Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"—— Nhanh lên nhanh lên!".

"Mọi người đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mấy bạn thôi! Đạo diễn nói rồi, thực tập sinh tới muộn sẽ bị phạt!".

Giang Diệp nghe thấy hai chữ "bị phạt", lập tức tăng tốc: "Tới tới!".

Lâm Tối phất phất tay với cô, lại chỉ hai vị trí mình cố ý để lại bên cạnh.

Giang Diệp dẫn Trình Chân đi vòng từ phía sau, ngồi xuống.

Ánh mắt của các thực tập sinh đều đổ dồn về phía cô, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, thở phào một hơi, cong mi cười cười, "Không tới trễ, còn 37 giây".

Mọi người tức thì cạn lời.

Có thực tập sinh cười hòa giải: "Được rồi, được rồi, mau bắt đầu thôi!".

Trên sân khấu có hai thực tập sinh.

Nhìn thấy toàn bộ mọi người đã tới đông đủ, các cô lập tức đứng thẳng, rất nghiêm túc nói: "Tớ tuyên bố, tiệc tối mừng năm mới của《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》chính thức bắt đầu!".

Các thực tập sinh phía dưới hoan hô, điên cuồng gõ chiêng trống trong tay.

Có thực tập sinh thổi kèn đỏ cả mặt.

Hôm nay là ngày đầu tiên theo lịch âm của năm mới.

Ngoài những người bị loại và rút lui, các thực tập sinh còn lại đều ở lại chương trình tới lúc này.

Cho nên ban tổ chức không chỉ chuẩn bị cơm tất niên, để các cô gọi cho người nhà, còn sợ mấy người họ qua năm mới không sung túc, cố ý chọn một thực tập sinh từ đài nhà mình tổ chức tiệc tối năm mới.

Đây cũng coi như là dưới tầng tầng áp lực trong lúc thi tuyển chọn, có thể tranh thủ được chút thời gian rảnh rỗi cho nên các thực tập sinh đều vô cùng vui vẻ.

Lâm Tối thì thầm: "Bận gì mà tới chậm vậy?".

"Em vừa mới bị kéo đi chụp ảnh quảng bá nên có hơi tốn thời gian".

Giang Diệp lại chỉ vào Trình Chân bên cạnh, "Còn con bé này đi tìm đồ ăn vặt'.

Trình Chân rất phối hợp mà gật đầy, lập tức lấy ra một đống lớn từ ba lô của mình, mở một gói ra, giơ giơ trước mặt hai cô, "Các cậu có muốn không?".

Lâm Tối nhìn thoáng qua mấy thứ đồ ăn vặt nhiều calo: "... Không cần".

Cô lại qua qua Giang Diệp, nhìn thấy quần áo của cô, nói, "Lát nữa em muốn lên biểu diễn?".

Giang Diệp rất tự nhiên gật đầu, lại hỏi, "Chẳng lẽ chị không lên?".

"Đúng vậy", Lâm Tối tỏ vẻ không sao cả, "Không nghĩ ra cái gì đặc biệt để biểu diễn cho nên không lên".

Lúc báo tiết mục lên, ban tổ chức nói cố gắng đừng là hát hay nhảy.

Rốt cuộc thì ở đây ai mà không phải idol cơ chứ, ở tiệc tối cũng hát với nhảy thì khác gì công diễn bình thường đâu?

Tuy vậy Lâm Tối nghĩ nghĩ, ngoài kỹ năng của idol ra, hình như bản thân cũng không có sở trường gì đặc biệt nên dứt khoát từ bỏ.

Nhưng Giang Diệp không nghĩ vậy.

Tuy nói là tiệc tối giữa các thực tập sinh nhưng bên cạnh đều có camera, nghĩ bằng đầu gối cũng biết đoạn này sẽ được phát sóng.

Nếu được phát lên là được cọ màn ảnh, như vậy thì Giang Diệp đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội được lên hình nào.

Nhìn thực tập sinh ở đây thì biết.

Dù có biểu diễn hay không, hôm nay đều trang điểm rất xinh đẹp.

Lại nói, tuy là tiệc tối của thực tập sinh nhưng nhóm thầy cô cũng tới.

Nhưng hôm nay bọn họ cũng chẳng tới với vai trò thầy cô, ai cũng mặc trang phục thường thường, thật sự như là làm khán giả góp vui với các thực tập sinh thôi.

Giang Diệp vốn cho rằng mọi người đều là thực tập sinh, dù có thiết kế tiết mục ra sao cũng sẽ có liên quan tới hát và nhảy.

Không ngờ là có thực tập sinh diễn kịch, có người diễn kịch nói, còn có người biểu diễn sở trường thú vị khác.

Ngay cả Thẩm Tri Ý bình thường chẳng nói câu nào cũng búi hai cái búi tóc con con.

Giang Diệp: ?

Ngày thường nhìn không ra nha, toàn là ngọa hổ tàng long.

Giang Diệp lại hỏi rất thiếu đạo đức, "Chị nói xem nếu chương trình nhà mình đóng cửa, mọi người ra ngoài bán nghệ có phải cũng cứu được hết cả chương trình không?".

Lâm Tối: "... Tốt nhất vẫn là đừng".

"Ai da, đều là lăn lộn ở giới giải trí, ai mà chẳng còn che giấu chút sở trường sở đoản?".

Trình Chân ăn xong hết một gói đồ ăn vặt, xoa xoa tay đứng dậy, "Sắp tới tớ rồi!".

"Cậu diễn cái gì?".

Đàm Mộng bên cạnh nghiêng đầu, nhìn cô một cái. "Vua dạ dày khiêu chiến một loáng ăn mười cái hamburger?".

Trình Chân: .....

Vậy mà cô còn nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này: "Cũng không phải không được, tuy vậy phải để lần sau".

Lần này cô biểu diễn gõ ly pha lê theo ca khúc chủ đề.

Trình Chân trời sinh cảm nhạc cực tốt, các ly thủy tinh bé bé cao cao trong tay cô hệt như là nhạc cụ kỳ diệu vậy.

Tuy rằng có mấy chục giây nhưng thực tập sinh phía dưới xem cũng choáng váng.

Cô vui vẻ cúi chào, thu ly pha lê lại, chờ thực tập sinh tiếp theo lên sân khấu. Nhưng MC lại không lập tức gọi người tiếp theo.

"Làm sao vậy?".

"Đạo cụ ảo thuật của La Huyền có chút vấn đề, còn đang sửa lại".

"Nếu không đẩy tiết mục sau lên trước hoặc là lúc này tìm ai cứu cánh?".

Thực tập sinh này đau khổ nhíu mày, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ các thầy cô, bỗng nhiên có ý tưởng, "A, thực tập sinh chúng ta cũng đã biểu diễn lâu như vậy, không bằng mời một thầy cô lên đi?".

"Có thể!!".

Các thực tập sinh trong phòng chợt ồn ào, "Các thầy cô làm một cái đi!!!".

Các cô sôi nổi hẳn lên, gọi từng tên thầy cô một.

Trong đó hô to nhất là tên của Mục Tinh Trì.

Dù sao hắn là idol có độ hot, rất nhiều thực tập sinh sớm đã ngóng trông được xem hắn biểu diễn trực tiếp.

Hơn nữa, bầu không khí đêm nay cũng đã dâng lên, lá gan của nhóm thực tập sinh cũng to hơn, chẳng ai còn sợ hãi các thầy cô nữa.

"Thầy Mục, thầy không thể không lên được!".

"Thầy ới! Thầy mau biểu diễn một màn đi!".

Dương Tinh Tinh liếc nhìn hắn, "Xem ra rất nhiều thực tập sinh đều rất mong chờ cậu đó!".

"Có sao?", Mục Tinh Trì xoay người, nhìn thoáng qua các thực tập sinh, "Có người mong chờ sao?".

Các thực tập sinh phía dưới gào thét: "Có mà có mà! Vô cùng mong đợi!!!".

"Thầy Mục nhảy sao!".

"Tớ càng muốn nghe thầy Mục hát".

"A nghĩ lại thì, chúng ta chẳng phải là hàng đầu trong show của thầy Mục à? Quá lời rồi, thầy Mục thầy nhất định phải lên!".

Mục Tinh Trì làm bộ tự hỏi, ánh mắt lại mơ hồ liếc qua góc nào đó.

Hắn bỗng nhiên cười, "Được thôi, vậy tôi sẽ hát cho các em nghe một bài".

Hắn nhận mic, đứng ở trên sân khấu.

Hắn nghĩ ra một bài hát.

Bài này là một bài tình ca khá hiếm thấy trong loạt album của hắn.

Thực ra hắn cũng không quá thích phong cách này cho nên bình thường cũng không hay diễn.

Nhưng hôm nay vậy mà lại lấy hát bài hát khó mà lôi ra được này.

Thực tập sinh bên dưới cũng không ngờ được là còn có chuyện như này xảy ra.

Dẫu sao, năng lực thanh nhạc của hắn rất tốt, bài hát này còn là do công ty làm riêng cho hắn, rất hợp với tông giọng của hắn.

Hát xong, thực tập sinh điên cuồng hoan hô vỗ tay.

Mục Tinh Trì rũ mắt, cũng khá hài lòng với màn biểu diễn của mình.

Nhưng hắn liếc qua góc nào đó.

Giang Diệp đã không còn ở đó rồi.

Mục Tinh Trì: ....

Không đến mức như vậy chứ, hắn hát khó nghe vậy sao?

........

Thật ra cũng không phải Giang Diệp cố ý không muốn nghe, cô cũng không vô lễ với thầy cô như vậy.

Chẳng qua cô vừa mới nghe xong đoạn đầu đã nhận được thông báo sau tiết mục của La Huyền là tới cô, cô đi chuẩn bị trước.

Giữa màn biểu diễn của thầy và của mình, khẳng định là người sau quan trọng hơn chứ.

Chờ tới khi La Huyền diễn ảo thuật xong, ánh đèn giữa sân khấu bỗng tối sầm lại.

Nhóm thực tập sinh tức khắc mờ mịt.

"Sao vậy?".

"Mất điện à?".

"Chắc không phải đâu, mau nhìn xem tiết mục tiếp là của ai?"

Tiệc tối tổ chức trong một phòng ghi hình, dù là chất lượng sân khấu hay ánh sáng đều không so được với lúc công diễn.

Nhưng Giang Diệp vẫn tới tìm người chỉnh ánh sáng, hy vọng khi cô lên sân khấu, họ có thể điều chỉnh ánh đèn một chút, tạo chút không khí.

Qua mấy chục giây sau, cùng với tiếng giày da cộp cộp, đèn flash trên sân khấu đột nhiên sáng lên.

Giang Diệp đứng một mình ở giữa, rũ mắt.

Rõ ràng là một sân khấu biểu diễn tiệc tối bình thường mà quanh người cô lại bao phủ một loại khí thế như thể đang diễn công diễn vậy.

Phong cách ăn mặc hôm nay của Giang Diệp hoàn toàn khác với bình thường.

Cô mặc một bộ vest bên ngoài, không có cài cúc, bên trong là áo sơ mi trắng, lộ ra chiếc eo mảnh khảnh còn khoác thêm một chiếc áo choàng.

Tóc cô được giấu gọn trong chiếc mũ đen, chân đi giày da khiến cho người khác thấy vừa lạnh lùng vừa ngầu.

Tiếng nhạc vang lên.

Các thực tập sinh đều sửng sốt.

Đây là một ca khúc hot của một nhóm nhạc nam.

Ngay lúc còn đang ngơ ngẩn, các cô cuối cùng cũng thấy Giang Diệp nâng mắt lên.

Đuôi mắt cô cong lên, hôm nay trang điểm cũng rất đẹp, đẹp phi giới tính.

Môi cô khẽ nhếch lên, có chút ngả ngớn.

Trong các thực tập sinh vốn đã có hai phần ba fans Giang Diệp.

Lúc này thấy được phong cách trang điểm của Giang Diệp càng thêm kích động.

"A a a a tớ chết đây tớ chết mất"

"Không phải chứ!!! Hôm nay Giang Diệp đẹp trai quá đi!!!".

Lời ca vang lên, Giang Diệp nhanh chóng theo kịp.

Khác với vũ đạo của nhóm nhạc nữ, nhóm nhạc nam thường chú trọng vào sức mạnh, biên độ của tứ chi khi thực hiện động tác cũng sẽ lớn hơn một chút.

Mà phong cách như vậy không phải dễ khống chế với nhóm nhạc nữ.

Nhưng sau khi âm nhạc vang lên, Giang Diệp ngày thường hay nhảy theo phong cách của nhóm nhạc nữ chẳng hề thấy đâu.

Các động tác có sức bật liên tiếp cô đều bật rất mạnh, mỗi điểm đều theo tiết tấu rất chuẩn, đi cùng với tiếng giày da là độ dẻo của cơ thể, có một loại cảm giác đánh mạnh vào trong lòng của mọi người vậy.

Thực tập sinh phía dưới ngây người toàn bộ.

Rõ là lúc cô nhảy bài của nhóm nhạc nữ vừa tài năng vừa xinh đẹp nhưng nhảy bài của nam thì ngầu muốn chết.

Mấu chốt là chẳng thấy chỗ nào là không thoải mái cả.

Trước khi vào điệp khúc, Giang Diệp đứng thẳng, hơi híp mắt.

Đoạn điệp khúc vang lên, cô nhanh chóng đổi thể loại vũ đạo, hất áo vest lên theo nhịp của bài hát.

Rõ là một đoạn cần thực lực cao nhưng nét mặt Giang Diệp nhàn nhã, nhảy xong còn cười, nghéo nghéo ngón trỏ, vô hình lay động cõi lòng của mọi người.

Giờ phút này, cô nhìn chẳng giống với cô bé idol 18 tuổi gì cả, cũng chẳng có vẻ thuần thục lõi đời.

Quả thực quá giỏi.

Phảng phất như cô đang đứng trên sân khấu rất nhiều năm cho nên từ mỗi ngón tay, mỗi dây cơ, cô đều hoàn toàn tự tin có thể khống chế được.

Xứng với những gì cô mặc ngày hôm nay, bầu không khí nổ tung, đúng là đẹp trai ngây người.

Một nhịp cuối cùng.

Giang Diệp đi theo nhịp, lướt đi, quỳ gối ở một thực tập sinh hàng trước.

Cô ấy đặt một tay trước ngực, tay còn lại tháo mũ xuống, lấy từ trong đó một bông hoa hồng, sau đó cười cười đưa hoa tới cho thực tập sinh kia.

Tiếng nhạc đã ngưng.

Trong phòng vang lên tiếng thét chói tai.

Giang Diệp đánh mắt, ý bảo cô ấy nhận.

Vị thực tập sinh kia: !!!

Cứu mạng cứu con cứu với.

Rõ ràng biết người này chính là Giang Diệp ngày nào cũng gặp.

Nhưng vì sao tim cô lại đập nhanh như vậy chứ!

Chút tâm hự của edit: Các bạn cứ tưởng tượng lúc cầu hôn bạn nam quỳ gối sao thì bả Diệp bả cũng vậy, chỉ khác là giờ bả nhìn từ trên xuống nên đẹp zai quá đi, hức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net