Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Giang Diệp và Lương Úc mỗi người dẫn một nhóm.

Một nhóm bốn người, chia ra các part khác nhau xong bắt đầu luyện tập cho ca khúc mới.

《Bé nhỏ》là bài hát mang phong cách hiphop điển hình.

Các đoạn chính đều là rap, đoạn điệp khúc không có khó khăn gì nhiều, giai điệu cũng rất dễ nhớ.

Các động tác cũng rất đơn giản nhưng đối với thực tập sinh chỉ biết rap thì đúng là có tính thử thách nhất định.

Hơn nữa trong tổ cô nghe nói đâu là có fans vốn muốn đưa qua nhóm khác nhưng vì danh sách đã đầy, bị nhét vào nhóm này nên có thực tập sinh không biết rap.

Người bạn này vốn nghĩ không thì mình cứ qua loa cho xong, dù sao chắc cũng chả vào được vòng sau.

Nhưng Giang Diệp kiên trì chẳng muốn bỏ lại bất kỳ ai dù là một thực tập sinh.

Dù cho phải dạy lại từ đầu, cũng muốn chuẩn bị một sân khấu có đầy đủ tám người bọn họ.

Nhờ có sự nỗ lực của cô, bầu không khí trong nhóm lập tức từ ủ rũ " Ầy thôi bỏ đi, dù sao chúng ta cũng sắp bị loại tập cái gì" dần dần biến thành "Bị loại thì làm sao, kể cả bị loại cũng phải cho mấy người nhìn cho kỹ thực lực của chúng tôi, để mấy người hối hận sao lúc ấy không bầu cho tụi tôi mấy phiếu nữa", ai cũng nhiệt huyết căng tràn.

Giang Diệp và Lương Úc đã phân công nhau rồi.

Nhóm của Lương Úc sẽ là một số thực tập sinh rap hơi non, bắt đầu dạy họ từ cách nhả chữ còn các thực tập sinh có nền rồi sẽ đi theo Giang Diệp, bắt đầu tập bài hát cho có dáng có hình.

Ngoài những ngày thường tập luyện, nhóm tám người team 《Bé nhỏ》đều phải thức dậy lúc 6 giờ, xuống sân chạy mười vòng rồi lại về ăn sáng.

Dù sao tăng cường thể lực cũng khá quan trọng.

Vì thế hôm sau khi Trình Chân thức dậy, Giang Diệp đã chạy xong mười vòng trở về.

Trình Chân: ?

Cô ôm đầu gối, sợ há hốc mồm, "Các cậu là đang ... huấn luyện quân sự à?".

Cô yên lặng vỗ tay, rất thoải mái nói, "Tớ vốn cho là tới 《Gió bên bờ biển》là quyết định sai làm của fans tớ, hiện tại thật sự phải cảm ơn họ đã không đưa tớ tới nhóm của các cậu".

"..."

Giang Diệp yên lặng uống một ngụm sữa, mới hỏi, "Sao vậy, cậu không hài lòng với bài hát fans chọn à?".

"Không phải không hài lòng", Trình Chân ngáp một cái, xuống giường chải đầu, "Nhìn thấy nguyên nhân sao fans chọn, trước đó nghe tớ hát rất nhiều nên muốn tớ thử thách với thể loại bài hát ngọt ngào một chút, cũng coi như khá hợp với phong cách của tớ".

Cô nhăn mặt, trông rất đáng thương, "Nhưng họ có nghĩ tới chuyện tớ nhảy không được giỏi hay không".

"Nghe tớ nè", Giang Diệp an ủi cô, "Không sao đây, nhóm các cậu có Đàm Mộng hỗ trợ, không có chuyện gì đâu'.

Tuy rằng cô cũng không biết sao Đàm Mộng lại bị chuyển tới nhóm này nhưng trong cái rủi có cái may, vũ đạo nhóm họ coi như được cứu rồi.

Sau khi Giang Diệp nói xong, ngoài phòng có người gõ cửa.

"Nhanh lên", Đàm Mộng nhìn thoáng qua đồng hồ, nói, "Muộn tí nữa tôi không đợi cậu nữa".

"!"

Trình Chân đang nói chuyện phiếm đúng lúc bị bắt, lập tức bắt đầu lấy đồ, "Tớ tới ngay!".

"Không sao, không cần phải gấp", Giang Diệp cười tủm tỉm nói, "Đàm Mộng chính là kiểu ngoài thì nói không đợi cậu nhưng cho dù cậu có lề mề một tiếng nữa, cậu ấy cũng đứng ở ngoài không đi đâu".

Đàm Mộng: ?

Trình Chân: "Thật sao?".

Đàm Mộng lập tức phản bác: "... Đương nhiên không phải! Không cần nghe cậu ta nói bậy".

Giang Diệp cười một tiếng: "Không thì cậu cứ thử xem".

Cô nói xong rồi lấy một hộp sữa bò quay về phòng tập, trước khi đi còn làm giơ tay cổ vũ cho họ.

Đàm Mộng: ...

...

Giang Diệp vốn dĩ cho là các thực tập sinh chót bảng này sẽ tập chậm, thời gian luyện tập sẽ khá vất vả.

Nhưng tới lúc bắt đầu tập rồi mới phát hiện được, khả năng rap của họ thực ra tốt hơn cô nghĩ nhiều.

Bọn họ chỉ là không có cơ hội, không đồng nghĩa với việc không có thực lực.

Tuy rằng tập chưa được mấy ngày nhưng họ đã thuộc hết các động tác, chỉ là còn một số chi tiết cần chú ý.

Khi Giang Diệp tới phòng tập, Lương Úc đang để các thực tập sinh chống đẩy.

Hết một phút, họ thi nhau nằm vật ra sàn.

"Tớ mệt rồi'.

"Tớ cũng mệt rồi".

"Không làm nữa đâu, có đánh chết cũng không làm".

Lương Úc vô tư lên tiếng: "Tới tới, lại mười cái nữa".

"Vừa tính thời gian vừa rap lại một lượt, cũng coi như là rẻn luyện hơi thở".

Có thực tập sinh che lỗ tai lại kêu rên: "Cậu tạm tha cho tớ đi".

Khủng bố quá thể.

Mặt của Lương Úc đáng yêu như vậy, sao có thể thốt ra lời nói ma quỷ vậy chứ.

Cô vừa nâng mắt thấy Giang Diệp đi vào, như thấy được cọng rơm cứu mạng, "Giang Diệp! Giang Diệp, cứu tớ!".

Giang Diệp ném hộp sữa vào thùng rác, cùng nằm xuống, cười nói, "Tới đi, tớ làm cùng các cậu".

"..."

Cùng nhóm với hai bà hoàng hung dữ này, thật là sống không bằng chết.

Thể lực của Giang Diệp rất tốt, làm thêm mấy lần cũng chẳng hề thấy mệt.

Ngay cả Lương Úc cũng nhịn không được ghé mắt.

Trong lúc nghỉ ngơi, cô tháo mũ ra, hỏi Giang Diệp, "Tớ nghe nói cậu chỉ có hai năm kinh nghiệm làm thực tập sinh đúng không?".

"Không phải".

Giang Diệp bắt đầu nhớ lại, "Trên lý lịch viết hai năm là giả đó. Kỳ thực từ lúc 6 tuổi tớ đã bắt đầu tập nhảy rồi, sân khấu đầu tiên là biểu diễn ở đại hội toàn tài ở nhà trẻ, tớ nhảy một đoạn bài 《Nobody》nên lấy được hạng nhất.

Các thực tập sinh khác: ?

Giọng của cô quá nghiêm túc, cho nên các thực tập sinh cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thật của câu chuyện này.

Một lúc lâu sau, Giang Diệp mới nhịn không được, cười thành tiếng, "Các cậu tin thật à? Không thể nào?".

Mọi người tức khắc câm như hến.

Giang Diệp cười cười sau đó như đang nghĩ chuyện gì.

Kỳ thực xét về một khía cạnh khác, cô cũng không nói dối.

Nếu tính từ 6 tuổi, tới năm nay vừa đúng mười hai năm.

"Được rồi", Giang Diệp nói, "Giờ nghỉ đã hết, lại làm mười cái nữa".

"Không phải chứ".

...

Trong văn phòng của Giải trí Thịnh Duệ.

"Theo yêu cầu của anh, đã lấy được video trước lần công diễn hai và lần công bố thứ hạng hai", Từ Lân nói, "Anh xem có còn vấn đề gì không, nếu không có vấn đề gì vậy tới lúc đó sẽ phát lên như vậy".

Nội dung mỗi một tập đều sẽ được công ty họ duyệt qua một lượt.

Đương nhiên có thể giao cho nhân viên làm nhưng giám đốc của hắn hình như rất thích tự làm, mỗi lần đều tự xem qua một lượt, cảm thấy không có vấn đề mới đưa xuống dưới kiểm tra một lần nữa.

Tần Việt gật đầu.

Xem tới đoạn gọi điện thoại cho người nhà, hắn bỗng nhíu mày.

Hắn ấn tạm dừng, hỏi Từ Lân, "Cô ấy đang gọi điện cho ai?".

Từ Lân nhìn thoáng qua.

Trên màn hình là Giang Diệp đang gọi điện thoại.

Trước đó hắn đã xem qua một lần, trả lời rất nhanh, "Là người bạn cũ ở chỗ bà của em ấy, sao vậy, anh cảm thấy đoạn này có gì không ổn sao?".

Tuy nói thực tập sinh tốt nhất phải tránh tiếp xúc với bạn khác phái nhưng ở mức này hẳn là chưa bị sao, nghe nội dung cũng biết hai người họ hoàn toàn không thân.

Tần Việt: "... Tôi không nói cái này".

Giang Diệp là thực tập sinh hắn nhặt ở ven đường, lúc ấy cảm thấy điều kiện rất khá nên mới ký cho nên chưa điều tra bối cảnh của cô nàng.

Sau đưa lý lịch lên hắn cũng chẳng nhìn kỹ, chỉ nhớ rõ cô ghi bố mẹ đều đã qua đời

Một cô gái 18 tuổi, cha mẹ đều đã mất có phải hơi kỳ lạ không?

Tần Việt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, im lặng một lát rồi mới nói với Từ Lân: "Cậu đi điều tra bối cảnh của Giang Diệp, cụ thể một chút".

... Hôm sau, trên diễn đàn bỗng có tin hot.

Tiêu đều: [Có ai điều tra Giang Diệp chưa, cô ấy lớn lên ở trại trẻ mồ côi à?]

Lượng tin tức của tiêu đề này quá lớn, lập tức diễn đàn nổ tung.

[?? Có thật không?]

[Trời ạ không thể nào? Cô ấy nhìn chả giống]

[??? Không thể nào, em gái thảm vậy sao, tôi nghe lòng cũng tan nát rồi]

[Tuy rằng là vậy nhưng đã lớn rồi còn đi điều tra được à? Nghe có tí phóng đại]

[Mỗi thực tập sinh sẽ bị điều tra một lần, có tư liệu đen gì có thể ẩn đi trước, tôi khá tò mò là sao tới giờ mới moi ra Giang Diệp, loại thực tập sinh hàng top như cô ấy không phải đã sớm bóc hết rồi à?]

[Bởi vì trước đó từng moi một lần, ngoài việc từng luyện tập ở Hàn ra cũng không moi ra được cái gì, sau khi thấy là bình thường thì mọi người càng chẳng đi moi lại chuyện cũ làm gì]

[Tới tới tới nè ![ hình ảnh]

[Đây cũng quá nhiều rồi, có ai sửa lại tóm tắt tí không?]

[Tới giải thích cho nè, có người điều tra rồi, trước khi Giang Diệp ra mắt từng tên là Giang Dạ, sau ở trại trẻ mồ côi XX cũng có một đứa bé tên Giang Dạ, năm mười sáu tuổi rời khỏi đó, dựa theo số tuổi mà nói, năm nay mười tám, chỗ của trại trẻ kia cũng là quê Giang Diệp viết, cơ bản đều có thể đối chiếu ra rồi]

[A còn có người đăng ảnh chụp lúc trại trẻ mồ côi kia quyên góp tiền, mọi người nhìn xem đứa bé phía dưới này có giống Giang Diệp lúc nhỏ không]

[A lúc còn là người thường thì đừng moi lên nữa, không tốt với em gái đâu]

[OMG chấn động quá đi nhưng nếu là Giang Diệp thật cũng thảm quá... Cô ấy thể hiện ra chẳng giống với một người mồ côi gì cả]

Đúng vậy, Giang Diệp rất có ý thức của một idol.

Dù có phải trên sân khấu hay không, chỉ cần có máy quay hay có fans, cô luôn luôn cười, đôi mắt luôn luôn lấp lánh khiến ai nhìn cũng cảm thấy cô tràn đầy sức sống, luôn luôn vui vẻ.

Nhưng ai mà ngờ được cô còn có một đoạn hồi ức không muốn ai biết như vậy chứ.

Mấy ngày nay đúng lúc còn là thời điểm mấu chốt để bầu phiếu.

Fans vốn dĩ còn đang nghĩ trăm phương nghìn kế đi ngược nhau.

Một đao này bổ xuống, tốt rồi, phải ở nơi không ai nhìn thấy tìm ra điểm đột phá, đây mới thực sự là ngược fans đỉnh cao.

Mấy ngày này Giang Diệp đang bận rộn tập luyện.

Chờ tới lúc khuya rồi về phòng lén dùng điện thoại, mới ngoài ý muốn phát hiện trên diễn đàn toàn bộ đều đang nói về quá khứ của cô.

Mà tên #Giang Diệp# còn xông lên hotsearch.

Giang Diệp: ?

Giang Diệp chẳng hề muốn lấy chuyện là cô nhi ra làm trò.

Một là bởi vì giới tuyển chọn bây giờ sớm đã không còn giống như năm xưa, vẽ ra một câu chuyện cảm động là có thể được ra mắt.

Càng quan trọng hơn là cô biết, tuy là có người đồng tình nhưng chuyện cô ở trong trại trẻ mồ côi sẽ bị người khác tìm ra được.

Kể cả có phần lớn người muốn bảo vệ sự riêng tư của cô nhưng vẫn sẽ có số ít muốn hóng hót đi xem, nhất định sẽ ảnh hưởng tới bà Giang và bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi.

Còn vấn đề nữa là, trước đó còn đang bình thường, sao hôm nay lại đột nhiên bị đào ra?

Giang Diệp hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, tìm ra bài đăng sớm nhất kia.

Người công khai thân phận của cô cũng không có ý nhằm vào, không có ý vui sướng khi người gặp họa, ngược lại còn có chút đồng tình với quá khứ của cô, còn bội phục cô như vậy còn trở thành idol.

Do đó, hiện tại, hướng gió của dư luận đều là cô thảm như nào.

Nhưng Giang Diệp không muốn loại đồng tình này.

Cô bình tĩnh lại, nhắn tin cho người đại diện.

[Ngại quá, anh Từ, em vừa mới thấy những tin tức ở trên mạng. Công ty có thể xử lý hết giúp em được không?]

Giang Diệp chưa từng xin công ty một cái gì nhưng động thái lần này của dư luận sẽ ảnh hưởng tới bản thân của nghệ sĩ, cô cảm thấy công ty hẳn nên áp xuống giúp cô,

Tuy rằng đã muộn nhưng người kia vẫn trả lời rất nhanh.

[Cô không cần lo. Đây là ý của Tần tổng]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net