Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Diệp rất nhanh tìm được bài đăng đầu, đại khái thấy được đầu đuôi ngọn ngàng về chuyện của Tiết Tri Hàm.

Tạm thời nhìn không ra sơ hở nào cả.

Nhưng tình thế lại lên men rất nhanh.

Chỉ mới nửa ngày đã lên top 1 hot search rồi.

Bạo lực học đường vốn là một trong những vấn đề được mọi người quan tâm nhất, không ít người không rõ tình huống chỉ thấy hot search bèn bấm vào, sôi nổi tỏ vẻ đồng tình với cảnh ngộ của Tiết Tri Hàm.

Tuy rằng trong lòng Giang Diệp vẫn cảm thấy thời gian xảy ra chuyện này vô cùng trùng hợp nhưng nghĩ nghĩ lại thấy có lẽ là do chính mình suy diễn thôi.

Nếu việc bạo lực học đường này là thật, dù cho là có chuyện của cô mới nói chuyện này ra, Tiết Tri Hàm đúng là người bị hại, chẳng có gì đáng để chỉ trích cả cho nên Giang Diệp cũng không để ý, rất nhanh đã lướt hết tin về Tiết Tri Hàm, lại đi tra bài đăng về mình.

Liên quan tới trại trẻ mồ côi đều đã bị xóa bỏ.

Tốc độ của công ty cũng rất nhanh.

Cô vừa xem vừa lướt xuống.

Hôm nay cũng là ngày phát sóng tập công diễn lần hai nhưng vì có chuyện của Tiết Tri Hàm nên độ chú ý của đêm công diễn lại bị áp xuống.

Cũng may là chuyện Chân Giai rút lui lần trước vẫn nổi cho nên nhóm 《Lắng nghe tiếng mưa rơi》các cô vẫn rất được quan tâm.

Giang Diệp mở ra nhìn qua,

Bởi vì ba người Chân Giai rút lui nên cảnh ở phòng tập chiếu không nhiều.

Các nhóm khác đều có một đoạn ngắn hơn mười phút ở phòng tập, tới nhóm của cô, biên tập chương trình chỉ cho Giang Diệp và Thẩm Tri Ý đang dạy nhau lên hình, hết năm phút rồi.

Dù sao đoạn cut drama đã sớm được cắt ra đăng lên làm sáng tỏ cho Giang Diệp.

Tới lúc biểu diễn còn khoa trương hơn, cắt thẳng thành sân khấu của Giang Diệp và Thẩm Tri Ý.

Giang Diệp: ....

Không thể không nói, chương trình cũng đủ tàn nhẫn.

Mất công Giang Diệp khi biên bài còn nghĩ sao để chỉ hướng về mình và Thẩm Tri Ý, cắt như vậy độ so sánh không cao, cứ như là sân khấu này vốn nên như vậy.

Đương nhiên, fans của Giang Diệp cũng khá hài lòng với phiên bản này.

Họ vốn đã không muốn có Chân Giai rồi, cho dù ban biên tập không ra tay thì chính fans cũng sẽ tự làm.

Chương trình làm vậy cũng bớt việc cho họ.

Fans của Thẩm Tri Ý cũng rất vừa lòng.

Vốn dĩ em gái nhà họ mấy tập trước không lên hình được là bao.

Sân khấu lần này nhờ có Giang Diệp, không chỉ có Killing part cực đỉnh mà vô duyên vô cớ được rất nhiều phân đoạn tỏa sáng.

Còn về CP Nhất Diệp Tri Thu lại càng vui vẻ.

Tuy rằng nói độ hot của CP tăng lên, các cô vẫn tạm thời là một CP bé nhỏ không đáng kể trong vòng CP đông đảo kéo dài tới Bắc Cực của Giang Diệp.

Nhưng nói về may mắn được chương trình cắt thành sân khấu hai người, CP khác có sao?

Vì thế ai ai cũng vui mừng.

Theo lệ thường, chương trình ngoài việc đăng sân khấu công diễn còn có một bản phòng tập.

Mà bản phòng tập là một máy quay toàn cảnh nên không cắt đi được, chỉ có thể thả ra.

Fans rất mau đã phát hiện đoạn trước điệp khúc, động tác bản phòng tập và trên sân khấu của Giang Diệp không giống nhau.

Bản phòng tập là bản bình thường mà tới sân khấu chính thức lại đổi thành khoảnh khắc kinh diễm quăng quạt kia.

Vốn là nghĩ rằng lúc diễn tập mới đổi nhưng fans so sánh đối chiếu từng tí, cảm thấy không đúng lắm.

Tuy rằng ở sân khấu công diễn, phần lớn màn ảnh của Chân Giai bị cắt mất nhưng các cô vẫn phát hiện ra dấu vết từ bản phòng tập và các đoạn biên tập vụn vặt.

Này rõ ràng là Chân Giai chậm một nhịp mới khiến Giang Diệp không thể không cứu cánh à!

Ai có thể ngờ được khoảnh khắc được tung hô của Giang Diệp trên repo lại do sự ngẫu hứng sau sai lầm của Chân Giai.

Fans xem cũng choáng váng.

Sau khi phản ứng lại, các cô vừa hung hăng tung Chân Giai đã rút lui oánh một lượt, vừa khen ngợi phản xạ này của Giang Diệp.

Bên truyền thông của công ty cũng thấy được, mua hot search #Giang Diệp thần cứu cánh#.

Không ít người qua đường vào xem cho vui xong sau cũng sợ hãi đi ra.

[Mé ơi em gái này đỉnh quá đi, đây là phản ứng đỉnh cỡ nào chứ ]

[Đoạn vứt quạt này vậy mà không phải được luyện trước? Sao cô ấy làm được vậy?]

Do vậy độ hot cứ tăng dần lên, có xu hướng thoát vòng.

Ngay cả người vốn không chú ý tới tuyển chọn cũng nhịn không được mở ra xem rồi cảm thán thực tập sinh tên Giang Diệp này cũng quá lợi hại rồi.

Chờ xem xong hết thảy, Giang Diệp không nhịn được yên lặng cảm thán trong lòng.

Cảm tạ Chân Giai.

Tuy rằng đầu óc của cô ta đơn giản lại có tính cách độc ác nhưng ít ra sự tồn tại của cô ta cũng không phải không có giá trị.

Ít nhất là hy sinh lâu như vậy rồi còn có thể kiếm thêm độ hot cho cô.

Cũng coi như là tác dụng duy nhất.

....

Ngày kế, phòng luyện tập của 《Bé nhỏ》.

"——Thật vậy chăng?".

Các thực tập sinh đột nhiên vô cùng phấn khích, "Chúng ta thực sự có thể lên sân khấu sao!!".

Giang Diệp gật đầu: "Bên chương trình đã đồng ý với tớ rồi. Dù vậy, sân khấu của chúng ta cũng không phải sân khấu công diễn chính thức. Trong xưởng có một phòng thu, bên trong có một sân khấu đơn giản, có thể cho chúng ta mượn, đèn và âm thanh đều sẽ được chuẩn bị tốt".

Giang Diệp dừng một lúc, thấy hơi có lỗi, "Tuy vậy trang phục và make up chắc là không còn cách nào rồi, dù sao cũng không phải sân khấu chính thức...".

Các thực tập sinh hoàn toàn thấy không sao cả.

Có thể có được sân khấu như này như đang nằm mơ vậy, sao còn không biết xấu hổ mà yêu cầu nhiều hơn.

"Không sao, không sao, có thể lên sân khấu là tốt rồi".

"Trời ạ, tớ vốn còn cho là nhiều nhất chỉ có thể quay bản phòng tập tám người thôi".

"Tớ cũng vậy, tớ còn tưởng đời này hết cơ hội được đứng trên sân khấu trong chương trình này rồi".

"Tuy vậy bản này của chúng ta, khẳng định tới lúc công diễn sau mới được phát ra", Giang Diệp còn nói, "Hơn nữa, chắc là cũng không được chiếu trên tập chính thức".

Dù sao nếu ai cũng chơi như vậy thì lần công diễn ba còn có ý nghĩa gì nữa.

Bản tám người này của họ, nhiều nhất cũng phải chờ sau khi công ba được phát sóng, để chương trình coi như phúc lợi đặc biệt phát ra.

Nhưng với các thực tập sinh sắp bị loại, như vậy đã là đủ rồi.

"Không sao đâu Giang Diệp!".

Các cô mồm năm miệng mười nói, "Chúng tớ đều hiểu được, hiện giờ cũng chỉ là muốn cho những ngày tập luyện cùng nhau của chúng ta một cái kỷ niệm thôi".

"Còn không phải sao, thực ra không phát lên cũng chẳng sao, chương trình cho tớ một bản là được".

"Đúng vậy, đúng vậy, mấy chục năm sau xem lại, à hóa ra tám người chúng ta còn có một sân khấu như vậy".

Tiếng cười vang lên khắp phòng.

Giang Diệp cũng cười theo.

Lúc cô kể lại, giọng rất nhẹ nhàng, thực ra lúc đàm phán với chương trình cũng có không ít khó khăn nhưng cô không muốn dội nước lạnh vào niềm vui của họ lúc này,"Vậy mọi người về chuẩn bị trước, buổi chiều tập hợp".

....

Các nhóm thực tập sinh khác đương nhiên không thể hiểu được.

Khi các cô còn đang vừa tập luyện, vừa lo lắng cho thứ hạng vào ngày mai.

Tổ tám người 《Bé nhỏ》đã đứng trên sân khấu thuộc về chính họ rồi.

Tuy phía dưới không có khán giả nhưng giây phút được đứng trên sân khấu, trong lòng lại hưng phấn, đầy sự mong chờ. Chương trình không chuẩn bị trang phục cho họ, vậy tự tìm ra bộ quần áo hợp nhất trong tủ đồ của mình thôi.

Chương trình không có người make up cho họ, vậy tự họ trang điểm cho mình.

Chương trình cho máy quay, đèn, âm thanh đều khá đơn giản nhưng lại chẳng hề ảnh hưởng tới sự vui vẻ tiếp nhận một màn biểu diễn không người xem của họ.

Các cô không diễn tập, cũng chẳng có cơ hội làm lại.

Một lần này chính là lần chính thức.

Âm nhạc vang lên.

Mọi người đối diện với máy quay, vô cùng tập trung.

Hai thực tập sinh cùng nhau bước ra khỏi hàng, bắt đầu đoạn rap thứ nhất.

Thiết kế ban đầu là cho năm người nhưng Giang Diệp đã điều chỉnh lại các phần cho đối xứng, tức là hai người sẽ cùng biểu diễn một đoạn.

Sắp xếp như vậy, lại khiến người khác cảm thấy sự giao lưu dễ thương giữa hai thực tập sinh.

Giang Diệp với sân khấu – dù là không có ai xem cũng vô cùng nghiêm túc, mỗi chi tiết đều phải làm hoàn hảo.

Mà ngoài dự kiến của cô chính là, các thực tập sinh còn tập trung hơn cả cô.

Bọn họ càng trân trọng cơ hội cuối cùng này hơn cả cô.

Chờ tới khi âm nhạc kết thúc, ánh đèn cũng tối dần, người quay phim chào hỏi với họ xong, ý nói sau khi quay xong thì rời đi trước.

Lương Úc xoay xoay cổ tay, hỏi những người khác: "Chúng ta đi sao?".

Giang Diệp cũng nhìn về những người khác.

Nhưng giữa họ hầu như chẳng có ai di chuyển.

"Tớ... tớ muốn ngồi thêm một lúc".

"... Tớ cũng vậy, tớ muốn thêm một lúc nữa".

"Dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa rồi".

Sân khấu này so với sân khấu công diễn đơn sơ hơn nhiều nhưng nét mặt họ khi ngồi xuống, cảm nhận sân khấu này lại vô cùng nghiêm túc và thành khẩn.

Giang Diệp ngồi cùng với họ.

Một lát sau, bỗng có thực tập sinh rơi nước mắt.

Ban đầu chỉ là có chút nức nở, sau chậm rãi lây lan qua những người xung quanh, mấy thực tập sinh còn lại đều khóc rồi.

"Đừng khóc". Giang Diệp dùng mu bàn tay lau nước mắt cho thực tập sinh bên cạnh, bất dắc dĩ cười, "Nhòe hết cả lớp phấn rồi".

"Không sao", giọng cô nàng nức nở, "Dù sao hiện tại cũng không ai chụp".

Giang Diệp nghe vậy hơi ngẩn ngơ, cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sân khấu to như vậy, trống rỗng như vậy.

Chẳng có một vị khán giả nào cả.

Tám người họ ở nơi này âm thâm hoàn thành màn biểu diễn của chính họ.

"Tớ nói nè", Lương Úc ngồi khoang chân, nỗ lực khiến giọng mình trở nên nhẹ nhàng hơn, "Ngày mai mới tuyên bố thứ hạng. Các cậu không cần làm như người sống ta chết thế. Dù sao chưa tới phút cuối, ai cũng không chắc kết quả ra sao đúng không?".

"Đúng vậy", có người phụ họa theo, "Nhỡ đội chúng ta thực sự là bản ngược gió mà đi thì sao? Nhỡ nhóm chúng ta ai cũng may mắn thăng hạng thì sao!".

Có người nhắc nhở cô nàng: "Kể cả chúng ta ai cũng thăng hạng thì cũng phải hủy nhóm mà".

Dù có nói như nào, nhóm tám người 《Bé nhỏ》chú định chỉ có thể tồn tại ở giây phút này.

"A, đúng vậy", thực tập sinh kia mếu máo, còn thì thầm, "Tớ không phải là nghĩ, nếu ai cũng ở lại cũng là chuyện tốt mà".

"... Các cậu còn có thể, tớ không thể. Lần trước tớ đứng thứ 39 áp bảng, lần này nói sao cũng không thể vào", thực tập sinh nọ ôm gối cúi đầu, một lát sau như đã sụp đổ, "Nhưng tớ không muốn về nhanh như vậy. Tớ rất muốn ở lại. Tớ muốn tham gia lần công diễn thứ ba với các cậu. Tớ đã tập luyện lâu như vậy, lại chẳng thể hát cho fans của tớ nghe sao? Họ còn chưa nghe được mà, tớ thật sự... thật sự không muốn đi".

"... Sẽ". Giang Diệp xoa xoa đầu cô, "Họ sẽ nghe được".

Cô nhìn về phía dưới trống vắng, an ủi thực tập sinh bên cạnh, "Một ngày nào đó, sẽ có người nhìn thấy sự nỗ lực của chúng ta".

Cô cũng đã từng khóc rất nhiều lần ở trong phòng tập nhảy tối tăm.

Ở nơi không có máy quay, không có khán giả, cô đã khóc rất nhiều lần, cũng từ nơi này, vực dậy rất nhiều lần.

"Tới đây nào, đừng khóc".

Giang Diệp lại đứng lên.

Như bao lần cô làm trước đó.

Cô cười rộ lên, "Mọi người, tay nào".

Các thực tập sinh lục tục đứng dậy.

Tám người nắm lấy tay nhau.

Không có ánh đèn, không có quay phim, không có khán giả.

Bọn họ đồng loạt khom lưng về phía dưới, giọng nghẹn ngào nhưng chắc nịch: "Cảm ơn mọi người!".

Nghe nói, đêm ấy, trong phòng thu có tiếng vỗ tay thật dài.

Đó là phần quà cuối cùng họ dành cho chính họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net