Ngoại truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chang

Beta: Cải Trắng

Công ty về game mà Thời Dịch và Giang Trì Châu thêm cả mấy người khác đồng sáng lập lấy tên là Dịch Châu.

Trong hai năm qua, bọn họ tập trung mở rộng và hoàn thiện một game online lấy bối cảnh cổ đại có tên "Trùng Mộng Giang Hồ".

Sự phát triển của công ty không được thuận lợi, giai đoạn đầu mới thành lập gặp nhiều khó khăn, giai đoạn sau đó liên tục gặp vấn đề, nhưng mọi người trong công ty đồng tâm hiệp lực, bỏ ra rất nhiều công sức, lần lượt vượt qua được những thời kỳ gian nan.

Lúc khó khăn nhất, nhân viên kỹ thuật gần như ăn ngủ ngay tại công ty, không dám sơ suất một chút nào.

Thời Dịch cũng vậy, ở lỳ trên công ty từ sáng cho đến tối, cả quá trình theo dõi sát sao, chạy đua với thời gian.

Ngu Trĩ Nhất nghiên cứu luận văn ở trường nên nhắn với Thời Dịch sẽ ở lại ký túc xá vài ngày.

Mỗi khi gọi điện thoại nói chuyện, Thời Dịch luôn che dấu rất kín đáo, sau cùng vẫn là cô lặng lẽ về nhà mới phát hiện Thời Dịch đã không ở nhà vài ngày rồi.

Cô nấu nướng xong xuôi, hâm lại hết lần này đến lần khác, người đàn ông vốn nên về nhà đúng giờ thì mãi không thấy bóng dáng. Ban đầu nghĩ rằng anh gặp phải chuyện gì đó vướng chân bèn kiên trì đợi.

Sau đó gọi điện thoại hỏi anh đang làm gì?

Anh chỉ nói: "Dạo này công ty phải tăng ca, anh sẽ về muộn một chút."

Nhưng trên thực tế Thời Dịch đang nói dối cô.

Cả đêm anh không về nhà.

Cô chẳng hề nghĩ Thời Dịch đang lừa mình làm chuyện xấu xa gì đó, chỉ lo lắng anh gặp phải phiền toái.

Ngu Trĩ Nhất xin nghỉ, tự đến công ty một chuyến mới biết được dạo này bên đó bề bộn nhiều việc, đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.

"Chị dâu, sao chị lại đến đây?" Người trong công ty nhận ra Ngu Trĩ Nhất nên hơi ngạc nhiên.

Ngu Trĩ Nhất đáp: "Mình có việc muốn đến tìm Thời Dịch, giờ gặp có tiện không?"

"Tiện chứ tiện chứ, giờ chắc anh Dịch đang ở phòng kỹ thuật, em dẫn chị đi." Người con trai nhiệt tình này là Từ Du, một trong những bạn cùng phòng đại học của Thời Dịch, quan hệ khá thân thiết.

Ngu Trĩ Nhất nhân tiện hỏi về tình hình công ty thời gian này: "Gần đây mọi người bận lắm à? Nghe Thời Dịch bảo toàn phải tăng ca."

Từ Du đáp: "Đúng vậy, trò chơi xảy ra chút vấn đề, tất cả các phòng ban đều rất bận. Anh Dịch và anh Giang đều ở lại đồng cam cộng khổ với mọi người, cũng mấy ngày rồi chưa về nhà."

Mấy ngày rồi...chưa về nhà...

Vậy nên khi cô bảo với Thời Dịch mình phải ở lại ký túc để làm nghiên cứu, vừa hay cho Thời Dịch cơ hội để giấu diếm?

Trong lúc trò chuyện, Từ Du đã dẫn cô đến phòng kỹ thuật.

Từ Du chỉ vào cửa nói: "Chị dâu, đến nơi rồi, chị tự vào nhé, em còn chút chuyện cần xử lý."

Ngu Trĩ Nhất ôn hòa gật đầu: "Cảm ơn cậu nhé."

"Chuyện nhỏ mà, em đi trước đây." Từ Du khoát tay, xoay người rời đi.

Ngu Trĩ Nhất vốn định đứng ngoài cửa xem xét tình hình rồi mới đi vào, nhưng cô vừa ngó đầu vào đã bị những người trong phòng phát hiện.

Thời Dịch chưa từng giấu diếm chuyện mình đã lập gia đình, những dịp công ty liên hoan đều sẽ đưa Ngu Trĩ Nhất đi cùng, nên người trong công ty đều biết mặt cô.

Cô vừa mới đến thì mọi người đã đoán được cô muốn tìm ai.

"Anh Dịch vừa ra ngoài rồi."

"Chắc là về phòng làm việc ấy."

Biết được địa điểm Thời Dịch có khả năng đi đến từ trong lời mọi người. Ngu Trĩ Nhất lễ phép nói cảm ơn rồi lên thẳng tầng hai.

Quy mô công ty không rộng lắm, phòng làm việc riêng của Thời Dịch khá nhỏ. Ngu Trĩ Nhất đứng trước cửa, giơ tay lên gõ nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.

Đúng lúc Giang Trì Châu đi ra từ phòng bên cạnh, Ngu Trĩ Nhất nghe thấy tiếng động nên quay sang.

Giang Trì Châu nhìn cô rồi cất lời: "Cậu ấy ở trong đó."

"Một mình thôi."

Ngu Trĩ Nhất gật đầu với anh: "Em cảm ơn."

Cô đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc vô cùng yên lặng, người mà cô muốn tìm đang mệt mỏi nằm úp sấp xuống bàn làm việc, thoạt trông như đang ngủ.

Ngu Trĩ Nhất nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ngay từ đầu cô không phải đến để hỏi tội, sau lại nghe ngóng được tình hình từ chỗ Từ Du, giờ thấy bộ dạng của Thời Dịch trong lòng càng xót xa.

Cô không dám gây ra tiếng động lớn, rón rén đi đến bên anh. Chỉ mới ba ngày không gặp mà trông Thời Dịch tiều tụy hẳn đi.

Mỗi tối gọi điện cho nhau, anh đều thể hiện như thường ngày, không chút sơ hở. Nhưng thật ra lại một mình ôm hết những nỗi khổ cực, không để cô lo lắng, bận tâm.

Ngu Trĩ Nhất đưa tay lau khóe mắt, bờ môi run run.

Có lẽ sức chịu đựng của cô quá yếu, thấy anh cực khổ như vậy lòng đau thắt.

Nhưng cũng không thể để Thời Dịch thấy cô rơi lệ được.

Bàn trong phòng Thời Dịch rất sạch sẽ, trừ máy tính và một ít tài liệu giấy bút thì không còn đồ dư thừa.

Nhìn quanh căn phòng cũng chỉ thấy những đồ trang trí rất đơn giản.

Ngu Trĩ Nhất không đánh thức anh, lặng lẽ tới rồi lại lẳng lặng rời đi.

Lúc xuống tầng bắt gặp Từ Du.

Từ Du khá bất ngờ: "Chị dâu, chị về luôn à?"

"Ừ, lát nữa mình lại đến."

Cô phải về lấy vài thứ.

Ngu Trĩ Nhất lái xe về thẳng siêu thị dưới nhà, nhanh chóng chọn vài nguyên liệu nấu ăn, sau khi về nhà thì tất bật trong phòng bếp hơn một tiếng. Làm xong phần cơm dinh dưỡng này trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Ngu Trĩ Nhất cho cơm và thức ăn vào trong hộp đựng, đặt ngoài phòng khách còn mình thì lên tầng sửa soạn lại một chút, sau đó cầm hộp cơm đi đến công ty Thời Dịch.

Nhìn thấy cô, Từ Du cất tiếng chào: "Khéo quá..."

Ngu Trĩ Nhất: "Khéo nhỉ, chào buổi trưa."

Cô lại đến đây.

Ngu Trĩ Nhất đi thẳng lên tầng, vào phòng của Thời Dịch. Lần này cô may mắn hơn, gặp được Thời Dịch vừa mới tỉnh dậy.

"Nhất Nhất?"

Chợt thấy Ngu Trĩ Nhất xuất hiện ở công ty khiến Thời Dịch khá bất ngờ.

Ngu Trĩ Nhất nhướng mày, cố ý hỏi ngược lại: "Sao thế? Thấy em đến lạ lắm à?"

"Không phải." Anh phủ định.

Ngu Trĩ Nhất cười nhẹ, mở hộp cơm để trên bàn: "Giờ anh có bận gì không?"

"Cũng không bận lắm, sao thế?"

"Em nấu cho anh vài món, nếu giờ không bận thì có thể ăn cơm trước."

Nắp hộp được mở ra, hương thơm tỏa ra khắp phòng.

"Thơm quá." Anh không hề keo kiệt lời khen ngợi.

Ngu Trĩ Nhất săn sóc mở từng hộp đồ ăn, thậm chí còn bày sẵn cả thìa đũa, rồi bâng quơ hỏi: "Mấy ngày nay anh ăn gì thế?"

Thời Dịch: "..."

Mấy ngày tăng ca ở công ty, có ăn cũng chỉ để lấp dạ dày, giờ hỏi anh đã ăn gì đúng thật là không thể nhớ nổi!

"Ăn nhiều món quá nên anh cũng chẳng nhớ." Lời này cũng là lời nói thật, song khác xa so với bữa cơm phong phú mà Ngu Trĩ Nhất đặc biệt chuẩn bị.

Ngu Trĩ Nhất ngồi đối diện anh.

Thời Dịch vẫn chưa cầm đũa, hỏi cô trước: "Em ăn chưa?"

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: "Em không đói, chỗ này nấu riêng cho anh đó."

Dù cô nói vậy nhưng Thời Dịch vẫn múc một thìa canh đưa về phía cô.

Ngu Trĩ Nhất hé miệng uống hết thìa canh: "Vẫn còn thơm lắm, anh uống nhanh đi."

Thời Dịch cũng không ngần ngại, múc tiếp một thìa nếm thử rồi bắt đầu ăn cơm.

Tốc độ ăn của anh khá nhanh, hoặc có lẽ đã quen ăn nhanh để còn làm việc tiếp, Ngu Trĩ Nhất phải nhắc anh mấy lần: "Anh ăn từ từ thôi."

Đợi đến lúc anh ăn gần xong, Ngu Trĩ Nhất mới nói: "Anh, thật ra sáng nay em có đến một lần."

Nghe cô nói vậy Thời Dịch không khỏi cau mày: "Vậy mà anh lại không biết em đến."

Tính từ lúc rời phòng kỹ thuật về phòng mình đã là mười mấy tiếng làm việc liên tục, anh không thể chịu nổi nữa bèn nhắm mắt nghỉ một chút, sau khi tỉnh vẫn luôn ngồi làm việc trong phòng, hoàn toàn không biết cô đã tới.

Ngu Trĩ Nhất ngẩng đầu nhìn anh, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Em cũng không biết đã ba ngày rồi anh chưa về nhà."

Thời Dịch chợt hiểu ra.

Chuyện mình giấu diếm bị vạch trần, anh cũng không chối bỏ, thừa nhận lỗi lầm: "Nhất Nhất, anh không cố ý gạt em, thế nhưng chuyện này đúng là anh đã sai, anh xin lỗi em."

Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: "Em không trách gì anh, nhưng anh không thể gạt em chỉ vì không muốn để em lo lắng."

"Nếu ngay từ ban đầu anh nói với em thì em cũng sẽ hiểu cho anh."

Thời Dịch cụp mắt, nhẹ thở dài, bỗng nói: "Anh nhớ hôm nay em có tiết học."

Em thấy đó, sau khi em biết chuyện quả nhiên vẫn là vì anh mà trì hoãn chuyện của mình.

Hai bên đều suy nghĩ cho đối phương, cũng đều yên lặng dùng cách của mình để chăm lo cho người kia.

Nói đến đây hai vợ chồng nhìn nhau cười.

Có một số việc không cần nói rạch ròi.

May mắn thay, họ vừa tin tưởng lại thấu hiểu nhau, đây chính là điều quan trọng nhất để tình cảm bền chặt theo thời gian.

Sau khi trải qua quãng thời gian khó khăn, tốn bao tâm huyết, thời gian, tiền bạc, nhân lực thì công ty game online Dịch Châu đã thành công trở mình.

Để khen thưởng những nhân viên làm việc chăm chỉ, công ty đã thưởng thêm cho mỗi người, ngoài ra còn tổ chức hoạt động để gắn kết nhân sự.

Các nhân viên đều đang ở độ tuổi trẻ trung, hoạt động gắn kết cuối cùng biến thành buổi liên hoan uống rượu chơi game.

Lúc đang chơi vui vẻ, Thời Dịch có cuộc gọi đến bèn đi ra ngoài.

Từ Du cười khoái chí: "Này, tôi vừa liếc được cái tên người gọi đến trong điện thoại anh Dịch đấy."

Những người khác tò mò thuận miệng hỏi: "Tên gì thế?"

Từ Du đáp: "A13"

"Hả?" Cái tên này vừa là chữ cái vừa là chữ số, không giống tên người lại càng khiến mọi người tò mò.

Từ Du nói tiếp: "Cái tên này đã là một ẩn số từ khi bọn này học đại học, không biết ai là người đã chiếm vị trí đầu tiên trong danh bạ của anh Dịch."

Thật ra khi còn học đại học cũng là Hà Úy Nhiên vô tình trông thấy, có nhắc đến một lần nhưng khi hỏi thì Thời Dịch chỉ cười không đáp, khiến cho cái tên này càng trở nên bí ẩn.

Đây chỉ là một chuyện vặt vãnh, không để tâm lắm, nhưng tình cờ nó lại ăn sâu vào trí nhớ nên chỉ cần liếc nhìn màn hình điện thoại là đã nhớ ra.

"Không phải chứ! Người anh Dịch để ý nhất không phải là chị dâu sao."

"Đợi lát nữa chúng ta chơi game, nếu anh Dịch thua thì bắt phải gọi điện thoại cho A13, thấy được không?"

"Cái ý này được đấy!"

Dù cho Thời Dịch có giỏi giang đến mấy thì cũng không thể chống được cái bẫy mà mọi người giăng ra, những người khác thua mấy lần không sao hết, chỉ cần Thời Dịch thua một lần thôi là đủ rồi.

Nếu trí lực không thắng được thì so vận may!

Cuối cùng Thời Dịch cũng thua một ván.

"Anh Dịch, đến lượt anh rồi."

"Nói đi." Anh sẵn lòng nhận thua.

"Hừm..." Mọi người ra vẻ suy nghĩ sau đó nói ra yêu cầu: "Thế này đi, anh gọi cho người đầu tiên trong danh bạ, hỏi người đó đang làm gì?"

Yêu cầu này cũng không được coi là quá đáng, tất cả mọi người đều trưng vẻ mặt mong chờ nhìn Thời Dịch.

Ánh mắt Thời Dịch điềm nhiên lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên chiếc điện thoại của mình, vui vẻ gật đầu.

Mọi người tận mắt nhìn anh bấm số, sau khi tiếng chuông chờ vang lên mấy giây thì đối phương bắt máy.

Dựa theo quy tắc trò chơi, câu đầu tiên Thời Dịch hỏi là: "Đang làm gì thế?"

"Đang nhớ anh đó~~~" Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào, nói một câu cũng vô cùng ngọt ngào.

Quần chúng hóng hớt:...???!!!

Một giọng nữ nũng nịu đang nói nhớ anh Dịch.

Mọi người nhìn Thời Dịch bằng ánh mắt như đang hỏi: Chuyện gì thế này? Cô gái này là ai thế?

Cô gái kia lại hỏi: "Anh gọi điện cho em làm gì thế? Có chuyện gì à?"

Thời Dịch tỉnh bơ nói lời đường mật: "Không có gì đâu, chỉ muốn nghe giọng em một chút thôi."

"Aaa...." Cô gái ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, nũng nịu nói: "Mình vừa nói chuyện mà."

"Ừ, anh nhớ ra rồi."

Vợ yêu ngọt ngào quá đỗi, anh đã hoàn thành yêu cầu đương nhiên không muốn cho mọi người nghe tiếp. Thời Dịch định kết thúc cuộc trò chuyện: "Nhất Nhất, em nghỉ sớm đi nhé."

Ngu Trĩ Nhất đang xem phim trên máy tính bảng từ từ ngồi dậy, cảm thấy câu này của anh không đúng lắm.

"Không phải nãy anh bảo em đến đón anh sao?"

"Vậy à, thế anh chờ em."

Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.

Quần chúng hóng hớt đơ hết một lượt: what? Sao hướng của câu chuyện không hề giống trong tưởng tượng tí nào vậy?

Mọi người quen biết Ngu Trĩ Nhất chưa lâu, nếu nhìn bên ngoài còn nhận ra được chứ giọng nói qua điện thoại đúng là không thể nhận ra, huống hồ khi nãy Ngu Trĩ Nhất còn làm nũng.

Cuộc điện thoại trước đó kết thúc bằng câu "Phải nhớ anh đấy" của Thời Dịch, nên khi nhận cuộc gọi này Ngu Trĩ Nhất vô thức trả lời theo hướng đó.

Khéo đến nỗi không thể khéo hơn! Cả lũ bị thồn cơm tró không kịp trở tay, chua xót hết cả cõi lòng.

Từ Du đứng trong đám người chợt vỗ đầu mình một cái: "Một trong những bí ẩn chưa có lời giải của phòng ký túc tụi này hóa ra lại là như vậy!"

Bọn họ còn nghĩ là nhân vật nào thần bí lắm, ai ngờ lại chính là Ngu Trĩ Nhất, vợ của Thời Dịch!

Hai người này đúng thật là...hâm mộ chết đi được.

Còn Ngu Trĩ Nhất đang ở nhà thì sao?

Cũng vì cuộc điện thoại thứ hai của Thời Dịch hơi kỳ lạ nên cô cho rằng Thời Dịch đã say, bèn khóa cửa đi đón chồng.

Địa điểm tụ họp cách nhà cô không xa, đi một đoạn ngắn đã tới nơi.

Khi Ngu Trĩ Nhất mang theo sự quan tâm xuất hiện, mọi người lại thấy ê răng thêm lần nữa.

Trên đường về nhà, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Đường phố ban đêm tĩnh lặng, tản bộ dưới tàng cây, Thời Dịch cất tiếng gọi: "Nhất Nhất."

"Em đây." Cô dịu dàng đáp lại.

Thời Dịch bỗng nhiên nhắc đến một chuyện: "Mùa hè sang năm mình kết hôn nhé!"

"Anh say rồi à? Mình đã kết hôn rồi mà." Còn được pháp luật công nhận đó!

Thời Dịch cười nhẹ, lần này anh thật sự không say, tối nay không hề uống một giọt rượu nào.

Vợ yêu có chút ngây ngô, anh cần phải bao dung, chăm sóc cho cô hơn nữa.

Thời Dịch giải thích: "Anh bảo mình cử hành hôn lễ ấy!"

Ngu Trĩ Nhất không cần nghĩ ngợi, thuận miệng đáp ứng: "Được ạ."

Song một lát sau cô lại chậm rãi hỏi: "Sao phải đợi đến hè sang năm ạ?"

Thời Dịch trả lời: "Vì mùa hè năm nay không tổ chức kịp."

Anh cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cần nhiều thời gian.

"Nhưng năm nay còn dài mà." Cô nghĩ trừ mùa hè thì vẫn còn mùa thu, mùa đông.

Thời Dịch dừng bước, đứng đối diện cô, hơi cúi lưng, trán đụng trán: "Nhưng mà Nhất Nhất thích mùa hè."

Cô gái của anh thích mùa hè nhất.

Anh muốn lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất trong mùa yêu thích của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net