Ngoại truyện 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Hầu hết thời gian, Thẩm Lạc Bạch thờ ơ với tất cả những người và những thứ không liên quan đến cậu.

Nhưng bây giờ, cô đã có quan hệ mật thiết với cậu và cần được xem xét một cách nghiêm túc.

Văn Thính Ngữ hiếm khi thấy vẻ mặt cậu như thế, lập tức ngồi ngay ngắn lại, gật đầu với cậu: "Cậu nói đi."

"Nhà tôi thế nào em biết đấy, công việc và kiếm tiền gần như chiếm hết cuộc sống của tôi, tôi không có nhiều thời gian để yêu đương. Sau khi tốt nghiệp, thời gian làm việc của tôi có thể sẽ nhiều hơn khi còn thực tập... Nếu em ở bên tôi, tôi thậm chí sẽ không thể nào để ý nhiều đến em được. "

Nếu muốn có một tương lai tốt đẹp, nhất định phải dành thời gian để phấn đấu.

Thấy cậu cúi đầu, tâm trạng có chút phiền muộn.

Văn Thính Ngữ cau mày, nghiêng đầu nhìn cậu: "Thẩm Lạc Bạch, đừng nói rằng cậu chần chừ do dự nhiều năm như vậy là vì chuyện này?"

"Không chỉ có vậy." Thẩm Lạc Bạch hơi ngập ngừng, "Còn mẹ tôi..."

Chăm sóc mẹ là trách nhiệm của cậu, khi một cô gái yêu cậu, chắc chắn sẽ tiếp xúc với gia đình cậu. Những lời nhắn khó nghe, những chuyện vụn vặt của cuộc sống không phải ai cũng có thể chịu được.

Vốn dĩ cô là con gái cưng trong gia đình, hà cớ gì lại phải chịu khổ vì cậu

Văn Thính Ngữ thay đổi tư thế ngồi.

Cô khoanh tay, bắt chéo chân, lập tức lộ ra khí chất mạnh mẽ: "Đừng nói mấy câu vớ vẩn như "muốn tốt cho em", Văn Thính Ngữ tôi chưa bao giờ tin."

"Môn đăng hộ đối thì sao?"

Hồi đó bố mẹ cô cưới nhau cũng môn đăng hộ đối, bạn bè họ hàng ai cũng nói xứng đôi vừa lứa nhưng cuối cùng lại kết thúc trong bi kịch, chẳng thể chung sống trọn đời.

"Hơn nữa, cậu chăm sóc cho mẹ là vì cậu hiếu thuận. Cậu không nản lòng trước thất bại, mà còn tràn đầy ý chí chiến đấu, như vậy đã thấy cậu là người có trách nhiệm." Người cô chọn đương nhiên phải ưu tú, sau cùng lời nói của cô còn mang theo ý kiêu ngạo: "Những người không có tinh thần trách nhiệm, không có chí tiến thủ, cho tôi cũng chẳng thèm lấy!"

Cô chỉ chọn ra những điểm tốt để khen ngợi cậu, và Thẩm Lạc Bạch không thể chống đỡ được.

Vốn là kho báu mà cậu không dám hy vọng, có thể được ngắm nhìn cô thôi là đã may mắn lắm rồi, mà giờ cậu còn được chạm vào cô.

Thậm chí muốn sở hữu toàn bộ.

Cuộc nói chuyện của Văn Thính Ngữ với Thẩm Lạc Bạch kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy, cuối cùng cô đã nếm được mùi khói như ước muốn.

Chẳng dễ chịu tí nào.

"Sau này hút ít thuốc thôi."

"Được."

——

Mối quan hệ cuối cùng cũng được xác định, Văn Thính Ngữ vui mừng lập tức chia sẻ chuyện này với Ngu Trĩ Nhất.

Sau khi Ngu Trĩ Nhất biết chuyện đã gửi lời đến cô: "Chúc mừng cậu."

Sau nhiều năm theo đuổi, cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn.

Vốn dĩ bọn họ là bạn cùng lớp cấp ba, Ngu Trĩ Nhất không thân quen với Thẩm Lạc Bạch, nhưng cũng biết mặt nhớ tên.

Việc hai người ở bên nhau là một sự kiện vui vẻ đáng để kỷ niệm, nhưng cô cảm thấy hiếm khi hai người cùng đến đây, vì vậy Ngu Trĩ Nhất đã đề nghị mời hai người đi ăn tối.

Bọn họ không muốn phụ lòng tốt, nhưng vì Thẩm Lạc Bạch chỉ có hai ngày nghỉ, nên đã quyết định ăn vào sáng hôm sau.

Ngu Trĩ Nhất hỏi ý kiến cô bạn xong, thương lượng chọn một nơi thích hợp, thỏa thuận thời gian, hai bên lần lượt đến nơi.

Ngu Trĩ Nhất được Thời Dịch nắm tay dẫn vào, vừa nhìn thấy Văn Thính Ngữ cô đã buông tay ra, đi về phía cô bạn, hai cô gái có rất nhiều chuyện để nói với nhau

Văn Thính Ngữ phát hiện một chuyện lạ.

Trên cánh tay của Thời Dịch vẫn còn những vết đỏ chưa biến mất, thoạt nhìn còn tưởng rằng ...

Tuy nhiên nếu đánh giá kỹ vẫn có thể nhận ra chỗ khác thường, trên người Thời Dịch vẫn còn vương mùi nước hoa

Chính xác là bị muỗi đốt.

Mặc dù vậy, Văn Thính Ngữ, người đang có tâm trạng tốt, vẫn không kìm được lấy chuyện này để lừa Ngu Trĩ Nhất.

Phản ứng của Ngu Trĩ Nhất đúng như cô mong đợi, rõ ràng không hề làm gì cả mà vẫn chột dạ, thậm chí còn nhỏ giọng nói với cô: "Hả, sao có thể!"

"Tớ còn tưởng cậu đã khá hơn rồi." Văn Thính Ngữ vỗ vỗ bả vai cô hai cái, an ủi để cô bạn bình tĩnh lại.

Lúc Ngu Trĩ Nhất liếc mắt nhìn bạn mình, tình cờ phát hiện dấu vết trên xương quai xanh của Văn Thính Ngữ, ẩn hiện giữa đường viền cổ áo voan, nửa giấu nửa hở, rất ám muội.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ lên. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng không tìm được từ thích hợp để diễn tả, cuối cùng đành ngập ngừng: "Cậu, cậu mới..."

"Ừ." Văn Thính Ngữ thoải mái thừa nhận khiến cho Ngu Trĩ Nhất nghẹn họng.

Nói đến chuyện học hành, cô có thể nói rất nhiều chuyện, nhưng chuyện giường chiếu... cô thực sự chẳng có kinh nghiệm gì. Văn Thính Ngữ bình tĩnh như vậy lại làm cô xấu hổ.

Văn Thính Ngữ nhắc nhở cô: "Cậu đỏ mặt thế này, Thời Dịch nhìn qua đây mấy lần, hẳn là đang suy nghĩ chúng ta nói chuyện gì."

"Tớ không thèm nghe cậu nói nữa." Ngu Trĩ Nhất da mặt mỏng không chịu nổi, khịt mũi quay đầu bỏ chạy.

Đương nhiên cô cũng không đi xa lắm, còn chẳng phải là về bên cạnh Thời Dịch đấy ư, rồi lại nhẹ nhàng nũng nịu: "Anh."

"Chậc chậc ..." Văn Thính Ngữ tặc lưỡi khẽ lắc đầu.

Cô gái này đúng là chết chìm trong bể tình rồi, không ngoi lên được.

Tất nhiên, chỉ có người ngu ngốc mới muốn ngoi lên.

Ban đầu Văn Thính Ngữ chỉ muốn ăn một bữa với bạn bè trước khi mình rời đi, nhưng sau khi ăn xong, cô lại nghĩ đến chuyện khác.

Thành thật mà nói, khi ở cùng Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất, nhìn chung chó độc thân đều rất "khó chịu", và những người đang yêu có lẽ cũng cảm thấy chạnh lòng.

Tuy nhiên, nếu coi hai người họ như sách giáo khoa tình yêu thì vẫn rất vừa mắt.

Không thể đem chuyện Thời Dịch đối xử với Ngu Trĩ Nhất như thế nào với Thẩm Lạc Bạch đối xử với cô ra sao để so sánh. Và cô cũng không cần phải đem người mình thích ra để làm vậy. Nhưng nếu Thẩm Lạc Bạch có thể học hỏi một chút gì đó và chủ động hơn với cô, đó chẳng phải là một điều tốt ư?

Thời Dịch sẽ lấy đồ uống mà Ngu Trĩ Nhất thích, bóc màng nilon trong suốt trên ống hút, cắm vào lỗ và đưa lên miệng cô, đợi cô uống một ngụm rồi mới đặt xuống.

Thẩm Lạc Bạch không có bạn thân, hầu như không bao giờ đi ăn cùng "bạn bè" trong những dịp như vậy, nên càng không biết giữa những người yêu nhau có thể ngọt ngào nhiều đến vậy.

Cuộc sống quá xô bồ khiến cậu không thể nào thở nổi, càng chẳng còn thời gian để ý những cái khác.

Nhưng lần này cậu mới thực sự thấy, thế nào là "cưng chiều", đây có lẽ là cảm giác mà cô gái nào cũng mong muốn.

Thời Dịch chăm sóc Ngu Trĩ Nhất rất tốt, cô ăn gì, không ăn gì, đặc biệt thích cái gì, Thời Dịch đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thẩm Lạc Bạch cố ý liếc nhìn Văn Thính Ngữ, liền thấy cô đang yên lặng ăn đồ trong bát, không có biểu hiện gì khác.

Khi Văn Thính Ngữ đến bệnh viện cùng cậu đi ăn trưa, cậu quan sát thấy cô không tỏ ra ghét món gì, nhưng cô không thích đồ chua, không ăn được món quá cay và cũng không thích ăn tỏi.

Hãy cho cậu thêm thời gian, cậu sẽ hiểu cô ấy nhiều hơn.

Bọn họ chuẩn bị về thành phố Vân Dương ngay sau bữa ăn, trước khi về, Văn Thính Ngữ còn đưa cho Ngu Trĩ Nhất một món quà.

Một cái hộp nhỏ hình vuông to hơn ngón tay cái, còn mới tinh chưa mở ra.

Ngu Trĩ Nhất gỡ băng dính mép hộp, bên trong có một thỏi son hình trụ, bên ngoài màu đen và có lớp mạ vàng trên nút khấc.

Hộp đựng son môi này quả thật rất đẹp.

Cô mở nắp thỏi son, kẹp chặt ở giữa rồi vặn sang phải, đầu son lộ ra chóp thỏi hình vát có màu hồng anh đào.

Người bình thường rất khó đánh màu son này, nhưng da của Ngu Trĩ Nhất trắng, đánh lên môi nhìn rất đẹp.

Cô chạy ngay đến trước gương, nóng lòng muốn bôi thử một lớp son.

Tự cô thấy khá hài lòng.

Ngu Trĩ Nhất chạy ra ngoài phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kề sát mặt Thời Dịch, vui vẻ hỏi: "Nhìn có đẹp không ạ?"

Cô bặm bặm môi, trên môi dính một ít nước lóng lánh.

Thời Dịch ngoắc ngón tay với cô, ra hiệu tiến lại gần hơn.

Ngu Trĩ Nhất khẽ cử động, hơi nghiêng người về phía trước, "Đây là quà Thính Ngữ tặng em, em chưa từng mua màu son này, anh thấy có hợp không?"

Không phải người con trai nào cũng có khiếu thẩm mỹ, ít nhất thì Thời Dịch cũng có chút hiểu biết về sở thích của con gái, hay nói cách khác, cậu hiểu Ngu Trĩ Nhất.

Vì vậy lúc này Ngu Trĩ Nhất mới chạy ra hỏi cậu xem có đẹp không, và muốn nhận được sự công nhận.

Ánh mắt Thời Dịch hơi nheo lại, cánh tay thon dài ôm eo cô kéo về phía mình, đầu lưỡi cuốn đi mùi thơm của son trên môi rồi xâm nhập vào khoang miệng, phải một lúc sau mới buông tha cho cô.

Ngu Trĩ Nhất hô hấp chưa thông, còn cậu vẫn như lúc thường, chiếm lợi rồi mới cho cô đáp án: "Mùi vị được đấy"

Chuyện thân mật giữa những đôi tình nhân, trước lạ sau quen, cô cũng đáp lại cậu.

Chỉ có điều cái người trước đây muốn hôn cô phải lấy cớ rượu thì bây giờ ngày càng thoải mái.

"Em chỉ hỏi anh có đẹp hay không."

"Anh rất thích."

"Vậy anh cứ trả lời câu hỏi của em trước đã!"

"Ý của Nhất Nhất là sau khi trả lời xong có thể làm việc khác?"

Được lắm! Lại cố tình hiểu sai ý của cô.

Trong đôi mắt Thời Dịch tràn ngập ý cười, ban đầu chỉ là trêu chọc cô một chút nhưng phản ứng của cô so với tưởng tượng còn... hấp dẫn hơn nhiều, khiến trái tim cậu nóng ran.

Lúc Ngu Trĩ Nhất xoay người, Thời Dịch đã vươn tay nắm lấy cổ áo cô, ngăn cô rời đi

Ngu Trĩ Nhất ngoái đầu lại nhìn chằm chằm cậu, đương nhiên chẳng có cảm giác hung dữ gì, trái lại giống như một con chuột nhắt đang phồng má.

Thời Dịch cưỡng chế xoay người cô đối mặt với cậu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, kéo xuống eo cậu, dạy cô vịn chặt.

"Ôm anh." Giọng cậu trầm ấm mạnh mẽ khiến người đắm say.

"Bây giờ, vẫn còn sớm ..." Lời còn chưa nói xong đã bị nuốt hết vào bụng.

Rèm cửa che nắng được thả xuống, dù hai người có đứng giữa phòng khách cũng không bị nhìn thấy, nhưng giữa ban ngày ban mặt...Tội lỗi tội lỗi.

Chiều cao và thân hình của Thời Dịch hoàn toàn có thể bao phủ cô, hai người quấn quýt khó mà tách rời, từ phòng khách đến phòng ngủ.

Vạt áo của cô được vén lên, Thời Dịch áp sát vào, Ngu Trĩ Nhất có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể cậu, cô hồi hộp đến mức đầu ngón chân cũng co quắp lại.

Cô nghĩ về những lời Văn Thính Ngữ nói, Thời Dịch đang tôn trọng và bảo vệ cô.

Nhưng cô cảm thấy rằng mình đã lớn, và cô sẽ không kháng cự khi tình cảm đôi bên đã trở nên sâu sắc.

Các ngón tay của cô chuyển từ nắm sang siết chặt vạt áo, sức lực của cô quá nhỏ không thể san sẻ sang việc khác

Làn da của cô gái nhỏ nõn nà như mây trắng. Thời Dịch đã hôn cô một cách đầy thành kính, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn buông tha, không làm bước cuối cùng.

Trong phòng bật điều hòa nhưng mồ hôi chảy ròng ròng.

Toàn thân Ngu Trĩ Nhất mềm nhũn. Sau khi Thời Dịch buông cô ra, cô nắm lấy cái chăn điều hòa che nửa khuôn mặt, ậm ừ hai tiếng rồi nằm yên.

Bàn tay của Thời Dịch lại chạm vào cô, Ngu Trĩ Nhất nhạy cảm co người lại.

Tiếng cười của người con trai truyền đến tai, "Anh không làm gì đâu."

Cậu chỉ giúp cô kéo áo xuống che đi vòng eo nhỏ nhắn.

Chuyện như này cũng có xảy ra vài lần, nhưng Thời Dịch đã hứa với cô: "Anh sẽ không chạm vào em trước khi kết hôn."

Lúc đó Ngu Trĩ Nhất còn đang suy nghĩ, trước khi kết hôn?

Còn bao lâu nữa nhỉ?

Không ngờ đó là sinh nhật lần thứ 22 của cô.

*

Văn Thính Ngữ và Thẩm Lạc Bạch trở về thành phố Vân Dương vào buổi chiều, cô nghĩ có thể ở cùng nhau thêm một đêm nữa, nhưng Thẩm Lạc Bạch phải về nhà: "Anh phải về xem mẹ thế nào đã."

Tình huống của Khưu Huệ Nghi rất đặc biệt, cũng chẳng còn cách nào khác

Văn Thính Ngữ nắm lấy tay cậu: "Em có thể cùng anh đi gặp bác gái."

Thẩm Lạc Bạch do dự, nhẹ nhàng từ chối: "... Để anh lựa lúc nào thích hợp thì đi."

Mấy ngày nay Khưu Huệ Nghi không lên cơn, cậu rất vui nhưng đồng thời cũng lo lắng, không biết lần sau sẽ như thế nào.

Văn Thính Ngữ không nói gì.

Thẩm Lạc Bạch có lẽ đã nhận ra rằng mình là một người bạn trai rất thiếu tư cách, cứ đứng yên tại chỗ.

Cậu nhớ đến mối quan hệ thân mật và tự nhiên giữa Thời Dịch và Ngu Trĩ Nhất.

Cậu đơn độc một mình đã quen, không thể ngay lập tức mặn nồng ngọt ngào với một người khác.

Nhưng nếu cậu đã bằng lòng ở bên Văn Thính Ngữ thì sẽ không bao biện cho bản thân.

Thẩm Lạc Bạch đến gần cô, lần đầu tiên chủ động giải thích suy nghĩ của mình cho người khác hiểu, cũng có ý xin lỗi: "Thính Ngữ, không phải là anh không muốn."

"Em biết rồi." Văn Thính Ngữ như thường lệ vẫy tay với anh: "Anh quay về đi, chú ý an toàn trên đường, khi về đến nhà nhắn tin cho em."

Thẩm Lạc Bạch vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhíu mày che giấu cảm xúc dâng trào trong mắt: "Em hâm mộ họ đúng không?"

Ngay cả khi không nói rõ họ là ai, Văn Thính Ngữ vẫn hiểu.

Phản ứng của Thẩm Lạc Bạch ngoài dự đoán của cô, cô vốn tưởng rằng cậu sẽ rời đi.

Thẩm Lạc Bạch hỏi, cô cũng thật lòng trả lời: "Hâm mộ chứ..."

Hâm mộ khi họ yêu nhau và có thể ở bên nhau mà không có bất kỳ sự dò xét nào.

Bởi vì sự tương tác giữa hai người không phải là một màn biểu diễn có chủ đích, mà là một thói quen được tích lũy qua nhiều năm.

Điều cô hâm mộ là kiểu ăn ý ngầm đó.

Tầm nhìn bị chặn lại bởi một bóng đen, Thẩm Lạc Bạch đã tiến lại gần cô hơn một bước từ lúc nào, hai người gần như dán sát vào nhau.

Cậu cúi đầu, ánh mắt nhẫn nhịn, bình tĩnh: "Anh sẽ học."

"Ừ ..." Giọng nói nhẹ nhàng thốt lên từ miệng cô, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

Người con trai bị cô cạy mở trái tim cuối cùng cũng học được cách chủ động, đó là điều cô mong muốn nhất.

"Mối quan hệ giữa người với người vốn dựa trên tính cách mà thành. Em không cần anh học thêm bất cứ điều gì. Anh chỉ cần học cách mãi mãi ở bên em là được."

"Em không giận, cũng sẽ không vì loại chuyện này mà nổi giận với anh."

"Em sẽ đợi đến khi anh mở lòng."

Cô hiểu được thực tế nặng nề đang đè nén sâu trong lòng Thẩm Lạc Bạch.

Lần đầu tiên Thẩm Lạc Bạch được trải nghiệm cảm giác được người khác tin tưởng và bao dung, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù cậu cảm thấy bản thân kiểm soát cảm xúc rất tốt nhưng Khưu Huệ Nghi đã sớm phát hiện ra sự khác thường của con trai mình.

Mấy ngày nay Khưu Huệ Nghi không lên cơn, đầu óc minh mẫn, mỗi khi có người trông nom, bà sẽ đi dạo gần chỗ ở.

Chiều tối bà nấu canh, thường ngày tầm này Thẩm Lạc Bạch đều ngồi học trong phòng, vì vậy Khưu Huệ Nghi bưng một bát canh đưa tới cho cậu.

Cách âm của căn phòng không tốt lắm, khi Khưu Huệ Nghi đến cửa, bà nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện.

Thẩm Lạc Bạch đang gọi cho ai đó.

Thẩm Lạc Bạch hiếm khi gọi điện thoại, cậu là kiểu người có chuyện mới nói và không bao giờ tán gẫu.

Nhưng bà nhận thấy cuộc nói chuyện này có gì đó khác thường, Thẩm Lạc Bạch lại tán gẫu những chuyện vụn vặt với đối phương chứ không lạnh nhạt như mọi khi.

Mặc dù Khưu Huệ Nghi rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, nhưng dù sao bà cũng đã có gia đình, đại để bà cũng đoán được một chút...

Bà không quấy rầy người bên trong mà bưng bát canh bước nhẹ về phòng bếp.

Chỗ bà sống trước đây đa phần lập gia đình sớm, khi còn ở trong làng có người nói đùa hỏi Thẩm Lạc Bạch rằng có bao nhiêu bạn học nữ trong lớp thích cậu.

Thẩm Lạc Bạch đã có tính cách trầm lặng từ khi còn là một đứa trẻ, cậu hoàn toàn không quan tâm đến những vấn đề không liên quan này.

Bà biết rằng những người đó khen con bà có ngoại hình đẹp.

Khi tỉnh táo, bà cũng từng hỏi Thẩm Lạc Bạch đã có bạn gái chưa?

Khi đó, câu trả lời mà Thẩm Lạc Bạch đưa ra không phải là "không", mà là "Con sẽ không có bạn gái". Cậu sẽ không yêu ai trước khi thật sự thoát được cảnh khốn khó.

Nếu con trai bà thực sự gặp được cô gái mà nó thích, bà sẽ vui mừng từ tận đáy lòng.

Văn Thính Ngữ thường xuyên đến bệnh viện, lúc Văn Bân đi kiểm tra sức khỏe vô tình biết được chuyện này, lập tức sầm mặt.

Không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, ngoại trừ Thẩm Lạc Bạch ra thì không có lý do nào khác.

Văn Bân nhanh chóng phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người, nhất thời tâm trạng khó có thể diễn tả bằng lời.

Ông không muốn con gái mình bị một thằng con trai không xứng đáng làm phiền, nên hai ba lần cản trở, nhưng cuối cùng hai đứa vẫn ở bên nhau.

Công bằng mà nói, ông cũng đánh giá cao sự kiêu ngạo không chịu khuất phục thực tế của Thẩm Lạc Bạch.

Nhưng thật không may, Thẩm Lạc Bạch lại có một người mẹ như thế.

Ông không dám tưởng tượng sau khi con gái mình và Thẩm Lạc Bạch ở bên nhau, lại còn phải tốn công sức chăm sóc cho người khác, người bình thường thì thôi, đằng này Khưu Huệ Nghi có bệnh.

Ông từng thấy Khưu Huệ Nghi lên cơn, giống như một đứa trẻ hay cáu giận, hơn nữa còn khó kiểm soát hơn một đứa trẻ, chỉ biết tạo ra đống phiền phức khiến người khác phải dọn dẹp.

Văn Bân nghĩ mà phát sầu.

Nhậm Hinh ôm quần áo sạch vào phòng, nhìn thấy ông ngồi bên giường với vẻ mặt buồn bã, bà quan tâm hỏi: "Sao vậy? Thấy anh từ bệnh viện trở về cứ khang khác."

"Thính Ngữ vẫn ở bên đứa trẻ đó."

"Chuyện của bọn trẻ cứ để chúng nó tự xử lý."

"Con bé không phải con ruột em, đương nhiên em không hiểu được cảm giác này." Văn Bân vỗ đùi thở dài thườn thượt.

Nhậm Hinh nghe được câu nói ấy bèn im lặng.

Văn Bân nhận ra mình lỡ lời lại xin lỗi bà: "Anh không có ý đó ... anh chỉ nóng nảy quá."

"Không sao." Nhậm Hinh lắc đầu, cẩn thận gấp lại tất cả quần áo rồi cất vào tủ.

Hai ba hôm sau, Văn Bân đến tìm Thẩm Lạc Bạch

Thẩm Lạc Bạch không ngạc nhiên với sự xuất hiện của ông, từ khi cậu xác định ở bên Văn Thính Ngữ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

"Cậu với con bé qua lại bao lâu rồi?"

"Hai tuần ạ."

"Lúc trước cậu đã nói với tôi sẽ không yêu nó!"

"Cháu xin lỗi, có một số chuyện không thể đoán trước được." Đặc biệt khi cảm xúc là thứ khó kiểm soát nhất.

Văn Bân cũng hiểu tính tình của con gái mình, cho dù có chạy đến Hoàng Hà cũng không từ bỏ, như một cái cây dẻo dai bám trụ.

"Thành thật mà nói, tôi không có gì ý kiến gì với cậu."

"Tôi chỉ muốn hỏi, cậu định xử lý chuyện gia đình và sự nghiệp như thế nào? Sang năm cậu tốt nghiệp rồi, cậu không chỉ bận rộn với công việc mà còn bị phân tâm để chăm sóc mẹ... Cậu có thể dành thời gian cho Thính Ngữ không? Giờ xã hội này muốn làm gì cũng phải có tiền, cậu có thể cho Thính Ngữ cái gì?"

Chính những lời này đã khiến cậu hết lần này đến lần khác đẩy Văn Thính Ngữ ra.

Nhưng giờ phút này, cậu đã lựa chọn khác: "Chú Văn, cháu sẽ không vì những chuyện này mà đẩy cô ấy ra nữa."

"Có thể bây giờ cháu không trả lời được những câu hỏi này của chú, nhưng cháu sẽ chứng minh cho chú bằng những hành động thiết thực. Nếu không làm được thì cháu và cô ấy sẽ không thể ở bên nhau."

Văn Bân hơi nheo mắt lại.

Năm đó khi nói những lời này với Thẩm Lạc Bạch, chàng thiếu niên kia lại im lặng bỏ đi.

Giờ thì biết nói lại ông.

Coi như có tiến bộ

Ngày hôm đó, Thẩm Lạc Bạch ở lại nhà Văn Thính Ngữ, hai người triền miên quấn quýt mãnh liệt, những lời khó nói đều để hành động thay lời.

Hai chân gác lên vai Thẩm Lạc Bạch, Văn Thính Ngữ nắm chặt lấy bên dưới, ga giường bị cô vặn xoắn nhăn nhúm.

Cô cảm nhận được tâm trạng hôm nay của Thẩm Lạc Bạch khác thường: "Hôm nay anh có chuyện gì à?"

Thẩm Lạc Bạch im lặng, khi cô mệt đến mức thiếp đi, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thẩm Lạc Bạch bên tai: "Anh đưa em đi gặp mẹ anh, được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net