Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Úc hồi hồn lại đầu tiên.

Cô cười nhạt: "Cứ chém tiếp đi, fans của tớ cho dù có phối bảy sắc cầu vồng tớ cũng chẳng ra mắt được".

Lương Úc đứng vị trí thứ sáu là công ty đã sắp xếp trước, cũng đã nói trước với fans rồi.

Người ngoài có lẽ không biết nhưng cô và fans trong vòng cũng sẽ hiểu đại khái là chuyện gì cho nên sẽ chẳng vì cô đứng hạng sáu mà giận chó đánh mèo lên người người khác.

Đương nhiên, bất mãn thì cũng có người bất mãn.

Các fans tích cóp được từ lúc cô chạy các chương trình âm nhạc hy vọng cô có thể tiếp tục thi đấu ở các đấu trường lớn hơ.

Làm nhóm nhạc nữ gì chứ, làm nhóm nhạc nữ gò bó biết bao nhưng trong chương trình này, cô hút thêm được một lượng fans mới nên vẫn cảm thấy ra mắt cũng có tiền đồ.

Công ty cũng hỏi qua ý kiến của Lương Úc.

Lương Úc cảm thấy ra mắt cũng rất tốt nhưng mục đích cô tới đây là để lập nhóm sao, không phải nha.

Cô là vì muốn có được sự tự do lớn hơn, quyền lợi lớn hơn để làm chuyện mình muốn nên mới nghe theo sự sắp xếp của công ty, miễn cưỡng tới tham gia chương trình.

Tuy rằng, trong chương trình này, cô phát hiện hợp tác với ai như Giang Diệp cũng rất tốt nhưng nếu bắt buộc phải chọn, cô vẫn muốn solo hơn.

Nếu không cô mà tham gia nhóm nhạc rồi, chuyện gì cũng phải nhân nhượng thì kiểu gì cũng phiền muốn chết.

Nghe nói nhóm ra mắt sẽ ký với Giải trí Quang Ảnh, là công ty chuyên xử lý các hoạt động cho nhóm nhạc nên sau này hẳn sẽ tốn nhiều công sức vào nhóm nhạc này.

Nghe cũng thấy khá ổn nhưng Lương Úc nghĩ tới bím tóc của mình khéo cũng bị gỡ ra, đã thấy đau đầu trước.

Thôi thôi, vẫn nên trở về sáng tác rap của cô thôi.

Bọn họ trò chuyện ở bên này, bỗng có nhân viên công tác tới thúc giục các thực tập sinh tập hợp ở hậu trường.

Phạm vi thực tập sinh không chỉ bao gồm đã ra mắt mà còn bao gồm cả các thực tập sinh đã bị loại từ đời nào nữa.

"Không phải chứ".

Lương Úc trợn mắt, "Làm ơn, tớ cũng chuẩn bị đi về rồi. Sau trận chung kết vẫn còn quay à? Có thể chỉ đưa mỗi mấy người đã ra mắt đi được không, buông tha cho mấy người không ra mắt a?".

Giọng điệu của cô khá thoải mái, thật sự là chẳng thấy khổ sở vì không được ra mắt.

Đàm Mộng cũng bình tĩnh lại, thả lỏng hơn, suy nghĩ vẫn nói, "Vẫn nên đi thôi, không biết có chuyện quan trọng gì".

Giang Diệp cũng ừ một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với mấy người dưới khán đài, đi theo những người khác tới hậu trường.

Các thực tập sinh lục tục đi tới được nhân viên công tác sắp xếp chỗ ngồi.

Có thực tập sinh bởi vì lây nhiễm cảm xúc trong bầu không khí này mà khóc vài lần, lúc nhìn thấy máy quay nói theo bản năng: "Dừng, bây giờ vẫn còn quay tiếp sao?".

Nhân viên công tác: "Lần quay cuối cùng, mọi người vực dậy tinh thần nhé".

"!Sao mấy người không nói sớm?".

"Trời ơi, có thể để tôi dặm lại lớp make up được không?".

"Tớ cũng vậy! Vừa rồi đứng mấy tiếng đồng hồ, lớp make up của tớ cũng trôi mất rồi".

"Không cần, cứ để vậy cũng tốt". Nhân viên công tác nhìn các thực tập sinh, "Rất tự nhiên, rất chân thực".

Thực tập sinh: ...

Còn không phải à.

Phấn cũng rớt rồi còn không thật à.

Trong khi các thực tập sinh đang kháng nghĩ, màn hình lớn trước mặt họ bỗng sáng lên.

[Còn nhớ rõ video giới thiệu bản thân 30s không?]

Nhóm thực tập sinh tức thì nhốn nháo.

"Cứu mạng, tớ đột nhiên có dự cảm chẳng lành".

"Không phải chứ trận chung kết cũng kết thúc rồi mà còn phát lại nữa!".

"Choidu, là lịch sử đen của tớ! Tớ không muốn xem".

Ngay cả Lâm Tối cũng cứng đờ.

Giang Diệp chú ý tới cô có gì đó bất thường, "Làm sao vậy?".

Lúc ấy cô chỉ nhìn số liệu 30s của mình, vốn chẳng chú ý tới người khác, lúc này rất hóng hớt đi hỏi, "Nội dung chị quay thấy xấu hổ sao?".

"... Cũng không phải xấu hổ. Chỉ thấy hơi tự vả thôi". Lâm Tối nói.

Lâm Tối vừa dứt lời, video phát đầu tiên trên màn hình lớn là cô.

[Nếu có người hỏi rằng mình sẽ làm sao để mọi người chú ý tới. Mình sẽ nói, chỉ cần mình đứng ở vị trí thứ nhất, các cậu sẽ không thể không thấy mình]

Lâm Tối: ...

Lâm Tối bộc bạch chân thành, "Thật không ngờ được, ba tháng Hà Đông, ba tháng Hà Tây*".

*Lấy từ câu gốc là ba mười năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm trước cảnh vật ở phía đông mà ba mươi năm sau nó lại ở phía tây, ý chỉ sự biến hoa khôn lường của sự vật. Lâm Tối nói ba tháng là do ba tháng trước quay video, ba tháng sau tự vả. (nguồn: baidu)

Giang Diệp vỗ vai cô: "Không sao cả, dù đứng cạnh người đứng nhất cũng sẽ được người khác chú ý tới".

Lâm Tối: "... Phắn ngay".

Sau Lâm Tối, người được lên hình tiếp theo là Giang Diệp.

[Lần sau gặp mặt, mình sẽ ngồi ở vị trí thứ nhất chào hỏi với mọi người]

Lâm Tối: "... Em đúng là tới nơi tới chốn".

Giang Diệp cười, "Cảm ơn".

Cô khá hài lòng với lời nói của mình lúc ấy.

Nếu không phải cô buông lời thẳng thắn ngay lúc ấy, thu về sự chú ý hạng nhất thì con đường sau này của cô chưa chắc đã dễ đi như vậy.

Cho dù có thêm một lần nữa, cô cũng vẫn sẽ nói như vậy.

30s giới thiệu của các thực tập sinh lần lượt được lên hình.

Có thực tập sinh thẹn tới mức cúi hẳn xuống gầm bàn.

Cũng có thực tập sinh nhìn đỏ khóe mắt, cảm thấy có lỗi với bản thân của lúc ấy.

Nhân viên công tác đúng lúc đi tới, trả lại máy bay giấy mà họ đã gấp.

Một phần là gấp trên sân thượng trong lần công bố thứ hạng thứ ba.

Một phần khác là các thực tập sinh trước khi rời đi được yêu cầu gấp.

Nhân viên công tác nói: "Bây giờ mở ra nhìn xem, lời nói lúc ấy của các bạn có thay đổi không?".

...

Khán giả bên ngoài lần lượt ra về.

Bà Giang tuổi đã lớn, không thể thức khuya được nên về sớm nhất.

Bà được Tần Việt mời tới, vốn cũng nên do Tần Việt sai người đưa bà về nhưng bà còn chưa rời đi, đã có người ngăn lại.

"Bà ơi".

Bà Giang nhìn người tới, đôi mắt đột nhiên sáng lên, "A Trú sao. Sao con cũng tới đây? Bà hiểu rồi, tới xem Giang Diệp đúng không? Là Giang Diệp cho con vé sao? Không ngờ nha hai người các con, tách nhau ra lâu vậy rồi mà quan hệ vẫn tốt như vậy".

Hà Trú: ...

Hắn nhờ bạn cùng phòng mua được vé ở rất gần sân khấu, rất nhiều lần ánh mắt Giang Diệp đều đảo qua chỗ hắn.

Đặc biệt là sau khi ra mắt, khán giả hàng sau lũ lượt ra về, Giang Diệp cũng tới chào hỏi qua một lươt nhưng ánh mắt cô nhìn hắn cũng chẳng khác gì so với những người khác.

Hắn khẳng định rằng cô không nhận ra hắn rồi.

Nhưng Hà Trú chỉ ừm một tiếng, nói, "Con đưa bà về".

"Không cần không cần, giám đốc của Giang Diệp nói để người của họ đưa bà về".

Bà Giang nắm lấy tay của Hà Trú lải nhải, "Aiz, con và Giang Diệp khi ấy đều chơi cùng nhau, chớp mắt hai đứa đã lớn như vậy rồi... Bà còn nhớ rõ, các con khi ấy có phải rất thích gấp máy bay giấy ước nguyện cùng nhau không?".

"Bà à". Hà Trú khẽ khàng ngắt ngang hồi ức của bà, cố gắng mỉm cười, nói, "Đã là chuyện từ bao giờ rồi, con cũng chẳng nhớ nổi nữa".

"... Đúng vậy, lời nói khi còn nhỏ nào phải thật".

Bà Giang cười xoa đầu hắn, "Nhưng con nhìn Giang Diệp mà xem, nó còn nhớ rõ lắm. Người ta đã hoàn thành ước mơ của mình không phải tốt lắm sao, con cũng nên học hỏi nó mới phải".

...

Giang Diệp mở máy bay giấy của mình ra.

Nội dung bên trong đúng là chẳng khác là bao so với cô viết khi còn nhỏ.

Nhiều năm trôi qua, thậm chí còn là sống lại một lần, cô vẫn chưa thay đổi lý tưởng ban đầu của mình.

Chỉ là lúc này nhiều thêm một dòng chữ.

Bây giờ, cậu hoàn thành ước mơ của mình chưa.

Giang Diệp cười khẽ, "Cũng coi như vậy đi, hoàn thành rồi".

...

Bên kia, Hà Trú quay về ký túc xá chậm rãi mở máy bay giấy của hắn ra.

Lần trước hắn về trại trẻ mồ côi, cầm về rất nhiều đồ cũ của hắn năm xưa.

Những đồ của thời ấu thơ, bà vậy mà giữ gìn thay họ rất tốt.

Hà Trú nhớ lại lúc trước kia.

——"Ước mơ của cậu là làm ca sĩ sao?".

——"Cậu không cảm thấy hơi xa vời sao?".

——"Không có".

Lúc ấy, Hà Trú còn một câu chưa nói.

Hắn muốn nói, kỳ thực hắn cũng hơi xa vời.

Hắn muốn trở thành người viết nhạc cho ca sĩ.

Nhưng chờ tới khi hắn trưởng thành rồi, mới biết được ước mơ này không thực tế cỡ nào.

Bố mẹ họ Hà nhận nuôi hắn đều là người tốt.

Lúc đầu, họ cũng ủng hộ sở thích của hắn, cho hắn đi học nhạc nhưng bọn họ nói, sở thích chỉ là sở thích, không thể biến thành cơm ăn.

Hắn cần cố gắng thi đỗ đại học, thi lên thạc sĩ, lấy được biên chế, thi được công chức.

Đây mới nên là ước mơ hắn nên có.

Còn về cái gọi là giấc mơ âm nhạc kia, đúng thật chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Hà Trú nhìn mấy nét chữ xiên vẹo trên máy bay giấy.

Tai nghe hắn lại đang phát bài hát của Giang Diệp.

Nhìn thấy nơi xa nhất.

Giang Diệp quả đúng là giống hệt như lời cô nói lúc trước, thực sụ đứng trên sân khấu cao nhất.

Chỉ là cô đã sớm quên mất người nằm mơ cùng với cô.

Còn hắn thì sao.

Hắn còn quá đáng hơn.

Trực tiếp quên đi giấc mơ thuở ban đầu.

Hà Trú yên lặng chốc lát.

Nháy mắt cảm thấy sự phiền não khôn cùng với chính bản thân mình.

Chính hắn muốn cuộc sống mình bình thường thì thôi đi.

Hắn vậy mà còn muốn Giang Diệp từ bỏ ngay từ đầu.

Hắn nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quặc kia, khi lo lắng cho Giang Diệp, đồng thời cũng nghĩ rằng lý tưởng như vậy quả là không thực tế, cũng may mình không chọn con đường này.

Bố mẹ nói rất đúng, cuộc sống tuy nhàm chán nhưng tốt xấu gì cũng bình yên.

Hắn lấy tấm gương là chính mình bị xã hội mài mòn rồi từ bỏ lý tưởng, còn muốn để Giang Diệp từ bỏ, đổi một con đường khác yên bình hơn.

Thật nực cười.

Hắn sao lại quên mất, trước nay Giang Diệp không phải người như vậy.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giang Diệp hắn nên hiểu rõ.

Cô trời sinh đã sáng rực rỡ, là người nên sống vì sân khấu.

Là ánh sáng xoa dịu nỗi đau mất đi bố mẹ cho hắn khi ấy. Bây giờ, Hà Trú hiểu ra rằng, tại sao ông trời lại cho hắn mơ thấy Giang Diệp lần nữa.

Hắn vốn cho rằng đó là chỉ dẫn của thần linh để hắn cứu lấy Giang Diệp,

Kỳ thật không phải.

Giấc mộng ấy là chỉ dẫn Giang Diệp tới cứu hắn.

Để ánh hào quang của cô lại một lần nữa phủ lên người hắn, tới cứu vớt chính hắn bị nhấn chìm trong cuộc đời nhàm chán vô vị này.

...

Kết thúc ghi hình.

Giang Diệp gấp lại máy bay giấy.

Cô hà hơi, phóng nó bay đi ở hành lang một lần nữa.

Ở nơi khác, Hà Trú gấp máy bay giấy, cũng gửi tin nhắn cho bố mẹ.

[Bố, mẹ, con không muốn chuẩn bị thi đại học nữa, con muốn học vượt học viện âm nhạc]

Chút tâm hự của edit: Tác giả nói chuyện học vượt này trong thực tế thì hơi phi lý. Bả vốn muốn sửa lại cho Hà Trú đi du học bốn năm rồi trở về nhưng sau lại nghĩ tuyến thời gian hơi dài cốt truyện không triển khai được nên đổi thành như vậy. Hà Trú tuy không hoàn hảo như các nam chính khác nhưng hắn nhất định sẽ là người nỗ lực vượt lên nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net