Tần Việt. Hắn nghĩ nghĩ tình huống vừa rồi, hỏi: "Cô sợ?".

"Không phải. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy chương trình này không hợp với tôi", Giang Diệp nói, "Năm nay còn có mấy chương trình khác, tôi có thể đổi được không?".

Từ Lân vừa định nói sao mà được, ký với cô chính là muốn cô bổ sung vào chỗ trống của Dương Họa.

Không ngờ Tần Việt đang bất ngờ lại kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, sang năm đúng là có ba chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ. Nhưng "Lấp lánh 101" hiện là chương trình có độ hot nhất. Hơn nữa cộng với nhiệt độ của mùa trước, tuyệt đối là tốt nhất trong ba cái, cô không muốn?".

Giang Diệp chần chờ một lúc, đánh bạo gật đầu nói, "Tôi muốn tham gia "Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng".

"......", Tần Việt nói, "Cho tôi một lý do".

So với hai chương trình kia, "Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng đúng là chưa có quảng bá, cũng không có thí sinh nào có độ hot để gánh lấy sự nổi bật cho chương trình trước khi lên sóng.

Rất khó hiểu được vì sao Giang Diệp sẽ từ bỏ "Lấp lánh 101" để chọn nó.

Giang Diệp: ......

Nói sao đây.

Cô muốn đổi tiết mục đương nhiên không phải vì sợ bị đồng đội xa lánh. Mà bởi vì cô biế, trừ "Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng" ra, hai chương trình còn lại năm ấy đều có ratings chạm đáy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net