Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cái idol, tiếng hét và tiếng hoan hô của fans ở hiện trường chính là liều thuốc kích thích cho họ.

Mà biểu diễn rap bao giờ cũng là sân khấu dễ khơi gợi cảm xúc người xem nhất.

Ngay cả tính tình hiền hòa, chưa từng hát rap như Lư Hiểu Uyển sau khi lên sân khấu nghe được tiếng hò reo của người bên dưới cũng chẳng nhịn nổi mà hứng chí bừng bừng.

Huống chi là người hoàn toàn tập trung cho màn biểu diễn này như Giang Diệp.

Cô vốn là kiểu người có càng nhiều người xem thì trạng thái càng tốt.

Sau khi sống lại, có rất nhiều lúc, cô đều có một loại cảm giác mơ hồ, hoang mang chẳng thể làm gì được.

Chỉ có ở nơi này, nghe được những tiếng hét này, cô mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của bản thân cho nên Giang Diệp tháo tai nghe, chính là muốn hưởng thụ bầu không khí này, thanh âm vang xa này.

Fans ở hiện trường đúng là không làm cô nàng thất vọng.

"Giang Diệp!!! Đỉnh của chóp đỉnh quá đi!!!"

"Má luôn mẹ gì mà mẹ nữa!!! Tôi chống mắt lên coi nay ai nhận mẹ!!!"

"Chếch chếch chếch em rồi, nay nên được gọi là hiện trường án mạng của Giang Diệp".

Dưới tiếng hoan hô trào dâng như vậy, năm người vẫy tay với mọi người, đi về trung tâm sân khấu.

Hiện tại là buổi tối đầu xuân, trong khán phòng công diễn cũng không bật điều hòa nên có chút se lạnh nhưng ánh mắt của người trên sân khấu lại đang nổi lửa. Mồ hôi chảy trên khuôn mặt những thiếu nữ đang tỏa ra sự nhiệt huyết của riêng họ.

Trái tim của khán giả dưới đài cũng nảy lên nhanh chóng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên cùng với độ cháy của sân khấu này, chẳng thấy lạnh chút nào cả.

Thầy Thôi Kỳ vừa xoa xoa tai vừa lên sân khấu, nói đùa: "Tôi ở cánh gà cũng nghe được tiếng hò reo của mấy bạn, to tới độ lỗ tai tôi sắp không ổn rồi".

Hắn giả vờ khó hiểu, đùa vui với khán giả, "Chẳng lẽ các bạn không thấy đau họng hả?".

Khán giả đều cười thành tiếng.

Trong tiếng cười vang này, có người hô to: "Nhóm! Họ! Xứng! Đáng!".

"Quào, đúng là không đau rồi". Thôi Kỳ cười nói, "Tới đây nào các cô gái, chào hỏi với những khán giả chẳng tiếc mạng này đi".

"Chào mọi người". Giang Diệp dẫn theo đồng đội khom lưng với khán giả, "Chúng mình là đội —— tuy nhỏ bé nhưng không gì là không thể!".

Người xem sửng sốt hai giây, sau lại được trận cười giòn giã.

"Mọi người xem đội chúng mình là năm người đúng không?". Giang Diệp nói, "Nhưng thực ra, chúng mình là một nhóm mười người. Chỉ là có vài bạn, hôm nay không thể tới hiện trường cùng với chúng mình".

Thực tập sinh đang quan sát ở hậu trường và người xem đều sững sờ.

Mấy nhóm vừa rồi đều không hẹn mà chẳng nhắc tới các thực tập sinh bị loại.

Vừa để tránh cho những thực tập sinh kia xem lại sẽ thấy buồn, cũng là vì tránh để bản thân thấy bi thương.

Nhưng nhóm 《Bé nhỏ》hoàn toàn ngược lại, nhắc lại rất thoải mái.

Giang Diệp thậm chí còn nói tên họ một lượt, sau đó nói: "Có lẽ chờ tới lúc được phát lên, họ sẽ nhìn thấy sân khấu của tập này. Mình hy vọng, sân khấu này, sẽ không làm những người rời đi là họ thất vọng".

"Ngoài ra".

Nói xong với đồng đội, giờ tới fans.

Giang Diệp nhìn về khán đài: "Nghe nói mọi người muốn nghe mình hát rap?".

Khán giả dưới đài sôi nổi đáp lại.

"Đúng".

"Giang tỷ chị có biết chị hát rap trông ngầu lắm không!!!".

Giang Diệp dùng ngón tay xoắn xoắn bím tóc, bỗng cười nói: "Vậy sân khấu lần này có thỏa lòng mong đợi của các bạn không?".

Lại một lần nữa, biển hét dâng trào không có dấu hiệu ngừng lại.

"Vô cùng vô tận!!!".

"Thỏa mãn chết em luôn!".

"Hu hu hu em thích chết mất chị xem xem bao giờ thì cưới em về nhà!"

"Nếu mọi người đều thấy thích". Giang Diệp chớp chớp mắt. "Vậy lát nhớ bầu phiếu cho đội mình đó nha".

...

Sau khi nhóm 《Nhỏ bé》biểu diễn xong, mọi người cùng nghênh đón sân khấu cuối cùng, 《If I can》.

Đây cũng là bài hát được mong chờ nhất trong năm bài hát.

Những bài hát khác đều nghiêng về một kiểu nhưng bài hát này là một bài hát tiêu chuẩn cho một nhóm nhạc nữ, phù hợp với idol toàn năng.

C của bài hát này, chính là Lâm Tối.

Trong tiếng cổ vũ của khán giả, ánh đèn và âm nhạc vang lên.

Lâm Tối xuất hiện ở trung tâm sân khấu, xoay người một cái điệu nghệ.

Nét mặt của thiếu nữ ấy vẫn tự tin như cũ, ánh mắt sáng bừng, hệt như chưa từng bị việc tụt xuống một hạng ảnh hưởng.

Như lúc trước cô đã từng nói.

Cô tới chương trình này chỉ là để hoàn thiện mỗi một sân khấu, những việc khác không liên quan.

Sau khi hoàn thành màn biểu diễn, Lâm Tối khom lưng với fans, sau đó nói, "Bài hát này là các cậu chọn cho mình, mình rất thích, if I can, ý nó là, nếu mình có thể. Đúng vậy, mình cũng từng có lúc mờ mịt, từng có lúc dậm chân tại chỗ nhưng cảm ơn các bạn đã chọn bài hát này cho mình, để mình có thể lại một lần nữa tìm thấy bản thân trên sân khấu. Hiện giờ mình muốn nói cho các bạn biết.

Không phải là if I can, là I really can".

.....

Sau khi Lâm Tối biểu diễn xong, các nhóm cùng nhau quay trở về sân khấu.

Quy tắc của lần công ba chính là người xem sẽ tiến hành bỏ phiếu cho nhóm nào ưng ý nhất, cuối cùng so tổng số phiếu của năm nhóm, nhóm đạt được hạng một có thể có thêm 50k phiếu.

Mà hiện tại chế độ bỏ phiếu từ mỗi người năm phiếu thành mỗi người hai phiếu cho nên 50k phiếu này được thêm vào hay không còn quan trọng hơn hai lần công diễn trước.

Thôi Kỳ: "Bây giờ là lần cuối cùng mỗi nhóm kéo phiếu cho nhóm mình".

C của mỗi nhóm đều gánh trên lưng sự kỳ vọng của toàn nhóm, thi triển kỹ năng, bán manh các kiểu, cầu xin cũng có, hy vọng lúc này có thể kéo thêm ít phiếu.

Mà tới nhóm 《Nhỏ bé》, Giang Diệp lại chỉ làm một động tác lắng nghe.

Khán giả dưới đài quả nhiên lại là một đợt sóng trào.

"Nghe đi nào, này còn cần kéo phiếu sao?". Giang Diệp cười tủm tỉm nói, "Không chỉ là hiện tại, tiếng hò reo vang nhất nơi này hình như chỉ có khi nhóm mình xuất hiện thôi nha".

Đêm nay, cô còn lộ ra chút kiêu ngạo, cộng với trang phục và lớp trang điểm hôm nay không khỏi khiến người xem thấy được sự tương phản đáng yêu này.

"Âm thanh của khán giả chính là động lực bầu phiếu tốt nhất". Giang Diệp chớp mắt, "Cho nên những bạn có âm thanh vang dội lúc nãy, bầu lại đi nha".

Lương Úc cũng huýt sáo theo, "Nghe Giang tỷ nói gì chưa, các bạn mới nãy còn cổ vũ chúng mình, nên biết lát bầu cho ai đi?".

Bốn nhóm còn lại: ....

Lâm Tối bắt đầu bé khớp ngón tay: "Chị em đâu, đánh!".

"Cứu với. Thực tập sinh Lâm Tối đầu têu đi đánh người!"

....

Sau khi khán giả bỏ phiếu xong, họ sẽ đi về trước.

Các thực tập sinh sẽ quay lại khán phòng khác, chờ công bố kết quả.

Mới nãy còn đang đùa giỡn vui vẻ, giờ các thực tập sinh đã nghiêm túc hơn.

Bởi vì số phiếu đang tuyên bố từ thấp tới cao, có thực tập sinh nhịn không được che mắt lại, "Đừng đừng đừng để cho tớ xem, tới lúc ấy các cậu nói lại cho tớ là được".

Tuy rằng vừa rồi mọi người kéo phiếu rất hăng say nhưng thực ra ai cũng biết rõ, lần công ba này thực ra đang so số fans ở hiện trường.

Vài lần trước có thể bỏ phiếu cho mỗi sân khấu cho nên hiếm lắm mới có tình huống thực tập sinh này bị thực tập sinh khác áp xuống.

Nhưng lần công ba này mọi người tổng cũng chỉ có một phiếu, đương nhiên sẽ chọn bỏ cho idol nhà mình rồi cho nên cũng sẽ xác định được nhà nào có độ hot nhất.

Dù gì thì người bỏ tiền ra mua vé xem công ba, khẳng định đều là fans cứng.

Công bố thứ hạng bắt đầu.

《Ánh sáng mờ nhạt》vì không có thực tập sinh hàng top nên đứng thứ năm.

《Wonder》thứ tư.

《Gió bên bờ biển》thứ ba.

Còn thừa lại hai nhóm.

Lâm Tối và Giang Diệp nhìn thoáng qua.

Quả nhiên.

Nói là sân khấu công diễn nhưng cuối cùng kết quả vẫn thắng bại giữa hai người bọn họ.

Trong lòng Giang Diệp thực ra có chút không chắc chắn.

Tuy nói nhóm cô có cô và Lương Úc có độ hot khá cao nhưng ba người khác khá tụt về sau.

Nhóm của Lâm Tối thì khá bình bình nhau, tuy chỉ có một mình Lâm Tối là hàng top nhưng những thực tập sinh khác bình thường đều có độ nổi nhất định.

Do đó khá khó nói được kết quả sẽ ra sao.

Mọi người đều nín thở chờ đợi.

Màn hình lớn đột nhiên bật ra.

Giang Diệp còn nhìn chưa rõ, trực tiếp bị Phàn Phảm ở đằng sau túm lấy: "Thắng rồi thắng rồi! Giang Diệp! Chúng ta đứng nhất!".

Giang Diệp ngước mắt nhìn.

《Bé nhỏ》và 《If I can》có sự chênh phiếu sát nhau nhưng dựa vào ưu thế có số phiếu cao nhất của Giang Diệp mà lấy được hạng nhất cho nhóm của cô nàng.

Mọi người tức khắc vỗ tay cho họ.

Phàn Phàm nghẹn ngào nói: "Đội chúng ta nhỏ bé nhưng thật là chẳng nhỏ bé chút nào".

Áp lực mấy ngày mấy đêm này cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Lu Hiểu Uyển không chịu nổi, ôm lấy bốn người xung quanh, khóc òa lên.

Giang Diệp cười xoa đầu cô, "Đã thắng rồi sao còn khóc?".

"Hu hu hu hu". Lư Hiểu Uyển khóc nấc lên, "Tớ, tớ vui mà, tớ không, không uổng công mấy đêm thức trắng... Hu hu hu hức".

Lương Úc cũng không quá bất ngờ.

Cô nhướng mày, sau đó vỗ vai Giang Diệp: "Được đó!".

Giang Diệp nhe răng cười: "Tớ đã nói chúng ta sẽ thắng".

Nói thật, nhóm các cô cũng không phải nhóm mạnh gì cho cam.

So với các nhóm khác, nhóm cô còn có người không biết rap, có người nhất thời bị đổi nhóm, có người không muốn làm girlgroup, có người còn chẳng biết vì sao bị fans đưa tới bài này.

Bọn họ đã trải qua sự chia ly, trải qua sự đổi nhóm, còn trải qua việc không được quan tâm.

Nhưng cuối cùng họ vẫn thắng.

Cái hạng nhất đang sáng lấp lánh trên màn hình kia là minh chứng cho nỗ lực của họ không hề uổng phí.

Mỗi một lần tập nói trong phòng tập, mỗi một vòng chạy quanh ký túc xá, mỗi một lần chống đẩy, mỗi chữ trong bài hát đã phải rap đi rap lại không biết bao lần, ngay tại giờ phút này lại vô cùng đáng giá.

...

"Cuối cùng cũng xong!".

Sau khi kết thúc công diễn trở về, trên xe bus, La Huyền nhoài người lên chỗ Giang Diệp, hỏi: "Cậu nói, trước lần công bố thứ hạng thứ ba, chương trình sẽ đăng video tập của chúng ta ra chứ?".

"Không có chuyện đó". Giang Diệp không nể nang gì nói, "Chuyện tiếp sau còn nhiều".

Cô bẻ đầu ngón tay liệt kê cho La Huyền, "Ngay sau còn có sân khấu hợp tác với thầy cô. Sau khi hợp tác xong còn chuẩn bị cho chung kết, các thực tập sinh bị loại cũng sẽ quay về, sắp xếp sân khấu, kim tự tháp nữa...".

La Huyển: ...

La Huyền nghe xong cũng yên lặng ngồi xuống.

Lúc này cũng đã muộn, Lư Hiểu Uyển khóc mệt quá ngủ rồi.

Bởi vì ai cũng mệt nên xe bus cũng rất yên tĩnh.

Lương Úc nghĩ một lúc, thấy tiếc mà than thở: "Vốn đang nghĩ muốn uống một chén, chúc mừng hạng nhất của chúng ta".

Giang Diệp: "... Nghĩ nhiều ghê".

Hơn nữa, chương trình cũng chẳng thể cho cậu ra ngoài.

"Nhưng không thể không nói, trên sân khấu ngày hôm nay, tớ hát vô cùng sảng khoái". Lương Úc cảm thán, "Đã lâu rồi chưa lên sân khấu nào thoải mái như vậy".

Giang Diệp nghĩ nghĩ, ngờ vực: "Lần công diễn trước không phải cậu cũng tổ rap à?".

"Lần ấy không tính". Lương Úc thì thầm nói. "Lần trước là đánh giá theo vị trí, ai còn chưa rõ ai à, vì lấy được hạng nhất trong nhóm, toàn mạnh ai người nấy hát".

Ngoài mặt thì hòa bình nhưng bên trong đầy khói lửa.

Tuy rằng hành vi cạnh tranh trong chương trình này có thể hiểu được nhưng cô chẳng thấy thú vị gì.

Cho nên lần trước, khi công bố số phiếu, lúc ấy cô đang nghĩ rằng cũng tàm tạm rồi về được chưa?

"Nhưng lần này thì khác, năm người chúng ta như thành một thể trên sân khấu này vậy. Cảm giác này quá sung sướng!".

Giang Diệp cười nói: "Về sau còn rất nhiều cơ hội như này".

"Cơ hội đâu ra?". Nét mặt Lương Úc lãnh đạm, lắc đầu, "Công ty tớ chắc hẳn sẽ không để tớ ra mắt cùng các cậu".

Giang Diệp bỗng ngẩn ra.

"Hơn nữa, fans của tớ cũng biết rõ, tớ không phải là một người hợp kết thành nhóm cho nên họ bầu cho tớ chắc cũng chỉ tới trận chung kết thôi. Ra mắt thành nhóm rất lãng phí thời gian của tớ, dù sao tớ cũng không thích loại hát nhảy theo nhóm nhạc truyền thống như vậy. Tớ cũng không muốn chiếm một chỗ, rất có lỗi với mấy bạn nghiêm túc thành đoàn"

"Nhưng Giang Diệp à". Lương Úc giơ tay lên chống cằm. "Mặc kệ có cơ hội nữa hay không, khả năng có được lớn hay nhỏ, tương lai tớ nhất định phải hợp tác lại với cậu lần nữa".

Sân khấu vừa rồi có bao nhiêu xúc động nảy lên trong cô, đã lâu rồi cô chưa từng thấy lại.

Đoạn hai người bọn cô giao lưu, cô phảng phất như nghe thấy được sự cộng hưởng từ linh hồn của nhau.

Loại cảm giác này, trước giờ Lương Úc cho rằng chỉ có thể thấy được trên người rapper chuyên nghiệp mà thôi.

Không ngờ là hiện tại lại xảy ra ở một nơi cô không hiểu được, cũng là với một idol cô không hiểu được.

Nhưng mặc kệ là vì cái gì, Lương Úc rất thích cảm giác này.

Từ trước tới nay cô cao ngạo, rất ít người vừa tầm mắt cô.

Mấy tiền bối trong giới rap cũng có mấy người.

Hiện tại Giang Diệp cũng coi như một người.

Giang Diệp nhìn cô, cười rộ lên.

Côgiơ tay, cụng nắm đấm với cô nàng, cười nói, "Được, đồng ý nhé, sau này gặp".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net