Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đánh giá theo vị trí này, bởi vì chia ra làm ba tổ lớn khác nhau nên năm thầy cô sẽ dựa theo sở trường của mình, tới phòng luyện tập chỉ dạy cho các thực tập sinh.

Nhóm của Giang Diệp là cô Dương Tinh Tinh phụ trách.

Hai ngày trước là thời gian để thực tập sinh tự luyện.

Tới buổi tối ngày thứ ba, Dương Tinh Tinh tới kiểm tra thành quả của họ.

Nhóm của Giang Diệp kỳ thực trước đó còn chưa hợp lại nhảy chung lần nào, đều là của ai luyện nấy, chỉ đơn giản có mấy lần chạm mặt nhau thôi.

Cho nên chờ tới lần nhảy chung này, quả nhiên vấn đề nên lộ ra thì lộ ra hết.

Dương Tinh Tinh là người luôn cổ vũ cho các thực tập sinh rất nhiều, mặc dù phát hiện thực tập sinh có vấn đề nhưng cũng sẽ không nghiêm khắc như các thầy cô khác.

Nhưng cho dù tính tình của cô có tốt tới đâu, nhìn thấy nhóm này biểu diễn, đôi mày của cô luôn nhíu chặt từ đầu tới cuối.

Sau khi bài hát bốn phút kết thúc.

Dương Tinh Tinh tạm dừng vài giây, nỗ lực tìm chỗ để có thể khen các cô: "Ừm... Biểu hiện của Giang Diệp rất tốt. Thẩm Tri Ý tiến bộ cũng rất nhanh, cảm giác em khá hơn rất nhiều so với lần công diễn đầu tiên, khiến cô thấy rất kinh ngạc".

Thẩm Tri Ý tựa như không ngờ được bản thân sẽ được khen, ngơ ra một lúc, sau mắt mới sáng rực lên.

Tuy là mồ hôi khiến đầu tóc ướt nhẹp chưa kịp vuốt qua nhưng cô vẫn khom người với Dương Tinh Tinh trước: "Cảm ơn cô".

"Tuy vậy, các em ... cũng có chút vấn đề".

Dương Tinh Tinh hơi do dự một chút, vẫn uyển chuyển lựa lời, "Điều rõ nhất là, tôi cảm thấy khí chất của Center hình như không thực sự đủ cho lắm".

Không thực sự đủ coi như là đã cố gắng nói giảm rồi.

Thật ra là hoàn toàn không cân được ý của cái từ Center này.

"May mà giờ cũng mới tập ba ngày".

Giọng của Dương Tinh Tinh bình thản, như là đang để các cô tiếp thu ý kiến của mình một chút, "Ý của tôi là, có cần đổi Center để nhìn lại một chút hay không?".

Mặt Chân Giai trắng bệch.

Cô biết thực lực của bản thân không mạnh như Giang Diệp.

Nhưng cô không ngờ là khi Giang Diệp và Thẩm Tri Ý đứng chung với cô, sự đối lập sẽ hiện ra rõ ràng như vậy trong mắt người xem.

Trong lòng Chân Giai thầm nghĩ.

Bình thường khi luyện tập, cô cũng âm thầm chú ý tới Giang Diệp.

Cô cũng chẳng cảm thấy Giang Diệp lợi hại bao nhiêu.

Center thường đại diện cho khí thế của toàn nhóm.

Trong mắt người xem là Dương Tinh Tinh, tuy Thẩm Tri Ý và Giang Diệp mới tập có ba ngày nhưng đã có thể diễn ra sự cổ xưa của bài hát.

Nhưng tới lúc đó nếu máy quay lia tới Chân Giai, thể nào cũng sẽ khiến bầu không khí lại trùng xuống.

Chân Giai nắm chặt tay, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: "Nhưng cô Tinh Tinh, đây là lần đầu em đứng ở Center, cũng có thể là lần cuối em được làm Center. Trước khi em rời đi, em muốn nỗ lực tranh đua cho bản thân một lần".

Cô rũ mắt, bán thảm trước máy quay muốn bao nhiêu thuần thục có bấy nhiêu: "Hơn nữa, hiện tại cách thời gian công diễn chỉ còn mấy ngày, em cảm thấy nếu em có thể tập tốt, nhất định có thể làm tốt, không hề kém so với bất cứ ai".

Đều là người ở giới giải trí, Dương Tinh Tinh đương nhiên biết chút tâm tư này của thực tập sinh.

Ai mà không muốn nỗ lực xây cho mình cái vở kịch thực tập sinh nỗ lực chứ.

Hơn nữa, cô nhìn thoáng qua Giang Diệp, thấy con bé cũng chẳng phản đối gì. Chỉ có thể nói: "Được thôi. Vậy các em nhảy lại một lần, cô có thể giúp em sửa lại một chút".

....

Dương Tinh Tinh là một cô giáo rất có trách nhiệm, giúp đỡ các cô chỉnh vũ đạo hơn một tiếng mới rời đi.

Chờ sau khi cô đi rồi. Chân Giai gọi Giang Diệp đang chuẩn bị đi lấy nước, "Giang Diệp".

Cô có hơi chột dạ nhưng vẫn căng da đầu mở miệng nói: "Cậu có thể giúp tớ không?".

Giang Diệp nhướng mày: "Cái gì?".

"Tớ biệt hiện tại so với thực lực của cậu, tớ còn kém xa. Nhưng tớ thực sự muốn diễn thật tốt sân khấu lần này, đây có thể là cơ hội duy nhất để tớ ở lại".

Giọng của Chân Giai đã đè xuống rất thấp, "Tớ biết cậu có lén dạy Thẩm Tri Ý nhảy, lần này bạn ấy đã được cô giáo khen ngợi. Cho nên cậu có thể cũng dạy tớ có được không?".

Giang Diệp: ....

Liên quan gì tới bà đây.

Nếu không phải là ở lần công diễn đầu tiên, các cô chơi hội đồng nắm quyền lên tiếng hời rồi, ba người các cô sớm nên cút ngay ở lần công diễn đó.

"Cơ hội cuối cùng sao?".

Giang Diệp chẳng để ý cười một tiếng, "Nếu đã biết là cơ hội cuối cùng thì cần nắm cho chắc, thay vì cầu người khác không bằng chính mình tự thức đêm để luyện đi. Tuy vậy, cậu nói cũng là sự thật. Hết lần công diễn này, cậu hình như thực sự chẳng còn sân khấu tiếp theo đâu".

Nét mặt Giang Diệp nghiêm túc, lời nói đanh lại, "Cho nên cậu cần dựa vào chính mình nỗ lực, cố gắng luyện tập, tớ tin cậu nhất định có thể".

Chân Giai: ...

Cô chết đấy.

Nếu có thể tập tốt thì cô còn nhờ Giang Diệp à?

Giang Diệp rõ ràng biết rõ cô không thể, vì sao lại không muốn giúp cô?

Cô là người thích sân khấu như vậy, chẳng lẽ không để ý tới hiệu quả của toàn sân khấu sao?

Chân Giai nghĩ tới đây, vội bổ sung, "Tớ nói vậy cũng là vì hiệu quả toàn sân khấu của chúng mình. Dù sao cậu cũng không hy vọng vì tớ mà ảnh hưởng tới màn biểu diễn đúng không?".

"Hay là Giang Diệp, vì hiệu quả của màn biểu diễn, cậu có muốn đổi vị trí với tớ không".

Bạn của Chân Giai, Cù Tinh nói, "Tớ cảm thấy hai người các cậu đứng bên cạnh Chân Giải, có phải khiến cậu ấy áp lực quá nên mới không phát huy cho tốt".

Giang Diệp: ?

Cô bất ngờ thực sự.

Này là cái gì mà ta yếu ta có lý nên toàn bộ các người phải nhường người yếu đuối là ta?

Cô không đứng Center rồi mà tới giờ, vị trí này còn bị đoạt ư?

Nhưng dù sao trước máy quay, Giang Diệp vẫn nhịn xuống.

"Đây sao lại là vấn đề của tớ được? Hơn nữa, chính Chân Giai cũng nói rồi, cậu ấy cảm thấy bản thân mình luyện cho tốt, trước khi công diễn sẽ không kém với bất kỳ ai".

Giang Diệp nhe răng cười thật tươi, giơ tay biểu hiện sự cố lên với Chân Giai, "Cố gắng lên nha, tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu về mặt tinh thần".

Chân Giai: ....

.....

Bên cạnh, phòng luyện tập của 《Crown》.

Kết thúc lần thứ tư, năm thực tập sinh hiển nhiên mệt lả, cả đám đang thở dốc.

Mục Tinh Trì hơi gật đầu, không thể hiện cảm xúc gì, nói :"Được, hôm nay tới đây là được rồi".

Sự phối hợp của cả bài còn coi như khá.

Tiết Tri Hàm là Center biểu hiện cũng được.

Tuy rằng cô chẳng phải Center mà hắn nghĩ nhưng nói như nào, cô cũng là hạng hai lúc bình xét cấp bậc, còn là thực tập sinh lớp A có thực lực được công nhận, gánh một bài hát hẳn cũng chịu được.

Tiết Tri Hàm và các đồng đội khom lung cùng nhau: "Cảm ơn thầy".

Mục Tinh Trì ừ một tiếng, đặt máy tính bảng trong tay về chỗ ngồi, "Không còn chuyện gì thì tôi đi đây".

Chỉ là vẫn thấy hơi đáng tiếc.

Bài này nếu là cho Giang Diệp nhảy, nhất định sẽ càng thêm xuất sắc.

Mục Tinh Trì nghĩ như vậy, kết quả vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước, đã gặp được Giang Diệp rót nước xong quay về.

Cô buộc tóc lên cao, thoạt nhìn hẳn là vừa mới luyện tập xong.

Mục Tinh Trì hơi ngơ ra, theo bản năng gọi lại: "Giang Diệp".

Giang Diệp nhận ra hắn, lễ phép đáp một tiếng: "Thầy Mục, có chuyện gì sao?".

"Tôi nghe nói em chọn 《Lắng nghe tiếng mưa đêm》", Mục Tinh Trì làm như lơ đãng hỏi, "Sao lại không chọn bài của tôi? Không thích?".

Lúc ấy, tổ chương trình nói hắn làm thầy vũ đạo cần cung cấp một tác phẩm tốt làm ca khúc để các thực tập sinh biểu diễn ở lần công diễn thứ hai, đầu tiên hắn tự hỏi là Giang Diệp thích hợp với phong cách gì.

Chính hắn sàng lọc các bài hát của mình một lần, cảm thấy cô hẳn sẽ thích bài có vũ đạo bùng nổ như 《Crown》.

Nếu cô tới nhóm này, nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ.

Hơn nữa, hắn cũng rất muốn nhìn thấy, bài hát của mình sẽ được Giang Diệp biến tấu như nào.

Kết quả cô chọn một bài quốc phong.

Mục Tinh Trì cũng không rõ cô nghĩ như nào.

Giang Diệp: ...

Cái này thì hỏi cô phải trả lời sao.

Thầy à, bởi vì em không muốn xuất hiện chung khung hình với thầy.

Đây cũng quá không lễ phép rồi cho nên Giang Diệp nghĩ nghĩ, đáp qua loa có lệ: "Em muốn thử thách phong cách mới thôi ạ".

"... Được thôi", Mục Tinh Trì dừng một chút, lại hỏi, "Vậy hiện tại, tiến độ của nhóm các em thế nào?".

Giang Diệp suy nghĩ một chút.

Tuy rằng Chân Giai không nhảy được nhưng Thẩm Tri Ý thức đêm luyện tập tăng được hơn 20%, ánh mắt tự tin hơn trước kia nhiều.

Mục đích của cô cũng đã đạt được 80%.

Vì thế Giang Diệp nói: "Em cảm thấy cũng được".

Mục Tinh Trì nhướng mày, hỏi cô, "Vậy có tiện để tôi làm thầy hàng xóm qua kiểm nghiệm thành quả một chút được không?".

"... Thầy đây là do thám tình hình quân địch cho nhóm của thầy à?", Giang Diệp nói, "Nhắc thầy một câu, lần đánh giá vị trí này là thách đấu trong nhóm".

"Nhưng dù là đấu nhóm, cuối cùng cũng sẽ chọn ra thực tập sinh có số phiếu đứng đầu", Mục Tinh Trì hỏi lại, "Cho nên có tiện không?".

Giang Diệp: ...

Này cô còn có thể nói không được à.

Cô cũng muốn lăn lộn ở giới giải trí chứ.

Giang Diệp tự hỏi một chút, dù sao mất mặt cũng chẳng phải cô.

Vì thể sảng khoái gật đầu, "Có thể".

...

Chân Giai sao ngờ được vừa dỗ được Dương Tinh Tinh đi thì Mục Tinh Trì lại tới.

Mục Trinh Trì vốn không phải giáo viên phụ trách nhóm cô, tới góp vui cái gì?

Chân Giai cũng từ đó suy ra, đây là cứu binh do Giang Diệp mời tới.

Nghĩ tới đây, ánh mắt cô nhìn Giang Diệp lại lạnh thêm mấy phần.

Còn chưa bắt đầu biểu diễn, Mục Tinh Trì nhìn thấy chỗ đứng của nhóm cô bèn nhíu mày.

"Center nhóm em là chọn như nào vậy?", Mục Tinh Trì nhìn về phía Giang Diệp, "Em chủ động làm à?".

Chân Giai: ...

Những lời này là đang coi thường ai không làm được à?

Giang Diệp: "Không phải, tự chọn".

Tuy không có nói gì thêm nhưng bốn chữ này có thể chứng minh chuyện gì.

Mục Tinh Trì thoáng nhíu mày nhưng vẫn nói, "Được, bắt đầu đi".

....

Mục Tinh Trì chỉ nhìn hết đoạn điệp khúc thứ nhất đã kêu ngừng.

Không thể không nói, thảm vô cùng.

Hắn đã lâu không thấy có sự đối lập nào thảm thiết như vậy.

Trước không nói thực lực chênh nhau bao nhiêu, chỉ riêng sự phối hợp nhóm cũng đã không đều.

Thẩm Tri Ý nhảy hẳn là được Giang Diệp dạy, rất rõ ràng có chứa phong cách của Giang Diệp cho nên hai cô như là một phong cách.

Tuy Chân Giai đứng ở giữa hai người nhưng lại hoàn toàn không giống với họ như đang ở một thế giới khác vậy.

Không hợp nhau như thể đang vẽ tranh thủy mặc non nước mà lại chèn vô phong cách trừu tượng của thời Trung cổ vậy.

Sau khi Mục Tinh Trì đột nhiên kêu ngừng, trong lòng Chân Giai hoảng vô cùng.

Cô điên cuồng an ủi bản thân, không liên quan, các thầy cô chỉ là đi nghía qua thôi, sẽ không can thiệp vào nhóm của thực tập sinh.

Huống chi Mục Tinh Trì cũng chẳng phải giáo viên phụ trách nhóm cô.

Lúc ấy, Dương Tinh Tinh đề nghị đổi Center, còn không phải bị cô dỗ dành rồi à.

Nghĩ tới đây, Chân Giai lập tức lộ ra sự áy náy và tự trách, nói, "Thầy, em biết thực lực hiện tại của em tuy không đủ nhưng em sẽ cố gắng tập, tranh thủ trước lúc biểu diễn sẽ cho thầy thấy một sân khấu hoàn chỉnh...".

Giang Diệp: ...

Lại tới nữa rồi.

Cô nàng có kỹ năng thuần thục, vẽ ra viễn cảnh trong mơ.

Mục Tinh Trì đánh gãy lời cô, "Hiện tại tới công diễn cũng chỉ còn mấy ngày. Kể cả em có nghĩ học cấp tốc như nào cũng không có khả năng. Cho nên tôi đề nghị, trực tiếp đổi Center".

Chân Giai mở to hai mắt, hệt như còn đang muốn giải thích cho bản thân: "Nhưng mà...".

"Nhưng mà gì mà nhưng", Mục Tinh Trì nhướng mà, giọng điệu chẳng có gì nghi ngờ: "Tôi nói đổi Center, mấy chữ nào có cái nào các em nghe không hiểu à?".

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Diệp: ?

Giang Diệp (đau lòng): Hình tượng của tui, hình tượng người đẹp số thảm của tui, tui rõ ràng đã viết hết kịch bản rồi mà sao các người không cho tui diễn tiếp (bị kéo đi).

Cô Tinh Tinh tốt bụng: Tuy rằng Chân Giai quả thực nhảy rất kém nhưng nếu là nhóm họ cùng nhất trí như vậy, người làm giáo viên như tui không thể can thiệp được, thôi thôi, phải dạy cho tốt.

Mục Tinh Trì méo có lương tâm: Nhảy kém vậy mà còn muốn làm Center? Lăn xuống đi.

Chút tâm hự của edit: tuy anh không phải nam chính nhưng vì anh ngầu như vậy nên cho anh một like hí hí.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net