Ngoại truyện 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

"Đùng đoàng."

Trời tháng Bảy nóng bức, thành phố Hằng đổ mưa.

Quần áo phơi ngoài ban công bị gió thổi bay tứ tung, chiếc áo ngắn tay rơi xuống lan can. Văn Thính Ngữ chạy vào nhà, nhanh chóng thay giày, mở cửa ban công, chịu đựng cơn gió táp vào mặt, kéo hết quần áo vào.

Cơn mưa đến bất chợt khiến người ta không kịp trở tay, quần áo phơi bên ngoài cũng bị nước mưa hắt vào, mà chính cô cũng ướt sũng.

Văn Thính Ngữ mang quần áo vào treo trong nhà, rồi đến phòng tắm.

Tiếng nước róc rách vang lên. Khoảng chừng chục phút sau, cô gái quấn khăn tắm, mái tóc dài được bọc trong mũ trùm(1) bước ra ngoài, vừa đi vừa lau bọt nước.

(1)Nó là kiểu khăn lông quấn thành mũ trùm như hình dưới này nha, mình cũng không miêu tả nữa.

Điện thoại di động để trên bàn ngoài phòng khách đột nhiên rung lên, Văn Thính Ngữ cúi người ngó xuống, thấy tên người gọi đến hơi sững lại, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.

Cô áp di động vào tai, loa điện thoại vang lên tiếng phụ nữ tha thiết thỉnh cầu: "Thính Ngữ, cuối tuần là sinh nhật bố con, con...có thể sắp xếp thời gian về thăm ông ấy không?"

"Giờ ông ấy ngày càng yếu."

"Con là con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy rất nhớ con."

Văn Thính Ngữ im lặng nghe, cho đến trước khi cúp máy, cô chỉ bình thản nói rằng: "Chưa biết được."

Khi đó, tâm trạng cô giống y như cơn mưa tăm tối giăng đầy sấm chớp ngoài kia – thê lương lạnh lẽo.

Cô vừa nhận được cuộc gọi từ thành phố Vân Dương, người gọi là mẹ kế của cô.

Mẹ kế hi vọng cô có thể về thăm Văn Bân – người cha gần 50 tuổi của cô.

Năm cô lên lớp tám, bố mẹ ly dị, cô được phán cho bố nuôi. Lúc ấy cô ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể hàn gắn tình cảm cho bố mẹ, nhưng không lâu sau mẹ cô mắc bệnh qua đời, người nhà đều bảo bà buồn bực uất ức mà chết.

Khi cô quỳ gối trước di thể mẹ, từng giọt nước mắt lăn dài, không thể nào tin người phụ nữ từng ôm ấp cô, dịu dàng dạy cô đọc thơ đã ra đi mãi mãi.

Cô đau đớn, khổ sở, coi bố như chỗ dựa tinh thần duy nhất.

Nhưng một tháng sau, bố cô đã đưa một người phụ nữ khác về nhà, đồng thời thông báo với cô rằng: "Thính Ngữ, sau này cô Nhậm sẽ là mẹ của con."

Văn Thính Ngữ khó tin trừng mắt nhìn hai người trước mặt.

Mẹ cô vừa mới qua đời, bố cô đã nóng lòng đưa một người phụ nữ khác về nhà?

Cô không tài nào hiểu nổi hành động của Văn Bân.

Dù sau khi ly hôn tình cảm phai nhạt đi cũng không đến mức nóng vội như này chứ!

Sau đó cô mới biết, hóa ra người phụ nữ kia là mối tình đầu của Văn Bân, hai người đã quen biết từ lâu.

Vậy nên cô căm hận bố mình, từ đó rạn nứt tình cảm bố con.

Ba năm cấp 3, oán hận ban đầu trong lòng cô dần dần lắng lại, quan hệ giữa cô và bố cũng trở nên hòa thuận hơn.

Nhưng năm cô tốt nghiệp cấp ba, vào lúc cô không hề hay biết, Văn Bân lại lấy danh nghĩa "muốn tốt cho con" khiến cô lạnh lòng thêm lần nữa.

Cô đăng ký học tại thành phố Hằng, thoát khỏi cuộc sống trước đây.

Hiện giờ đang là kỳ nghỉ hè năm ba đại học, mẹ kế gửi cho cô kết quả kiểm tra sức khỏe của Văn Bân. Ảnh chụp văn bản được phóng to vô tận trên điện thoại di động, với dòng chữ đen trên nền giấy trắng, thuật lại kết quả kinh hoàng.

Ba ngày sau, Văn Thính Ngữ thu dọn đồ đạc về thành phố Vân Dương.

Văn Bân không tài nào vui nổi trong ngày sinh nhật năm mươi tuổi của mình.

Trong đầu ông có một khối u cần phẫu thuật, nhưng rủi ro trong quá trình phẫu thuật không thể dự đoán trước.

Văn Thính Ngữ đến bệnh viện theo địa chỉ mẹ kế gửi, chưa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng cười.

Văn Bân không muốn ở phòng vip, bảo rằng ở một mình yên tĩnh, buồn chán.

Hiện ông đang ở phòng bệnh hai người, chung phòng với ông là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tuổi tác hai người không cách biệt lắm, cứ ngồi nói mãi không hết chuyện.

Văn Thính Ngữ dừng bước trước cửa phòng bệnh, cứ đứng yên không đi vào, quai balo đã bị cô vặn xoắn thành quẩy.

Văn Thính Ngữ thấy bên trong không ngớt tiếng cười, cô lùi về sau một bước, xoay người bỏ đi.

Có điều, trùng hợp quá đỗi, cô đứng ngoài chờ thang máy, mà mẹ kế Nhậm Hinh lại bước ra ngoài từ trong thang máy chạm mặt trực diện với cô.

Nhậm Hinh vừa ngước nhìn suýt nữa không nhận ra.

Thế nhưng dù sao cũng từng sống với "con gái" ba năm, Nhậm Hinh thoáng cái là nhận ra.

"Thính Ngữ? Con đến rồi à." Nhậm Hinh không biết cô đã tìm được phòng bệnh của bố, chỉ nghĩ cô đi nhầm đường, chủ động dẫn cô đi. "Bố con nhớ con lắm đấy, gặp được con rồi chắc chắn ông ấy sẽ rất vui."

Nhậm Hinh không giống mẹ kế độc ác trong truyện, trái lại bà rất ít khi xen vào chuyện của chồng, thỉnh thoảng còn đứng ra hòa giải mối quan hệ cho hai bố con.

Là một người mẹ kế, bà đối với con gái của vợ trước có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nhưng đáng tiếc, Nhậm Hinh đã xuất hiện sai thời điểm!

Cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, trước khi bố mẹ ly hôn, Nhậm Hinh đã có mối quan hệ thân mật với Văn Bân.

Văn Bân đang nói về trận bóng rổ xem ngày hôm qua với bạn chung phòng, hai con người cộng tuổi lại đã gần một trăm mà vẫn còn rất nồng nhiệt với trận bóng rổ được truyền hình trực tiếp.

"A Bân, ông xem ai đến này." Nhậm Hinh quen đường quen nẻo đi vào phòng bệnh, tay cầm cặp lồng bước đến bên giường Văn Bân.

Ông ta quay người lại nhìn, đôi mắt dán chặt lên cô gái trẻ đang từng bước lại gần.

"Thính Ngữ..." Bờ môi Văn Bân run run, nhất thời không biết mở lời như nào.

Đã rất lâu rồi hai bố con chưa nói chuyện, lần gần nhất là dịp Tết họ chúc mừng năm mới nhau qua điện thoại, giờ lại gặp mặt trong bệnh viên, bầu không khí có chút lúng túng.

Văn Thính Ngữ bước đến bên giường, bình thản hỏi thăm: "Dạo này bố thấy thế nào?"

"Cũng tạm được, không có vấn đề gì cả."

Văn Thính Ngữ: "..."

Sắp bị mổ đầu mà vẫn bảo không có vấn đề gì ư?

Công bằng mà nói, có thể Văn Bân đã phản bội cuộc hôn nhân của ông ấy, nhưng chưa từng đối xử tệ bạc với cô.

Làm con gái của mẹ, cô đã từng cãi nhau rất nhiều lần với ông.

Làm con gái của bố, cô lại không thể đối xử thờ ơ với Văn Bân đang bị bệnh.

Có điều Thính Ngữ không phải người hoạt bát, sở trường của cô là chôn sâu tâm tư dưới đáy lòng.

Cô nhìn thấy Nhậm Hinh đang sửa soạn thìa đũa bèn nói với bố: "Bố ăn cơm trước đi."

"Được, được." Văn Bân tự động coi lời nói của con gái thành sự quan tâm, bữa cơm hôm nay cũng trở nên ngon miệng hơn.

Văn Bân cầm đũa lên, lại quay sang quan tâm hỏi con gái: "Con về lúc nào? Đã ăn cơm chưa?"

Cô trả lời đơn giản: "Con vừa về, đã ăn rồi."

Văn Thính Ngữ yên lặng ngồi trong phòng bệnh, đợi Văn Bân dùng bữa xong. Hai bố con cứ nhìn nhau không nói gì, Văn Thính Ngữ đột nhiên đứng dậy nói: "Bố nghỉ ngơi cho khỏe."

"Thính Ngữ, con muốn đi đâu?"

"Con về nhà một chuyến."

Văn Bân nghe được câu này, chẳng những không buồn bực, trái lại còn vui vẻ cười.

Sau khi Văn Thính Ngữ ra về, người ở giường bên mới hỏi: "Vừa nãy là người thân của ông à?"

"Con gái tôi đó, xinh phải không?" Nói đến con gái của mình, người làm cha tựa như có chút tự hào.

Người kia có vẻ không hiểu: "Tôi thấy hai người nói chuyện xa cách quá, sao lại về nhanh thế."

"Ôi, ông không hiểu đâu, tôi không trách ông." Văn Bân chỉnh lại quần áo bệnh nhân: "Cái câu vừa nãy của con bé ông không hiểu, nhưng chắc chắn tôi hiểu. Nhất định là con gái tôi vừa về thành phố Vân Dương đã đến thẳng bệnh viện thăm tôi luôn, làm sao mà tôi có thể không vui cho được?"

Người giường bên: "Ông nói cũng có lý."

Văn Thính Ngữ bỏ đi nhanh như vậy thực ra là vì cô ngồi nơi đó cảm thấy rất bức bối khó chịu.

Ban đầu vốn không biết nên nói chuyện như nào với Văn Bân, hơn nữa lại có người ngoài, có vài lời không tiện nói ra.

Chung quy lại, sau khi gặp được bố, lòng cô vừa luống cuống lại hơi khổ não.

Sau khi rời phòng bệnh cô chưa về luôn.

Văn Thính Ngữ đứng ngoài hành lang, xem lại báo cáo tình trạng sức khỏe của Văn Bân mà Nhậm Hinh gửi cho, ghi lại tên bác sĩ, hỏi một cô y tá đi ngang qua, tìm được phòng làm việc của bác sĩ khoa thần kinh.

Dựa theo phương hướng mà y tá chỉ, Văn Thính Ngữ tìm được phòng làm việc của bác sĩ Triệu.

Cửa khép hờ, cô liếc vào trong rồi giơ tay gõ cửa.

"Mời vào."

Ý định ban đầu của cô là hỏi thăm về bệnh tình của bố, nhưng chẳng ngờ điều đầu tiên thu hút ánh mắt cô lại là thân hình cao ráo của một chàng trai.

Chàng trai đó mặc áo blouse trắng dài của thực tập sinh đang cầm cuốn vở, đứng trước bàn làm việc của bác sĩ Triệu, bàn tay cầm bút nổi rõ khớp xương mảnh khảnh.

Người ấy thoạt trông lạnh lùng cô độc, rõ chỉ là một chiếc áo khoác trắng bình thường, nhưng mặc trên người cậu lại có cảm giác lạ thường.

Chàng trai có thể khiến Văn Thính Ngữ nhìn chăm chú này... là người cô từng quen.

Bác sĩ Triệu nhìn sang Văn Thính Ngữ, thấy cô vẫn nhìn chằm chằm bác sĩ thực tập bèn ho nhẹ nhắc nhở: "Xin hỏi cô có việc gì không?"

Văn Thính Ngữ thu tầm mắt lại, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra sự khác thường, dường như người vừa mới mất hồn không phải cô.

"Chào bác sĩ Triệu, tôi muốn hỏi thăm một chút về bệnh tình của bố tôi, Văn Bân."

Lúc Văn Thính Ngữ cất lời, sống lưng thẳng tắp của chàng trai kia rõ ràng khẽ khựng lại, bút mực đen trong tay vạch một nét thật đậm trên cuốn vở.

Sau đó, Văn Thính Ngữ dường như đã quên đi sự tồn tại của người bên cạnh, chăm chú thảo luận bệnh tình của bố với bác sĩ Triệu.

Thẩm Lạc Bạch vẫn đứng chôn chân ở đó, thậm chí ngay cả quay đầu cũng không làm.

Bác sĩ Triệu hơi giơ tay, gọi cậu sang: "Lạc Bạch, tiết học chiều nay sẽ giảng về loại bệnh này, cậu về phòng trước đi."

Thẩm Lạc Bạch xoay người, đi qua Văn Thính Ngữ đang dựa cạnh bàn, giống như hai người xa lạ.

Tuy vậy, Văn Thính Ngữ vẫn không kìm được liếc ra cửa.

Bác sĩ Triệu trêu ghẹo: "Cô gái nhỏ, đừng nhìn nữa, người ta là sinh viên năm tư đang thực tập ở đây đấy."

Thẩm Lạc Bạch sắp sửa lên năm tư chọn thực tập ở bệnh viện này, chuyên chú nghiên cứu kiến thức y học. Trong kỳ thực tập, cậu luôn chăm chỉ cần mẫn nên rất được giáo viên yêu quý.

Văn Thính Ngữ thầm than trong lòng.

Cô đã từng nghĩ rằng: Thành phố bé như vậy, ngoài trường học ra chắc chẳng thể nào vô tình gặp lại cậu ấy.

Thế nhưng giờ đây cô không thể ngờ, thành phố lớn đến vậy, ngày đầu tiên về Vân Dương đã có thể chạm mặt Thẩm Lạc Bạch.

Không biết là có duyên hay nghiệt duyên.

Phút chạm mặt ngắn ngủi khiến tâm tư Văn Thính Ngữ rối bời, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Cô về đến nhà, nhận thấy căn phòng của mình vẫn được giữ nguyên vẹn, không hề có chút bụi bặm.

Nhìn vậy, Văn Thính Ngữ cũng thấy hơi xúc động. Người dọn dẹp phải có lòng thường xuyên quét dọn lắm mới có thể giữ gìn sạch sẽ y như trước.

Đến chiều, Nhậm Hinh gọi điện tới: "Thính Ngữ, cô phải xử lý chút chuyện, chiều tối nay con có thể mang cơm vào cho bố không?"

"Vâng."

Văn Thính Ngữ nhận nhiệm vụ, hơn năm giờ liền xách hộp cơm vào bệnh viện.

Cô ngồi chờ một tiếng đồng hồ rồi mới đi về.

Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc cô ở trên tàu điện ngầm vẫn còn suy nghĩ.

Đoàn tàu dừng tại nhà ga, từng tốp khách tràn vào toa, cũng may cô đi chuyến này không đông lắm, tuy không có ghế trống nhưng chỉ lác đác vài người phải đứng.

Suy nghĩ của Văn Thính Ngữ trôi dạt, không chú ý đến một người đàn ông cứ đứng xích lại gần cô.

Đến khi cô nhận thấy có điều không ổn, chợt ngẩng đầu vô thức đạp người đàn ông kia.

Gã đàn ông bị đá cay cú, sấn sổ định cho cô một trận.

Nhưng gã ta chưa kịp làm gì đã bị một cánh tay khác túm chặt lấy, vặn ngược về sau.

Gã hoảng sợ, tiếng kêu chói tai như lợn bị chọc tiết.

Những người quanh đó cũng giật mình.

Tròng mắt Thẩm Lạc Bạch đầy sát khí, đẩy mạnh gã kia ra ngoài: "Cút."

Đúng lúc này tàu dừng lại, cửa mở ra, gã kia chạy trối chết.

Văn Thính Ngữ đứng dậy, hai người chạm mắt nhau. Chỉ ngắn ngủi vài giây, Thẩm Lạc Bạch liền dời mắt, xoay gót quay lưng lại, tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.

Văn Thính Ngữ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.

Cô vẫn nghĩ rằng mình đã buông bỏ, chẳng thể ngờ chỉ cần một tác động nhỏ, đáy lòng tĩnh lặng của cô lại nổi sóng ngầm.

Tàu đến trạm dừng, cửa mở ra, Thẩm Lạc Bạch bước một mạch ra ngoài.

Văn Thính Ngữ bám vào tay vịn đuổi theo. Trong thang máy chật kín người, Văn Thính Ngữ là người cuối cùng bước vào.

Đương nhiên Thẩm Lạc Bạch đã phát hiện ra, cậu hơi nhíu mày.

Vì Văn Thính Ngữ là người cuối cùng vào nên sẽ là người thứ nhất đi ra. Cô đứng ngoài chờ cho đến khi Thẩm Lạc Bạch bước ra.

"Đừng theo tôi." Cậu nói.

"Thẩm Lạc Bạch." Cô gọi đầy đủ họ tên cậu một cách nghiêm túc lạ thường.

Thẩm Lạc Bạch dừng bước, giọng của cô gái phía sau lọt vào tai.

Văn Thính Ngữ nói tiếp: "Cậu không nên giúp tôi."

Thẩm Lạc Bạch, cậu không nên giúp tôi.

Thẩm Lạc Bạch khép mi, rồi mở mắt, ngữ khí bình thản: "Sẽ không có lần sau."

"Ha..." Văn Thính Ngữ bật cười: "Thế nhưng cậu đã làm, tôi không có cách nào coi chuyện này chưa từng xảy ra."

Cô can đảm đến gần cậu, đứng trước mặt nói rõ ràng từng từ: "Vậy nên, Thẩm Lạc Bạch, lời nói ba năm trước đã không còn tác dụng nữa rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net