Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hô hấp của Giang Diệp cứng lại.

... Đây là ý gì?

Gia cảnh cả cô, chẳng lẽ là tin tức công ty cố ý thả ra để ngược fans sao?

Giang Diệp nhanh chóng quay về diễn đàn, xem lại mấy bài đăng, rất nhanh đã phát hiện ra manh mối.

Khó trách ban đầu, câu từ của người nọ đều có ý thay cô kể khổ, hóa ra vốn là chiêu trò của công ty.

Như vậy thấy được, hot search hẳn cũng là công ty mua về.

Cũng phải, bên công ty, cô có đưa một phần lý lịch lên.

Tuy rằng trên lý lịch đã giấu bớt phần nào về trại trẻ mồ côi nhưng nếu Tần tổng muốn tra cũng rất dễ.

Giang Diệp nhắm mắt, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Cô cũng đoán được phần nào ý đồ của công ty khi làm vậy.

Cô cần fans, cần fans có thể giúp cô đứng vững.

Công ty làm vậy không chỉ là giữ chân các fans hiện tại, dựa vào cái này để ở tập tuyển chọn biến nó thành động cơ bầu phiếu, còn có thể thành lập một hình tượng số khổ ở trước mặt người qua đường.

Vốn dĩ người qua đường chỉ nhìn nhận cô là một nghệ sĩ có thực lực tốt, không có cảm tình gì quá đặc biệt nhưng tương lai nếu cô ra mắt, tiến sâu vào giới giải trí này, vậy không tránh được mọi loại bịa đặt và phỉ báng.

Dẫu vậy, với bối cảnh như này, về sau mọi người nhắc tới cô luôn là sự đồng tình, công ty thậm chí còn tiết kiệm được khối tiền ngăn bịa đặt cho cô.

Đó đều là phân tích của Giang Diệp.

Nhưng cô không muốn như vậy.

Cô dựa vào năng lực của chính mình bò lên vị trí đầu bảng.

Đương nhiên có có tự tin sẽ mãi ngồi ở cái ghế đấy, sau này ra mắt rồi cũng vẫn sẽ hút được khối fans dựa vào thực lực của bản thân mà chẳng phải giống như này, xé từng miệng vết thương đã lành của mình cho mọi người xem, liên tục phải nói cho họ rằng, mấy người nhìn xem tôi khổ ra sao cho nên mấy người đừng mắng tôi, chỉ có thể thương hại tôi.

Đây không phải cái cô muốn.

Giang Diệp gõ rất nhiều chữ, lại tự tay xóa hết.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, chỉ nhắn về một cái tin.

[Tôi đã hiểu nhưng nếu Tần tổng rảnh, tôi có thể nói chuyện với anh ấy không?]

Không lâu sau, có tin nhắn trả về.

[Ngày mai tôi sẽ hỏi anh ấy]

...

Sáng sớm hôm sau, bên dưới ký túc xá.

Thực tập sinh nhóm 《Bé nhỏ》 xếp thành hàng, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng.

"Giang Diệp còn chưa tới sao?".

"À đúng, chỉ thiếu cậu ấy".

"Ách, tớ nhớ ra rổi, các cậu có nhìn thấy... mấy cái tin về Giang Diệp không?".

"... Có, tớ thấy rồi".

"Ừm... Tớ cũng thấy rồi".

"Chúng mình nói trước nhé, hôm nay không được nói tới chuyện này. Nếu cậu ấy không tới chúng ta cũng đừng hỏi, để cậu ấy bình tĩnh lại đã".

Giọng của họ ngày càng nhỏ, một lúc sau thì đồng loạt im lặng.

Bị dân mạng vô cớ đào ra tin như này, buồn là điều đương nhiên.

Ngay cả hôm nay Giang Diệp xin nghỉ không tới tập cũng là hợp lý.

Lương Úc bỗng mở lời: "Vẫn còn hai phút nữa mới tới thời gian tập hợp mà".

Cô chỉnh lại mũ của mình, nhìn cánh cửa ký túc xá, một lúc lâu sau, giọng mới đầy sự chắc chắn, "Tớ tin cô ấy sẽ tới".

Lương Úc đã xem qua buổi phát sóng trực tiếp làm sáng tỏ của Giang Diệp.

Sau khi bị bịa đặt, cô còn có thể thẳng thắn ngồi trước máy quay nói rằng cô ở đây chờ chương trình thả đoạn cut gốc, Lương Úc tin rằng ở cô ấy có sự kiên định có thể khắc phục được hết thảy những khó khăn này.

Cô ấy chắc chắn không thể bị việc nhỏ như này ngăn cản.

Quả nhiên, chưa tới hai phút sau, Giang Diệp đúng giờ có mặt.

"Ngại quá ngại quá", cô cười cười chắp tay, xin lỗi họ, "Hôm qua ngủ muộn quá, hôm nay suýt nữa không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ".

Các thực tập sinh sững sờ tại chỗ.

Họ cẩn thận quan sát Giang Diệp.

Nhìn qua thì quầng mắt cô hơi thâm nhưng vành mắt không hồng, chẳng có chút dấu vết nào cho thấy đã khóc cả.

Hay là không thấy diễn đàn?

Không thể nào mà, chuyện lớn như vậy, ngay cả tự cô không thấy thì công ty cũng nên báo cho cô ấy chứ nhưng Giang Diệp cúi người, giãn cơ làm nóng trước, sau đó cười nói: "Đều đã tới đủ thì chạy thôi, hôm nay vẫn là mười vòng, mọi người cố lên!".

Các thực tập sinh ngơ ngơ nhìn cô, sau đó sĩ khí bỗng chốc dâng trào.

"Go go go! Chạy thôi!".

"Tớ cảm giác hôm nay trạng thái của bản thân tốt rất tốt, có thể chạy mười lăm vòng".

"Trùng hợp vậy, tớ cũng thế, tớ cảm thấy hôm nay tớ có thể chạy hai mươi vòng!".

Trước đó các cô không ngừng oán trách, cảm thấy công ty của mình không tốt, cảm thấy bản thân không có may mắn, cảm thấy không có máy quay nên chẳng ai thấy được sự nỗ lực của mình.

Sau đó Giang Diệp đi tới trước mặt họ, vươn tay ra nói với họ, tớ tới giúp mọi người, tớ nhất định sẽ khiến mọi người được chú ý tới.

Tuy rằng các cô rất cảm kích Giang Diệp nhưng lắm lúc cũng sẽ cảm thấy, Giang Diệp nói những lời này bởi vì cô vốn là thực tập sinh hàng top, có cô giúp đỡ chẳng qua chỉ là sự thương hại của đầu bảng với chót bảng thôi,

Giang Diệp xuất sắc nhường nào chứ.

Cô hệt như đứa con nhà giàu vậy.

Trông rất xinh đẹp, còn có thiên phú, chỉ mới tập luyện hai năm còn tốt hơn người tập tám năm nhiều lắm, tham gia show tuyển chọn đầu tiên đã lập tức được chọn làm ngôi sao lớn của giới giải trí trong nước rồi.

Mà tất cả những điều này đều được cô thực hiện năm 18 tuổi, vô cùng có tương lai và vô vàn những cơ hội.

Các cô chưa từng nghĩ tới, hóa ra quá khứ, cuộc sống của cô ấy còn đau khổ, bi thảm hơn tất cả mọi người ở đây.

Chính Giang Diệp lại chưa từng nhắc tới một chữ nào.

Chạy xong mười vòng, các thực tập sinh giải tán tại chỗ.

Giang Diệp như thường tới cửa hàng tiện lợi mua sữa bò.

Sau khi cô đi ra, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Bình thường cô ra ngoài, trạm tỷ sẽ gọi to tên cô, kể cả không có gọi cũng sẽ chào hỏi với cô mấy câu.

Hôm nay, họ cứ như đã hẹn sẵn với nhau rồi, ai ai cũng im lặng.

Giang Diệp đi qua, cười cười phất phất tay với họ.

Các trạm tỷ đang cầm camera, đắn đo xem có nên chụp hay không nhất thời đều ngẩn cả người.

Các cô không gọi là bởi vì không biết Giang Diệp có giấu di động hay không cho nên cũng không biết rõ cô có biết mấy tin tức hôm qua hay không.

Trong tình huống như vậy, nói cho cùng cũng là một loại vũ khí làm cô ấy bị thương.

Mà cô lại đi qua đây, cười rất vui vẻ như trước đó.

Hệt như đang nói với bọn họ.

Các bạn xem, mình không sao cả, mình rất tốt, các bạn không cần lo lắng cho mình.

.......

Khi Giang Diệp trở về ký túc xá, phát hiện di động của mình đã có tin nhắn mới.

Người đại diện nhắn cho cô số của Tần Việt, hơn nữa còn nói gọi lúc nào cũng được.

Giang Diệp kiểm tra cameras của ký túc xá, đóng cửa lại rồi gọi điện cho Tần Việt.

Đầu kia rất nhanh đã có người bắt máy.

Là giọng của Tần Việt: "Em tìm tôi?".

"... Xin lỗi Tần tổng, tôi không cố ý làm phiền anh".

Giang Diệp đang loay hoay tìm từ, một lúc lâu sau vẫn quyết định hỏi thẳng: "Bối cảnh nhà tôi, là do anh muốn đăng lên sao?".

Tần Việt: "Đúng, làm sao vậy?".

Giang Diệp nói: "... Có thể không làm như vậy vào lúc này không?".

Tần Việt nhíu mày.

Thực ra Tần Việt cũng không phải không nghĩ tới chuyện đăng quá khứ của cô lên có thể vạch ra những vết sẹo năm xưa của cô hay không nhưng thoạt nhìn, Giang Diệp cũng không giống người từng bị tổn thương ở trại trẻ kia.

Gọi điện thoại cho người nhà, cô rất thẳng thắn mà gọi tới số của người bà ở trại trẻ cho nên Tần Việt cảm thấy quá khứ ở trại trẻ mồ côi chẳng phải là vết thương lòng gì của cô, chỉ là chút chuyện xưa từng có mà thôi.

Tuy nói hiện tại chuyện kể khổ chẳng ai muốn nghe nhưng cũng phải xem là bán như nào.

Nếu tự thực tập sinh nói đương nhiên sẽ bị nghi ngờ thay vì thương hại nhưng nếu do dân mạng đào ra thì khác.

Không có gì ngược fans tốt hơn cái này cả.

Lại còn trông chẳng cố ý tí nào.

Tần Việt nghĩ nghĩ, nói: "Em không cần lo lắng, công ty sẽ cho người nhìn kỹ, không có ai vì thân thế của em mà bôi nhọ em, dù là dân mạng hay fans, ai cũng đồng tình với em".

Hắn dừng một chút, lại nói, "Ngoài ra, tôi cũng đã nhìn ảnh chụp của trạm tỷ, em làm rất tốt".

Khi Giang Diệp tham gia tuyển chọn, hắn cũng có lúc chú ý động thái của Giang Diệp.

Tuy rằng những việc này không cần tự hắn lo nhưng hắn muốn vậy cho nên lần này, cũng chú ý tới việc trạm tỷ nói lại với fans về Giang Diệp.

Cô cách một cái rào chắn, vẫn cười thật tươi mà vẫy tay với fans, vẽ thêm một nét quan trọng vào bức tranh ngược fans này.

Quả nhiên, phản hồi của fans đều khá tốt đẹp.

[Trời ạ, tôi sắp khóc muốn chết, bé con à, nhiều lúc không cần kiên cường vậy đâu]

[Cũng không cần nghi ngờ vì sao trước kia em ấy cái gì cũng chẳng nói, dù sao em gái nhà chúng ta chưa bao giờ muốn kể khổ. Trước đó bị cướp C cũng chẳng nói nửa câu, sao mà nói ra thân thế của mình cho được]

[Tôi khóc cả ngày rồi, nhìn thấy tấm ảnh này càng là không chịu được, em gái của chúng ta chưa từng nói một câu giả dối nào, con bé thực sự dựa vào chính mình bước từng bước tới gần chúng ta để chúng ta thấy con bé rõ hơn]

[Con bé cười càng vui vẻ tôi càng thấy đau lòng, không nói gì nữa mua, nhất định phải cho em ấy ra mắt ở vị trí Center]

Không phải phối hợp khá tốt sao?

Hắn bên này đăng bài ngược fans, cô ở đó trấn an họ, hiệu quả vô cùng tốt.

Giang Diệp im lặng hồi lâu.

Cô muốn nói không phải.

Tuy rằng cô cũng hay tính kê người khác hay lợi dụng chuyện người khác tính kế, mỗi bước đi cô đều tự thêm cho mình rất nhiều kịch bản, ngẫu nhiên gặp được chuyện Chân Giai vu hãm cô cũng ngẫu nhiên lợi dung chuyện này để tố khổ.

Nhưng không phải hành động nào trước máy quay cũng là cố ý.

Trợ giúp cho bạn bè của mình, cổ vũ cho những thực tập sinh chưa nổi, đáp lại fans bằng cả sự chân thành.

Những thứ đó đều xuất phát từ tấm lòng chân thật của cô.

Nếu chính cô còn không tin bản thân bỏ ra là lòng nhiệt thành, sao có thể khiến người khác tin được.

"... Nhưng hiệu quả anh muốn hẳn đã đạt được rồi".

Giang Diệp suy nghĩ, cố gắng thuyết phục Tần Việt từ góc nhìn của hắn: "Hiện tại chặn hot search, bỏ bài đăng, đúng lúc sẽ khiến mọi người cảm thấy là công ty không mong muốn quá khứ của nghệ sĩ bị đào lại, có thể xây dựng một hình tượng tốt cho công ty chúng ta".

Dẫu rằng ngay từ đầu là bọn họ tự mình nói với bên ngoài.

Nghĩ lại đúng là nực cười.

Tần Việt nói: "Hiện tại chặn cũng vô dụng, ngày hôm qua treo rất lâu, nên nhìn thấy gì cũng thấy rồi".

Giang Diệp kiên trì: "Nhưng chặn sớm một phút, có thể khiến bên trại trẻ mồ côi ít bị ai chú ý tới".

"Em không muốn bên trại trẻ được chú ý nhiều hơn sao?", Tần Việt hỏi cô, "Nhỡ bên đó muốn thì sao?".

Giang Diệp nao nao.

"Trại trẻ mồ côi vốn sẽ định kỳ cần xã hội quyên tiền, còn không phải là muốn bọn nhỏ được chú ý nhiều hơn, có điều kiện sống tốt hơn sao?".

Tần Việt nói, "Hiện tại có người làm đại sứ miễn phí, bên trại trẻ mồ côi hẳn cũng sẽ rất vui mừng".

Giang Diệp: "...."

Cô vậy mà chẳng nói lại được, trầm mặc một lúc mới rũ mắt, nói: "Tôi sống ở đó mười sáu năm, đối với tôi, nơi ấy gọi là nhà".

"Có lẽ anh hiểu việc vận hành của một trại trẻ mồ côi nhưng tôi hiểu người nhà củ tôi hơn".

Bản chất của việc được quyên góp và dựa vào một nghệ sĩ có lưu lượng là không giống nhau.

Hơn nữa, cho dù muốn thu hút sự chú ý, cũng phải chờ sau này, chờ cô có tiền, có thể quyên góp cho trại trẻ mồ côi, lại nương nhờ sự ảnh hưởng của mình khiến mọi người chú ý tới trại trẻ mồ côi mới tốt hơn.

Mà chẳng phải như bây giờ, khác chính là ở chỗ vì muốn ngược fans mà tung ra câu chuyện cũ này.

Tần Việt còn chưa nói, Giang Diệp lại lên tiếng, "Được rồi, hôm nay là tôi đã làm phiền anh. Nhưng tôi hy vọng, nếu sau còn có chuyện như này, mong công ty có thể cho tôi biết trước để tôi có chuẩn bị".

Đừng để cô trở thành người cuối cùng biết được.

Cô nói xong câu đó, còn lễ phép dừng trước câu đừng kia, cúp máy.

Tần Việt: "...."

Hắn không vừa ý mà thoát khỏi màn hình bị cúp máy, im lặng một lúc mới gọi điện thoại cho người khác.

"Triệt hết mấy bài đăng về Giang Diệp và trại trẻ mồ côi đi. Thời gian cũng đủ rồi".

"A.... Được, đã biết. Vậy Tần tổng, chuyện hôm qua anh nói quyên tiền, còn làm sao?"

"... Quyên góp đi", Tần Việt nói, "Nhưng đừng lấy danh nghĩa công ty'.

Hắn vốn muốn dùng tên công ty đi quyên tiền cho trại trẻ mồ côi, sau lại mượn cơ hội này pr cho hình tượng công ty một chút.

Nhưng có vẻ cô ấy không thích, vậy thì thôi.

Tần Việt suy tư hồi lâu, nói, "Dùng danh nghĩa cá nhân Giang Diệp đi".

Tác giả có lời muốn nói: Nhà tư bản đương nhiên chẳng có lòng rồi!

Dù cho Tần tổng thực sự thích Giang Diệp nhưng loại thích này hẳn xếp sau những toan tính của hắn, hơn nữa, từ góc nhìn của hắn, đây còn là chuyện một mũi tên trúng ba đích, sao mà không làm cho được.

Bình luận của các bé nói đúng lắm, đây là lý do vì sao hắn không thể trở thành nam chính, hai người họ vốn chẳng phải người chung đường, chênh lệch tầng lớp và góc độ nhìn nhận vấn đề đã định sẵn hai người họ chỉ có thể duy trì ở mức thường thôi.

Chút tâm hự của edit: Là một edit không thích thức đêm như tui mà nói, edit tới 12h còn gặp phải anh zai như này máu xông lên não lắm. Vẫn là Hà Trú hiền hòa, ấm áp tốt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net