Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Diệp nói xong câu này, khom lưng chào Mục Tinh Trì rồi xoay người đi về trước.

Mục Tinh Trì sửng sốt tại chỗ, sau vẫn đi theo.

Giọng hắn vẫn rất từ tốn, như nghe không ra ý ám chỉ trong lời của Giang Diệp: "Không tới mức như vậy chứ, chỉ là mời em đi ăn một bữa cơm cũng không được hả?".

"Cũng không phải lúc nào cũng không được. Ví dụ, nếu cô Tinh Tinh và thầy cùng mời em đi ăn, vậy em hẳn là sẽ đi".

Nói đến mức này, nên hiểu thì cũng phải hiểu rồi.

Mục Tinh Trì: ...

Giang Diệp nói chuyện chẳng bắt được chút sai sót nào.

Dù là bạn nói thẳng hay ám chỉ, cô ấy đều sẽ ném lại về cho bạn để bạn chẳng thấy được chút cơ hội nào nữa.

Bị cự tuyệt như vậy, Mục Tinh Trì không nói gì nữa, chỉ yên lặng đi theo sau Giang Diệp ra bài xe.

Nhưng ngày hôm sau diễn tập, Giang Diệp lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Mục Tinh Trì cho là cô sẽ tránh hắn nhưng cô không hề.

Nên nhảy như nào cô vẫn nhảy như vậy, tương tác ra sao vẫn nên làm như vậy.

Lúc đối diện nhau, cô vẫn rất chuyên chú, lúc nhìn hắn so với khi diễn tập ngày hôm qua chẳng khác nhau chút nào, tập trung, hấp dẫn, tựa như chẳng hề sợ hắn hiểu lầm cái gì.

Mục Tinh Trì: ...

Trước đó, rất nhiều lần nhìn cô như vậy đều khiến hắn bối rối.

Nhưng lúc này bị cô nhìn chăm chú vậy, Mục Tinh Trì vậy mà chẳng hiểu sao lại có cảm giác ... hổ thẹn?

Có cảm giác không bằng cả một thực tập sinh nhỏ hơn hắn vài tuổi vậy.

Ngày hôm qua, hắn vừa mới bị cự tuyệt chẳng hể nể mặt gì cả, hôm nay đối diễn với cô, ít nhiều gì cũng có hơi không được tự nhiên nhưng Giang Diệp lại thực sự có thể bỏ qua hết tất cả các cảm xúc riêng tư để tập trung cho màn biểu diễn.

Năm nay cô mới 18 tuổi.

Sao cô có thể làm được?

Sau khi diễn tập chính thức kết thúc, cả nhóm lại cùng nhau ngồi xe trở về.

Mục Tinh Trì nghe được ở hàng trước, Thẩm Tri Ý nhỏ giọng hỏi Giang Diệp: "Lát nữa cậu có về phòng luyện tập không?".

Giang Diệp gật đầu: "Có".

Cô giải thích, "Còn có mấy chỗ cá nhân tớ thấy chưa hoàn hảo lắm cho nên tớ muốn về phòng tập suy nghĩ một chút, tranh thủ ngày mai trước khi lên sân khấu có nên thay đổi gì không".

Giang Diệp từ trước tới nay đều yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc.

Ngay cả khi thầy cô chẳng thấy cô có vấn đề gì, cô cũng sẽ tự kiểm tra lại bản thân xem có sai sót gì không.

Thẩm Tri Ý thì thầm, "Tớ không đi nữa nhé? Tớ mệt quá, muốn về nghỉ ngơi".

Giang Diệp gật đầu, cười cười xoa xoa cánh tay cho cô: "Đừng lo lắng, vừa rồi các cậu biểu hiện rất tốt, đừng tự tạo gánh nặng cho bản thân, ngày mai cứ phát huy theo lẽ thường là được".

"Cậu cảm thấy trình độ của chúng tớ ổn nhưng sau lại chẳng hài lòng với bản thân mình. Giang Diệp, cậu cũng hà khắc quá đấy". Đàm Mộng hẳn là nghe được những lời ban nãy, nói với qua.

Giang Diệp không trả lời, cười cười gõ đầu cô.

....

Xe buýt đưa bọn họ về ký túc xá.

Mục Tinh Trì vốn là nghĩ về ký túc xá của giáo viên nghỉ ngơi nhưng hắn nghĩ như nào lại vòng trở về, cuối cùng đi tới phòng tập.

Giang Diệp quả nhiên vẫn ở phòng tập.

Cô nhìn vào gương, thử các động tác mấy lần, tự hỏi tới lúc ấy nên lấy hình thức nào để thể hiện tốt nhất, nét mặt vô cùng nghiêm túc.

Mục Tinh Trì nhìn cô ở ngoài phòng tập.

Hắn vốn cho là hắn và Giang Diệp có rất nhiều chỗ giống nhau.

Hắn cũng từng được huấn luyện ở Hàn Quốc, năm ấy hắn ra mắt cũng tròn 18 tuổi, khi Giang Diệp lần đầu tiên bước lên ngồi xuống ở hạng nhất kia, dã tâm ấy càng là giống hắn y như đúc.

Hắn cũng có tình yêu mãnh liệt với sân khấu, cũng yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc.

Đúng là vì những điểm giống nhau này cho nên hắn tán thưởng Giang Diệp, cũng bất giác bị Giang Diệp hấp dẫn nhưng bây giờ hắn mới ý thức được, hắn và Giang Diệp có rất nhiều chỗ không giống nhau.

Ví dụ như hắn cũng yêu cầu người khác nghiêm khắc như mình, Giang Diệp lại luôn dùng sự khoan dung và cổ vũ các đồng đội của mình.

Lại như cái nhìn của họ về nghề nghiệp của mình.

Nói thật, từ trước tới nay, hắn chẳng bao giờ để ý tới cái gì gọi là quy tắc của idol cả.

Hắn thấy fans thích mình, chỉ thích hắn là hắn trên sân khấu, chẳng liên quan gì tới hắn của thực tế cả, hắn của thực tế chỉ là người thường nên muốn làm gì thì làm cái đó.

Nhưng Giang Diệp chẳng nghĩ như vậy.

Cô thậm chí còn yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn khi làm idol.

Hôm qua, hắn cũng chưa nói cái gì nhưng Giang Diệp lập tức cảnh giác được ý tứ của hắn.

Hắn đương nhiên biết thần tượng tốt nhất không nên yêu đương, kể cả yêu đương cũng cần báo cho công ty biết trước nhưng bây giờ còn chưa đi tới một bước ấy.

Giang Diệp còn chẳng cho hắn cả cơ hội đi ăn cơm cùng nữa kìa.

Vì cái gì?

Mục Tinh Trì chẹp một tiếng.

Không thể không nói, đúng là có hơi buồn.

Giang Diệp tai thính, lập tức nghe được ngoài cửa có tiếng động.

Cô tưởng là bọn Thẩm Tri Ý trở lại, lúc mở cửa phòng tập, nhìn thấy là Mục Tinh Trì thì có hơi sửng sốt.

Nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi: "Thầy Mục, thầy có việc gì sao?".

Mục Tinh Trì cũng chẳng đoán được là cô sẽ đột nhiên mở cửa vào lúc này.

Hắn luống cuống một lúc, nghĩ gì nói đấy, "Không có việc gì, chỉ tới nhìn em thôi".

Hắn nói xong câu này cũng muốn vả cho mình một cái.

Nghe xong càng có vẻ như hắn rắp tâm làm chuyện xấu.

Quả nhiên, ánh mắt Giang Diệp nhìn hắn có hơi là lạ.

Cô như đang nỗ lực nhịn xuống mới không đóng cửa lại, vẫn để hắn vào.

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng gượng gạo muốn chết.

Mục Tinh Trì đóng cửa lại, im lặng một lúc, bỗng nói: "Giang Diệp, tôi tò mò một chuyện".

Giang Diệp: "Thầy nói".

"Hôm qua em nói, là idol thì không phải là người thường rồi. Được thôi, tôi nghĩ nghĩ, miễn cưỡng có thể đồng ý với những lời này của em".

Mục Tinh Trì hỏi, "Nhưng em chẳng lẽ định cả đời này đều như vậy? Không thể nào?"

"Này có gì khó sao? Trong khi là idol, không đụng vào lệnh cấm là chuyện gì khó lắm à?". Giang Diệp liếc hắn một cái, nét mặt có tí nghi ngờ.

Cô ngừng một lúc, rất ung dung, "Nếu cảm thấy khó thật thì hoàn toàn có thể quay về làm người thường thôi".

Mục Tinh Trì: ...

Lời này của Giang Diệp nghe còn có chút oán hận.

Bởi vì đời trước, hầu như mỗi năm mỗi tháng cô đều nghe được idol nhà ai lại yêu đương, fans nhà nào lại sập.

Cô nghĩ không ra.

Cơ hội đứng trên sân khấu khó có được như nào chứ.

Mỗi năm có hơn một ngàn thực tập sinh thành công ra mắt đi vào thị trường nhưng biển to bão lớn, có thể đi tới cuối cùng đứng trước mặt đại chúng chẳng có bao nhiêu.

Bọn họ ai cũng đều có cơ hội này, vì sao lại không cố gắng nắm chắc chứ?

Kể cả bọn họ không có thứ gọi là lý tưởng nhưng kiếm tiền không muốn sao? Chuyên chú cho sự nghiệp của mình không tốt sao? Vì sao cứ chăm chăm phải yêu đương chứ?

Thật sự mà yêu tới chết không sờn thì về làm người thường là được.

Nào có cái lý nào mà vừa kiếm tiền của fans lại còn yêu đương thiếu đạo đức vậy chứ?

Mục Tinh Trì nhìn cô một lát, bỗng nói: "Vậy nếu làm được thì sao?".

Giang Diệp chợt cứng người.

Giây tiếp theo, cô dùng một ánh mắt vi diệu nhìn hắn: "Thầy không phải người có thể vì tình yêu mà rời khỏi giới giải trí chứ?"

Không thể nào, không tới mức này chứ, cũng quá thích yêu đương đi rồi?

Mục Tinh Trì: ...

Đương nhiên không thể.

Hắn còn chưa điên đâu.

Hắn cười thoải mái, nói: "Tôi chỉ muốn nhìn một chút, đối với người thích em, em có thể làm tới mức nào".

Hắn hỏi xong những lời này, thực ra cũng có hơi căng thẳng.

Nếu nói ngày hôm qua chỉ là ám chỉ thì hôm nay, khi nhắc tới chuyện này, hắn đã bày tỏ thẳng thắn thái độ của mình.

Nhưng nét mặt của Giang Diệp chẳng có chút biến hóa nào cả.

Cô chỉ suy nghĩ trong giây lát, sau đó lắc đầu: "Vậy cũng hết cách. Bởi vì cho dù người kia có rời khỏi giới giải trí, em cũng sẽ không rời".

Mục Tinh Trì: ...

Giang Diệp cảm thấy bản thân rất logic.

Chỉ cần có một ngày cô chưa rời khỏi giới giải trí, vậy cô phải có trách nhiệm với các fans của mình.

Đương nhiên, trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, cô khẳng định sẽ không chủ động rời đi, cho dù là vì ai.

"... Được rồi. Tôi hiểu rồi". Mục Tinh Trì thở dài.

Hắn đã từng cho rằng hắn và Giang Diệp là người cùng thế giới.

Bây giờ nhìn lại, đúng là không phải.

Mục Tinh Trì đứng dậy, trước khi rời đi, quay đầu nhìn cô một cái.

"Sân khấu ngày mai, em vẫn sẽ biểu diễn tốt chứ?".

Giang Diệp nhìn vào đôi mắt của Mục Tinh Trì, biết hắn đã buông xuống được một nửa rồi.

Mà vấn đề này so với hỏi sự biểu hiện của cô, càng giống như đang hỏi rằng mối quan hệ của họ có thể khôi phục lại bình thường như trước được không?

Giang Diệp nở nụ cười, gật gật đầu: "Đương nhiên".

...

Ngày hôm sau, 6 giờ tối.

Tuy rằng lần công diễn này chỉ là hợp tác với giáo viên nhưng độ hot ở khán đài lại chẳng hề giảm sút tí nào, tiếng hét tên thực tập sinh và tên giáo viên từng đợt từng đợt vang lên.

Trước khi biểu diễn, năm thầy cô cần rút thăm thứ tự biểu diễn trên sân khấu trước.

Thôi Kỳ rút thăm xong hét lên: "Tôi muốn là người cuối cùng".

Dương Tinh Tinh lấy giấy, cười nói: "Tôi lại hy vọng biểu diễn xong sớm một chút".

Nói xong rồi, cô mở giấy ra.

Vậy mà rút được số 1.

"Tôi đi trước. Mọi người cố lên". Dương Tinh Tinh vẫy vẫy tay, mau chóng xuống sân khấu.

Mục Tinh Trì may mắn tầm tầm, rút được số 3.

Chờ Dương Tinh Tinh và Trần Nhất Minh biểu diễn xong thì tới lượt hắn dẫn nhóm lên sân khấu.

Sân khấu của Dương Tinh Tinh là 《I want to be free》.

Bài hát này là lúc ấy Mục Tinh Trì chọn, phong cách rất gai góc, không giống với các nhóm nhạc nữ bình thường.

May mà thực lực trung bình của nhóm này không kém, Dương Tinh Tinh cũng là một giáo viên biết dẫn dắt thực tập sinh, biểu diễn cùng với họ lại đem tới một cảm giác khác hoàn toàn so với bài hát gốc khiến người xem thấy được trái tim nhiệt huyết sáng lấp lánh của những cô gái đang theo đuổi ước mơ.

Sân khấu của Trần Nhất Minh là 《Tầng mây》.

Đây là một bài hát trữ tình.

Cuối cùng cũng có thể về với vocal, Trình Chân lại một lần nữa phát huy thực lực của mình ở nhóm này, cuối cùng kết hợp với nốt cao của thầy giáo khiến không ít người kinh ngạc.

Sau liền tới 《Crush on you》.

Bởi vì phòng nghỉ của giáo viên và nhóm thực tập sinh khác nhau cho nên mãi cho tới khi đi tới hành lang dẫn lên sân khấu, Mục Tinh Trì mới lại nhìn thấy Giang Diệp.

Ngày hôm qua bọn họ đã nói rõ nên thực ra cũng không có gì ngại ngùng cả.

Mục Tinh Trì đứng ở đằng trước.

Sau một lúc, hắn bỗng nghe được Giang Diệp nói: "Đừng căng thẳng".

Trái tim Mục Tinh Trì chợt nảy lên.

Hắn ôm tâm trạng phức tạp vi diệu xoay người lại, phát hiện cô đang nói chuyện với Lư Hiểu Uyển.

Mục Tinh Trì: ...

Được thôi.

Hắn nghĩ, đúng vậy, người như Giang Diệp trời sinh nên ở trên sân khấu mà không phải bị bất cứ thứ tình cảm nào trói buộc.

Điều cuối cùng hắn có thể làm chính là hoàn thành cái sân khấu này cho tốt, cho cô một màn công diễn mĩ mãn.

Tương lai, dù họ có rời khỏi chương trình, không còn có thân phận thầy trò nữa thì ít nhất, trên lý lịch của hai người sẽ có chung một sân khấu này, là kỷ niệm của họ rằng họ đã từng hợp tác với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net