Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi điện cho người đại diện không được, Tiết Tri Hàm vẫn quyết định sẽ về phòng tập trước.

Dù sao bây giờ chưa tới lúc kết thúc, cô sẽ không từ bỏ nhanh như vậy.

Tiết Tri Hàm đẩy cửa phòng tập.

Thời gian nghỉ trưa còn chưa hết, trong phòng tập chỉ có một mình Thẩm Tri Ý đang chỉnh sửa động tác.

Trong lòng Tiết Tri Hàm đột nhiên nghĩ tới.

Thẩm Tri Ý đúng là khác xa so với trước kia.

Cô ấy của lúc trước, dù có lấy được C, cũng sẽ sợ hãi có thể làm tốt được hay không mà bây giờ, cô ấy không chỉ dám chủ động đi giành lấy mà còn có thể đảm nhiệm vô cùng tốt.

Cô đứng ở nơi đó, dù cho có không cố ý biểu hiện ra cái gì, cũng như là người đã chiến thắng rồi.

Tiết Tri Hàm đứng ở cửa phòng tập, bỗng cảm thấy mình ở đây như một chú hề vậy.

Thẩm Tri Ý nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua, nét mặt chẳng thay đổi là bao.

Cô chỉ đơn giản, lễ phép nói, "Đi vào xin hãy đóng cửa lại".

"... Cô đã biết?", Tiết Tri Hàm đóng cửa lại, bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên nói, "Cô có phải sớm đã biết tôi sẽ có ngày này. Có phải công ty đã nói với cô cái gì không, mới khiến cô đột ngột thay đổi bản thân như vậy? Có phải họ đã sớm nói cho cô biết, họ quyết định từ bỏ tôi, cô có cơ hội?".

Thẩm Tri Ý: ?

Cô chẳng hiểu gì nhưng vẫn lễ phép nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì".

Cô không nói dối, dù sao cô chưa cầm điện thoại, đúng là chẳng biết trong mấy tiếng vừa qua đã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô càng bình tĩnh, Tiết Tri Hàm càng như bị nghẹn ở họng.

Tiết Tri Hàm từng chán ghét bản thân, ghét bỏ cái tên của mình cho nên khi cô quyết định tiến vào giới giải trí bèn sửa lại tên, lấy chữ "Hàm" cho mình, hệt như ngay từ ban đầu, cô chính là một cô gái có gia cảnh tốt, có hàm dưỡng.

Cô hâm mộ Thẩm Tri Ý, hâm mộ Lâm Tối, hâm mộ Trình Chân, hâm mộ gia cảnh của họ có thể nuôi ra được hào quang tự nhiên trên người họ.

Sau cô lại ngưỡng mộ Giang Diệp.

Ngưỡng mộ cô lớn lên ở môi trường như vậy, lúc đứng trên sân khấu vẫn có thể tự tin ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh.

Chẳng giống như cô, khi bắt chước đã đánh mất bản thân mình.

Tên là cô sửa, mặt cô cũng chỉnh, hình tượng là làm ra, sân khấu đã sắp đặt trước, lời nói cũng là công ty viết.

Một đường cô đi tới đây, quay đầu nhìn lại, hình như từ đầu tới cuối chưa từng có thứ gì thuộc về cô.

Tiết Tri Hàm nhéo nhéo tay nắm cửa, trong nháy mắt giống như bị rút hết tất cả năng lượng vậy.

"... Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì". Thẩm Tri Ý bỗng nói, "Nhưng còn có hai ngày là công diễn, tôi hy vọng cậu mau chóng điều chỉnh trạng thái, hoàn thành cho tốt sân khấu này'.

Tiết Tri Hàm ngước mặt nhìn cô.

Thẩm Tri Ý vẫn là dáng vẻ tốt tính ấy, ánh mắt của cô vẫn bình thản như vậy.

Tiết Tri Hàm đột nhiên rơi nước mắt.

Cô từng cố tình dùng thủ đoạn chèn ép Thẩm Tri Ý, không chỉ muốn Thẩm Tri Ý đánh mất tự tin mà càng muốn khiến cô quên đi, ngay từ đầu, Tiết Tri Hàm là dựa vào cô mới có thể vượt qua được.

Trong khoảng thời gian Thẩm Tri Ý không nổi, Tiết Tri Hàm từng nghĩ Thẩm Tri Ý hóa ra cũng chỉ như vậy.

Mà ngay tại giây phút này, Tiết Tri Hàm bỗng nhiên phát hiện bản thân thua thê thảm.

Thẩm Tri Ý vốn là ánh sáng.

Chính cô mới là chiếc bóng hèn mọn.

...

Trong toàn chương trình, Giang Diệp hẳn là người muộn nhất biết được tin Tiết Tri Hàm lật xe.

Hai ngày này cô thức đêm tập luyện, cả đầu toàn là về sân khấu, đừng nói lúc rảnh nhìn điện thoại, ngay cả thời gian đi ăn đi ngủ cũng không có.

Thật vất vả mới tới lúc tắt camera đẻ nghỉ ngơi, lại nghe được thực tập sinh cùng nhóm thì thầm bàn luận.

"Chuyện của Tiết Tri Hàm có phải thật không?"

"Đúng đi? Tớ thấy trên mạng nói thật lắm".

"Cậu ấy thật sự giả vờ kể khổ, vậy cũng quá..."

Giang Diệp nhắm mắt, thầm nghĩ, ấy chẳng phải nói chuyện của cô, không có vấn đề gì lớn.

Một lát sau, Giang Diệp mới phản ứng lại, bỗng mở mắt, "Từ từ, các cậu nói gì cơ?".

Năm phút sau, Giang Diệp mới ăn hết mớ dưa này.

Giang Diệp: ...

Nói sao đây.

Nếu là người khác làm chuyện này, cô cũng sẽ rất ngạc nhiên nhưng đối với Tiết Tri Hàm, cô chẳng thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao cô sớm đã biết Tiết Tri Hàm là người vì đạt được mục đích mà chuyện gì cũng có thể làm.

Lương Úc cũng vừa mới ăn hết bát dưa nóng này, nhất thời sợ tới chẳng nói nên lời.

Sau một lúc lâu, cô đoán: "Vậy cậu ấy nên rút lui?".

"Không quá có khả năng này". Một thực tập sinh từ 《Wonder》qua nói, "Không dính tới vấn đề nguyên tắc thì tổ chương trình sẽ không ép rút lui, đều là thực tập sinh tự quyết định mình có đi hay không. Nhưng bạn ấy khá hiếu thắng, không phải người dễ dàng rút lui".

Lương Úc lại cười một tiếng: "Chẳng lẽ Chân Giai không mạnh à?".

Các thực tập sinh khác vội im bặt, nhanh chóng nhìn thoáng qua Giang Diệp.

Giang Diệp thấy không sao với cái đề tài này.

Dù sao cô cũng cảm thấy Tiết Tri Hàm hơn nữa sẽ không lui.

Trình độ của cô và Chân Giai khác nhau.

Lý do quan trọng nhất Chân Giai cần phải đi chính là bịa đặt chương trình có chiêu trò, chương trình đương nhiên chẳng do dự mà cho cô cuốn gói.

Tiết Tri Hàm làm vậy, nói trắng ra là chính cô dùng chuyện của người khác kể khổ giờ bị lật xe.

Có lẽ sẽ bị sự phẫn nộ của người qua đường chống lại nhưng cách chuyện rút lui hẳn còn xa.

Nếu chính cô tự đi, chương trình đương nhiên rất vui nhưng nếu cô ăn vạ không đi, chương trình hẳn chẳng tới mức đuổi cô ấy đi.

Huống chi sau lưng cô ấy còn có công ty.

Hơn nữa, khác với Chân Giai, Tiết Tri Hàm còn có fans.

Tuy lần này sẽ bị mất một lượng lớn fans nhưng cũng chẳng một lần chạy hết.

Dù sao trên thế giới này vẫn có đứa ngốc tin tưởng idol nhà mình vô điều kiện.

Dù cô rút lui hay không rút lui, chỉ nhìn vào chuyện này, ít nhất cô chẳng có khả năng ra mắt nữa rồi.

Giang Diệp thoáng thở nhẹ một hơi.

Dù sao cô cũng chẳng muốn là đồng đội tương lai với Tiết Tri Hàm.

Chính cô đang ngơ ra, bỗng nhớ tới cái tháp xếp gỗ của Lâm Tối.

Nhìn thì có vẻ cao nhưng tầng dưới nhất lại không vững.

Vậy xây cao vậy có tác dụng gì chứ.

Sẽ chỉ khiến giây phút sụp xuống càng khó coi hơn thôi.

...

Ăn dưa thì ăn dưa.

Chuyện chính của mình, Giang Diệp cũng sẽ không lỡ làng.

Bây giờ, trong nhóm có hai thực tập sinh không có nền tảng rap, cô cần phải để họ đạt tới tiêu chuẩn có thể lên sân khấu trong vòng hai ngày, đây mới là chuyện quan trọng hàng đầu.

Còn về Tiết Tri Hàm, dù sao bạn ấy cũng chẳng đi được, Giang Diệp cũng kệ người ta.

Giang Diệp là một người rất có sức ảnh hưởng.

Ví dụ cụ thể như chỉ cần ở cạnh cô, dù là tập nhảy hay tập rap, dường như chẳng bao giờ bị mệt.

Kết quả nửa ngày trôi qua vừa nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng.

Giang Diệp cuối cùng cũng nói: "Mọi người nghỉ ngơi thôi".

Mấy ngày này, nếu đã nói mấy lời mạnh miệng như thức suốt đêm, khẳng định sẽ không về ký túc xá nữa, ở phòng tập tắt bớt đèn chợp mắt một lúc thì tính là nghỉ ngơi rồi.

Các thực tập sinh thi nhau nằm vật ra.

Lại nói tiếp, La Huyền vốn là có thể không cần thức đêm cùng, dù sao trước đó cô cũng đã luyện rất nhiều, nhiều nhất chỉ là ghép vị trí di chuyển thôi.

Nhưng nểu cả nhóm đều thức đêm, cô cũng không thể không ở lại.

Lúc này, buồn ngủ choáng váng cả người, hầu như ngã ra là ngủ rồi.

Giang Diệp tắt bớt đèn, quay trở lại nhìn Lương Úc.

Tuy là cô ngồi xuống nhưng hình như cũng không muốn nghỉ ngơi.

Giang Diệp: "Cậu cũng ngủ một lúc đi".

"Trước đó tớ nói rồi". Lương Úc nói, "Tớ không quá cần ngủ. Trước kia tớ đi thi đấu, chạy show âm nhạc, còn mệt hơn bây giờ nhiều, hơn nữa thường xuyên ngày đêm lẫn lộn, sớm đã thành thói quen".

Giang Diệp thấy hơi lạ: "Vậy trước đó không phải cậu cũng sống rất khá à, sao lại nghỉ tới tham gia 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》vậy?"

"Công ty sắp xếp, không thì tớ cũng không muốn".

Lương Úc ôm đầu gối co người lại, có hơi uể oải, "Công ty nói độ hot của tớ chưa đủ, cứ mãi chạy mấy show âm nhạc chẳng kiếm được mấy đồng bạc, vẫn là nên tham gia chương trình tuyển chọn cọ nhiệt đi".

Giang Diệp: ...

Thật thẳng thắn.

Tuy rằng rất nhiều người coi tuyển chọn là một cái cầu bắc ngang nhưng ít ai nói thẳng ra như Lương Úc vậy.

Lương Úc nhìn về phía Giang Diệp, nói: "Nói thật, trước đó thấy mấy cậu làm nhóm nhạc nữ, không phải là nhảy múa ca hát trên sân khấu thôi à, có gì khó đâu".

Giang Diệp có ý muốn phản bác cô nàng nhưng nghĩ tới trình độ hát với nhảy của Lương Úc, vẫn chọn ngậm miệng.

Lương Úc lợi hại ở chỗ dù cô có không thích nhưng vẫn có thể làm được tốt.

Chỉ cần nhìn vào việc được xét vào lớp A, lần công diễn đầu lấy được hạng nhất số phiếu là có thể thấy được.

Nhưng một mặt là vậy, lúc cô ấy đi vào phòng tập nói không muốn nhảy, hơn nửa cũng là lời nói thật.

Giang Diệp tò mò: "Vậy bây giờ thì sao?".

Dựa theo sự phát triển của mấy câu truyện, hẳn là ban đầu không thích sau đó mới thấy thật thú vị.

Lương Úc nói rất thẳng: "Vẫn không thích".

Giang Diệp: ...

"Nhưng mà". Lương Úc chống cằm nói, "Cũng coi như là có cái nhìn mới về nhóm nhạc nữ đi".

Giang Diệp gật đầu: "Vậy xem ra chương trình chúng ta làm khá tốt".

"Chẳng liên quan mấy tới chương trình". Lương Úc nhìn về phía Giang Diệp, "Chủ yếu là bởi vì cậu".

Giang Diệp thoáng ngẩn người.

"Tớ xem qua biểu diễn của cậu, có chút khác so với những gì tớ nghĩ về idol. Hơn nữa, càng khiến người khác không thể xem thường là cậu rap rất khá. Cậu làm cho tớ thấy rằng, idol cũng chẳng phải tùy tiện nhảy nhót trên sân khấu lấy lòng fans rồi sẽ có người chịu tiêu tiền cho họ như tớ nghĩ. Hơn nữa tớ rất khó tưởng tượng được một người sẽ lan truyền năng lượng của mình tới cho người khác là cảm giác ra sao. Nhưng khi cùng nhóm với cậu, tớ đúng là đã cảm thấy được, vì có cậu ở đây, dù là nhóm năm người hay nhóm tám người, đều là một đoàn thể ở cạnh nhau".

Giang Diệp khẽ cười, vừa định nói câu cảm ơn thì nghe được câu tiếp theo của Lương Úc.

"Đương nhiên có đôi khi tớ thấy cậu rất làm màu". Cô ấy vẫn nói thẳng như vậy, "Còn thích vẽ ra bong bóng màu hồng cho thực tập sinh. Gì mà ước mơ, niềm tin, mấy lời này thật sự có ý nghĩa à?".

Trước kia Lương Úc thi rap, trước khi thi đấu không tàn nhẫn mắng đối thủ một hồi đã là tốt lắm rồi.

Sao còn có thể tự mình cổ vũ cho mình chứ?

Sẽ bị đối thủ coi thường đấy có được không?

Cho nên ban đầu cô cho rằng dáng vẻ ấy của Giang Diệp chẳng có tác dụng gì.

Giang Diệp: ...

"Nhưng lạ là, họ giống như nghe thấm lời cậu nói". Lương Úc duỗi người, "Còn lạ hơn nữa chính là, ngay cả tớ cũng bắt đầu tin mấy lời cậu nói".

Trong phòng tập không bật đèn, giọng bọn họ nói chuyện cũng chẳng quá vang.

Ký túc xá nữ bình thường đều sẽ có chuyện thức đêm tán gẫu như vậy.

Giang Diệp nghĩ nghĩ, nói: "Cho nên tớ nên nói cảm ơn cậu vì đã khen à?".

"Không cần, quá kỳ quặc. Hơn nữa, tớ cũng không khen cậu, tớ chỉ nói sự thật".

Lương Úc dừng một chút, nói, "Ngày hôm qua cậu nói chúng ta nhất định sẽ có một sân khấu hoàn hảo. Tớ không phản đối nhưng tớ cảm thấy trình độ của họ còn chưa tới cho nên sự chờ mong của tớ với sân khấu này cũng chẳng cao".

"Nhưng tớ muốn thử tin cậu một lần". Lương Úc bỏ mũ trên đầu xuống, xoay xoay, có hơi lầu bầu, "Có lẽ chúng ta thực sự sẽ có một sân khấu rất tốt?".

Tấm rèm trong phòng tập không kéo vào, bên ngoài là ban đêm của 3 giờ sáng.

Giang Diệp nhìn bầu trời đầy sao, gật đầu: "Ừm, sẽ chứ".

"Công diễn của chúng ta, nhất định sẽ thành công".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net