-1-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jisung, 17 tuổi.

Lần đầu trông thấy chiếc Bentley đó là khi tôi đang ngồi xổm trước cửa uống Coca. Tôi bị mẹ mắng ba tội: ngủ dậy không gấp chăn, không dùng kính ngữ với khách, mẹ sai đi mua soju nhưng lại ngồi lì ở cửa hàng truyện tranh rồi quên mất. Cái lạnh cuối thu len lỏi vào vết rách quần jean thấm vào da thịt, tôi co người lại chà xát hai bàn tay vào nhau. Không hiểu tại sao lúc bị mẹ cầm chổi đánh tôi lại vơ lấy lon Coca mà không phải áo khoác. Hôm nay trời âm u, may mà không mưa. Vừa nghĩ xong thì hạt đầu tiên rơi xuống, chạm vào nền đất rồi hóa thành bọt nước. Khi cơn mưa dày đặc che khuất tầm mắt, dâng lên một màn sương mù mỏng thì một chiếc xe từ sườn dốc đi đến và dừng ở phía đối diện. Tôi tò mò liếc nhìn vài cái, ở nơi hang cùng ngõ hẻm Yanji này tôi chưa bao giờ thấy chiếc xe nào vượt quá 20 triệu won.

Một người đàn ông từ ghế lái bước ra, vội vàng chạy đến phía bên kia xe, cung kính mở cửa cho một người. Tay cầm ô của ông nghiêng hẳn về một bên, trong nháy mắt lưng áo ướt hết một nửa. Tôi nghĩ người ngồi ở ghế lái phụ hẳn rất giàu có, ông ấy một thân âu phục thẳng tắp, nhíu mày bước xuống xe, chắc là đang rủa thầm thời tiết chết tiệt. Ông gõ vào cửa sổ phía sau, nó từ từ hạ xuống, lộ ra một cái đầu màu hồng. Mưa to quá, tôi không nghe được cả hai nói gì, sau đó ông cùng một người khác đi bộ lên sườn núi. Tóc hồng không kéo cửa sổ, miệng nhai kẹo cao su, đưa mắt nhìn màn mưa ngày một nặng hạt. Cậu ấy thổi ra một quả bong bóng to, nó vỡ ra ngay sau đó kèm theo một tiếng "bóc", kẹo cao su theo đó dính hết vào miệng. Cậu ấy thôi không nhìn nữa, quay đi nơi khác, chúng tôi vô tình chạm mắt nhau. Tôi luống cuống dời mắt, giả vờ uống một ngụm Coca, quay đầu lại vẫn thấy cậu ấy nhìn tôi chằm chằm. Tôi ngạc nhiên, sau đó là nấc cục. Hình như tôi thấy cậu ấy cười, cửa sổ nâng lên nhanh quá, xuyên qua màn mưa nhìn về phía đó chỉ thấy được hình ảnh nhếch nhác của tôi phản chiếu lên trên kính. Tôi sờ mái tóc ướt sũng, nước men theo đó chảy vào trong cổ áo khiến tôi nổi da gà. Cửa đột nhiên mở, mẹ nhìn tôi ngồi bệt dưới đất như nhìn một đống rác bị người ta ném trước cửa.

(Yanji: thủ phủ của khu tự trị Yanbian do có số lượng lớn người Hàn Quốc sống trong khu vực này, nằm ở Đông Bắc Trung Quốc)

"Ngồi ở đây làm gì? Mưa lớn như vậy bộ muốn chết hả? Còn mặc áo tay ngắn. Con sao vậy, là đồ ngốc sao? Chắc muốn mẹ tức chết quá. Còn nhìn cái gì, đi vào nhà!" Tôi lại bị mắng, mẹ còn dùng tay đập vào gáy tôi mấy phát.

"Mẹ! Con đã nói đừng đánh vào đầu rồi mà! Đánh như vậy sẽ trở thành thằng ngốc thật đó!" Tôi ôm đầu, liếc nhìn chiếc xe phía đối diện rồi vào nhà. Là một cô gái sao? Không phải, có vẻ là một chàng trai. Tôi nghĩ.


Ở Yanji xảy ra sự kiện mới, đất bên dưới sườn đồi đối diện nhà tôi đã có người đến mua, họ đang xây nhà. Những bà dì theo dõi nhất cử nhất động của họ, giám sát 24 giờ một ngày, thỉnh thoảng sẽ tụ tập lại chia sẻ những thông tin mới nhất vừa điều tra ra được. Tôi ngồi trong quầy xem phim, ngoài kia các quý bà Yanji đang tụ tập, nam chính trong phim truyền hình tôi đang xem tự tin nói.

Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không điều tra ra được.

"Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không tra ra được!" Thật là vi diệu, thám tử vĩ đại người Mỹ và các bà cô già trong một cửa hàng nhỏ ở miền quê Hàn Quốc đồng thanh nói.

"Jisung! Lấy thêm 2 chai soju và một ít bánh gạo chiên ra đây!"

Tôi đem nó ra rồi trở lại chỗ ngồi, tắt bộ phim đang xem dở. Con người mà, ai lại không hóng chuyện.

"Tôi nói nè, mua mảnh đất đó là một người Trung Quốc. Thật á! Con trai của anh họ tôi - sống ở tầng trên trong cửa hàng kim chi, làm việc trong một công ty bất động sản, nó kể tôi nghe, tôi phải bỏ ra nhiêu đây." Bà ấy thần bí giơ ra năm ngón tay, tôi cũng không biết rốt cuộc như vậy là bao nhiêu. Các bà dì bên cạnh cảm thán, chắc là họ ngầm hiểu với nhau.

"Tôi lại hỏi sao có thể mua nhanh như vậy. Nghe nói người Trung Quốc rất giàu, xem ra điều này là sự thật."

"Ai bảo không, hiện tại Myeongdong, New World đều là người Trung Quốc không thôi. Mua nhà từ Tây sang Đông giống như không cần tiền vậy."

(New World: là một trong những tên gọi được sử dụng cho phần lớn Tây Bán cầu của Trái Đất, đặc biệt là châu Mỹ và châu Đại Dương)

"Mọi người nghĩ người trong ngôi nhà đó sẽ như thế nào? Trong nhà sẽ có con trai chứ? MyungMi nhà tôi rất xinh."

"Bà thật ngốc, vậy nếu là con gái thì sao? Nếu có con gái dĩ nhiên Jisung sẽ có cơ hội, Jisung đẹp trai như vậy, mọi người ai cũng biết." Tôi nghe đến tên mình liền co người lại, trốn trước màn hình máy tính. Tôi không hiểu tại sao các bà dì lại đưa ra những giả thuyết vô lý như vậy.

"Thằng nhóc đần độn như vậy thì thôi. Ai lại gả con gái mình cho một đứa như vậy, tính tình y hệt như ba nó. Chết tiệt!" Lời của mẹ như kim châm đâm vào tai tôi. Ngày ba đi, ba mẹ tôi cãi nhau dữ dội, tôi không biết họ cãi cái gì. Tôi lúc đó rất nhỏ, ngồi xổm trước cửa khóc đến khi trời tối mịt, lúc đó mẹ mới ôm tôi vào nhà. Tôi nằm trên vài mẹ khóc nức nở, mẹ lúc đó không nói, cũng không khóc, mẹ chưa bao giờ khóc.


Khuya, tôi bê chiếc ghế cuối cùng đặt lên bàn, mẹ vẫn đang chuẩn bị cho việc buôn bán vào ngày mai.

Gió đông lạnh buốt thổi qua trên những tán lá, cành cây đung đưa va vào tấm biểu hiểu tồi tàn của cửa tiệm. Tôi ra tắt đèn trước cửa, tiện thể liếc sang ngôi nhà còn chưa thành hình ở phía đối diện, tôi nhớ đến chàng trai tóc hồng thổi bong bóng kẹo cao su.

"Jisung, bên ngoài lạnh lắm đi vào nhanh lên!" Mẹ tôi đứng trong nhà gọi ra.



Khi nụ hoa nhài mùa đông lặng lẽ xuất hiện cũng là lúc căn nhà ở đối diện hoàn thành. Nó lộng lẫy xa hoa, hoàn toàn không ăn nhập với Yanji quạnh quẽ, lại giống một vị quân vương đang nhìn xuống các thần dân bên dưới. Bách tính nơi đây bị chạm vào lòng tự ái, miệng rất cứng, rất chua ngoa mỉa mai cái cổng sắt to này thật xấu xí. Tôi cũng tình cờ thấy được bên ngoài cổng là tấm biển được nạm bằng vàng.

Nhà họ Zhong.

Tôi chỉ hiểu những chữ đằng trước, tôi đoán gia đình này họ Zhong.

Tôi không biết họ chuyển đến vào lúc nào, tôi đến trường, khi về đã thấy mẹ thất thần, nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp.

"Jisung, đây là gì?"

Tôi nhìn bức tranh hoa cỏ phía trên, còn có vài chữ, tôi không đọc được, một chữ cũng không biết.

"Nhà đối diện mang qua, là một đứa trẻ tóc hồng. Hình như nó cũng không biết tiếng Hàn, mẹ hỏi nó cũng không trả lời, đưa xong gật đầu chào rồi chạy mất. Đây là gì? Nhìn rất đắt tiền đúng không, chắc là mang từ Trung Quốc qua."

Tôi mở hộp, bên trong là món tráng miệng, tôi lấy cho mẹ một cái có hình quả mận.

"Ăn được sao?"

"Ăn đi mẹ. Không phải là cho chúng ta sao?"

Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ nếm thử, nở một nụ cười hiếm hoi. Lần cuối tôi thấy mẹ cười là khi còn học tiểu học, tôi đã nấu một bát canh rong biển nhân ngày sinh nhật của mẹ.

"Ngon quá, thật sự rất ngon. Xem ra nhà đối diện rất tốt bụng, sau này có thể hòa hợp với nhau." Tôi cũng ăn một cái, vị đậu xanh thơm ngào ngạt lập tức tràn ngập trong miệng. Liếc nhìn cánh cổng sắt phía đối diện, nhìn thế này chắc cũng không có cơ hội qua lại.


Tôi đã đúng, chúng tôi thật sự không có cơ hội tiếp xúc với những người hàng xóm này dù cho hai nhà chỉ cách nhau 5 mét. Sự nhiệt tình của các dì mê buôn chuyện đã biến mất trong vòng 3 tháng. Dù sao mỗi ngày cũng chỉ có "cục sắt" màu đen đi ra đi vào, mọi người biết trị giá của nó lên đến hàng trăm triệu won thì không còn gì để bàn tán nữa. Nhân vật chính trong những câu chuyện bát quái không còn, nó xem như mất đi linh hồn. Thật ra tôi vẫn có chuyện có thể kể, nhưng tôi không muốn chia sẻ nó với người khác, như vậy khác nào tên biến thái. Phòng tôi ở tầng 2, cửa sổ đối diện ngôi biệt thự. Chín giờ mỗi tối tôi đều nghe được cửa sổ phòng đối diện phát ra tiếng đàn, tôi không biết nhiều về âm nhạc, nhưng trực giác cho tôi biết người chơi dương cầm kia nhất định rất thú vị. Cậu ấy chơi những bản nhạc khác nhau mỗi ngày, khi vui vẻ như nai con trong rừng rậm, khi lại nặng nề buồn tẻ như thời tiết trước cơn mưa rào. Tôi thường tự hỏi có phải đây là tâm tình của cậu ấy. Trong một đêm mưa, tôi thấy được cậu ấy đang đánh đàn, điều bất ngờ là cửa sổ phòng phía đối diện không khóa. Chàng trai tóc hồng chăm chú nhìn nhạc phổ, mười ngón lả lướt trên phím đàn. Bản nhạc hôm đó có chút u buồn cũng có chút lãng mạn, như cơn mưa lất phất kéo dài nhưng không nặng hạt.


Hành vi biến thái của tôi - thích nhòm sang cửa sổ nhà đối diện đã bị phát hiện vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Nó làm tôi xấu hổ hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, không, phải là xấu hổ hơn rất nhiều. Chàng trai tóc hồng nhìn tôi, miệng mở to hết cỡ, tôi lật đật trốn bên dưới cửa sổ, suy nghĩ một chút lại vươn tay ra đóng lại. Điều này đã ngầm thừa nhận tôi thật sự là kẻ nhìn trộm. Vậy nên chiều hôm sau, khi tóc hồng bước vào tiệm, tôi suýt chút nữa sợ đến mức trốn dưới quầy mà không cần chào khách. Cậu ấy nhìn tôi dường như có chút tức giận, đảo mắt khắp quán sau đó nhìn chăm chú vào menu hồi lâu. Nếu không phải mẹ đang nghỉ trưa, chắc chắn bây giờ tôi đang trốn sau lưng bà. Cậu ấy lại nhìn menu một chút rồi lấy điện thoại di động, gõ được vài chữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi sợ đến mức chân cũng nhũn cả ra.

"Cho tôi một phần... bánh gạo."

Tôi nghĩ mình nghe nhầm, theo bản năng hỏi lại.

"Cho tôi một phần bánh gạo." Nói xong cậu ấy đi tìm chỗ ngồi.

Thì ra cậu ấy nói tiếng Hàn. Tôi vào nhà bếp làm bánh, bánh chín liền rưới một lớp siro lên trên và rắc thêm một lớp mè thật dày. Tôi cẩn thận từng li từng tí bưng lên. Cậu ấy tháo mũ, đưa tay gãi sau gáy, mái tóc hồng lòa xòa trước trán, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn rõ mặt cậu.

Cậu ấy rất trắng, mặt hơi phúng phính, nhìn có vẻ nhỏ hơn so với tôi. Tôi đứng trông bếp, lâu lâu ra trước nhìn một chút. Có vẻ bánh quá nóng, cậu ấy phồng má thổi thổi rồi bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật gù, cũng không quên cầm điện thoại chụp một tấm ảnh. Cậu ấy có vẻ rất thích thú, thích nhét thức ăn vào hai bên má, trông như một con sóc. Ăn xong liền đi đến quầy

"Tính.. tiền." Cậu ấy cúi đầu lấy ví.

"Cảm ơn, của cậu là 3500 won." Giọng tôi khàn khàn, cậu ấy lấy ra một tờ 10000 won, tôi cúi đầu đếm tiền lẻ, tránh việc chạm mắt với cậu ấy. Lúc thối tiền cậu ấy cũng không nhận ngay, ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu ấy đang nhìn tôi chằm chằm, dường như có điều muốn nói rồi lại thôi. Tôi chớp mắt một cái đã thấy cậu ấy đã cầm tiền quay đi. Đêm đến tôi lại nằm trên giường hối hận, đáng lẽ hôm nay nên cùng cậu ấy nói rõ mọi chuyện. Lần sau e là sẽ không còn cơ hội như thế.


Cậu ấy sang tiệm của tôi liên tục trong vòng một tuần, tôi nghĩ có điều gì đó không ổn. Cậu ấy rõ ràng muốn nói gì đó với tôi, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị sau đó ngồi hậm hực ăn bánh. Tim tôi đập rất nhanh, không thể chịu đựng được nữa liền lấy hết can đảm hỏi cho ra lẽ. Ngồi đối diện với ánh mắt tử thần của cậu ấy, tôi lia mắt nhìn quanh rồi cất tiếng.

"Chuyện đó... tôi xin lỗi! Tôi không cố ý nhìn. Chỉ là tôi thích nghe cậu đánh đàn, thật sự không có ý gì khác. Xin lỗi!"

Đầu tôi gần như va vào mặt bàn.

Cậu ấy cũng sợ hết hồn, muốn lên tiếng nhưng lại im lặng rất lâu, cuối cùng thốt lên "A shi-"

Tôi nghĩ cậu ấy chửi tôi, chắc hẳn đang rất tức giận. Tôi dập đầu thêm hai cái nói xin lỗi.

Đối phương lớn tiếng hô "Stop!"

Tôi sững sờ nhìn cậu ấy, cậu ấy hít sâu một hơi rồi nói.

"Tôi - tiếng Hàn - không tốt. Cậu - nói - chậm thôi. Tôi - không tức giận - thật sự - không tức giận." Nói xong cậu ấy như trút được gánh nặng, lấy một miếng bánh gạo bỏ vào miệng.

"Vậy ~ cậu ~ đến ~ tìm ~ tôi ~ là ~ muốn ~ nói ~ gì ~ sao?" Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi nói chậm như vậy. Cậu ấy ngồi ăn bánh trông có chút ngốc, đột nhiên phấn khích nói.

"Tôi - muốn - uống - rượu." Tôi nghĩ mình đụng trúng một thằng nhóc bất hảo rồi.

Tôi tận tình khuyên nhủ, nói ở Hàn Quốc đến 20 tuổi mới có thể uống rượu.

Cậu ấy nói điều này thật nhảm nhí, ở Trung Quốc không có luật lệ như vậy, cậu ấy lúc ở nhà đã uống rất nhiều.

Tôi nói rằng cậu ấy đang ở Hàn Quốc, cậu ấy nên tuân theo quy định của Hàn Quốc.

Cậu ấy nói cậu ấy là người Trung Quốc.

Tôi nói người Trung Quốc cũng vậy, chưa đủ 20 tuổi thì không được phép mua rượu.

Cậu ấy bảo tôi hãy nghĩ cách đi.

Tôi hỏi nhìn tôi giống 20 tuổi lắm sao?

Cậu ấy nói không.

Tôi hỏi cậu ấy sao lại tìm tôi.

Cậu ấy nói ở đây chỉ quen mỗi tôi thôi.

Quen biết? Tôi thậm chí còn không biết tên cậu là gì. Tôi đứng trước tiệm tạp hóa, quay đầu nhìn cậu ấy bằng ánh mắt nghi ngờ. Cậu ấy đang tựa người vào cây cột, giơ tay làm chữ V hướng về phía tôi.

Assi.

Tôi chửi thầm trong lòng rồi đi vào.

"@#*#$@+=&"

Đút hai tay vào túi, tôi cúi đầu nói thật nhanh, đến chính mình còn không nghe rõ. Bác gái trong tiệm ngập ngừng.

"Jisung, con nói gì vậy?"

Tôi liếc nhìn bác ấy rồi nhanh chóng cúi đầu. Miệng tôi khô khốc, cổ họng như có hàng ngàn bàn tay bóp nghẹn, đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong.

"Lấy cho con một chai rượu." Không biết giọng nói này có phải phát ra từ tôi hay không, đầu tôi ong lên, trán lấm tấm mồ hôi.

"Lại mua giúp mẹ sao. Nè, cầm lấy." Tôi cầm chai rượu muốn rời đi.

"Chờ chút!" Vì câu nói này mà lưng tôi ướt đẫm một mảng.

"Bác gái, chuyện gì vậy?" Giọng tôi run lên.

"Con chưa trả tiền." Tôi không biết làm sao mình có thể sống sót trong 20 giây này đứng đếm tiền, ra khỏi cửa tiệm áo tôi đã ướt sũng. Cậu ấy ôm bụng cười suồng sã, tôi trực tiếp dúi chai rượu vào tay cậu ấy. Có chút tức giận, tôi vừa định rời đi đã bị kéo lấy.

"Chúng - ta - cùng - uống - đi!" Cậu ấy nheo mắt cười.

Chỉ vì vậy mà tôi đã không còn giận nữa.


Ngọn gió đêm hè thổi bay đi cái nóng còn sót lại trong ngày. Đèn đường lờ mờ, cũ kỹ trong công viên làm kéo dài cái bóng của cả hai. Tôi nhìn theo nó, thấy được bóng của tôi và cậu ấy chồng lên nhau, dường như rất gần. Tôi nghiêng đầu nhìn, mặt cậu ấy đã trở nên phiếm hồng, có men vào cậu ấy trở nên nói rất nhiều nhưng tôi lại không hiểu được một từ. Tôi nghĩ cậu ấy có lẽ cũng rất cô đơn.

"Ừm... cho tôi biết tên cậu được không?" Đợi cậu ấy ngừng uống tôi liền hỏi.

"Chenle... Zhong Chenle. Tiếng Hàn có vẻ là vậy. Còn cậu?" Cậu ấy đưa chai rượu cho tôi, tôi do dự nhấp một ngụm. Đắng quá.

"Park Jisung, Jisung."

Zhong Chenle lầm bầm vài câu, sau đó cười nói.

"Jisung." Mắt cậu ấy híp lại.

"Tôi - và - Jisung - làm - bạn - đi. Làm bạn đi!"

Gió nổi lên đúng lúc cậu ấy nói những lời này. Gió thổi tóc mái tôi rối cả lên làm che khuất tầm nhìn, nhưng qua kẽ tóc tôi vẫn nhìn thấy khóe miệng đang nhếch lên và đôi mắt long lanh của cậu ấy. Không biết có phải do mồ hôi không mà tôi rùng mình một cái. Tôi quay đầu, lấy tay chải lại mái tóc, không kìm được nở nụ cười.

"Được. Làm bạn đi. Chenle cũng sinh năm 2002 sao?"

"Không, tôi 01. A! Cậu nhỏ hơn tôi đúng không? Vậy - không - thể - làm - bạn." Nụ cười của tôi lập tức đông cứng.

"Gọi đi, anh trai. Gọi mau lên."

"Không, tôi đã nói chúng ta là bạn." Tôi kiên định đáp, cương quyết không gọi đứa trẻ này là anh.

Zhong Chenle chọc vào eo tôi, nói.

"Gọi anh trai! Nhanh lên!"

Tôi xoay người chạy, tay bịt chặt lấy miệng. Zhong Chenle nắm lấy tôi, cả hai cùng ngã ra đất. Zhong Chenle nhanh chóng đứng lên đè lấy tôi, cậu ấy rất khỏe.

"Không gọi!" Tôi bày ra nét mặt thà chết chứ không chịu khuất phục mà che lấy miệng. Zhong Chenle vẻ mặt độc ác, giơ hai tay chọc vào người tôi. Tôi hét lên, lăn lộn vì nhột, gần như phát điên.

"Tôi gọi tôi gọi. Anh Chenle! Anh Chenle!"

Zhong Chenle hài lòng dừng lại, phủi phủi bụi trên tay. Tôi còn đang bàng hoàng thì cậu ấy đã kéo tôi lên. Zhong Chenle nhìn tôi cười, giúp tôi sửa lại tóc.

"Chenle..." Tôi thử gọi một tiếng, cậu ấy vậy mà không hề tức giận.

"Đi thôi. Về nhà." Zhong Chenle vừa nói vừa nhặt chiếc mũ trên đất, đi về phía trước.

Tôi cứ thế nhìn theo bóng cậu ấy ngày một xa dần, xa dần với cái bóng của tôi.

"Jisung, Park Jisung! Đi thôi!" Cậu ấy hét lên từ xa. Không sao, tôi có thể đuổi kịp - Tôi nghĩ.



Lần đầu tiên mẹ thấy Zhong Chenle đến cửa hàng đã rất ngạc nhiên, phản ứng của bà cũng tương tự tôi, sốc đến mức không biết làm sao. Tôi giới thiệu Zhong Chenle với mẹ, cậu ấy cười khoe ra hai chiếc răng cửa, gọi mẹ tôi là dì. Trong nháy mắt tôi thấy được ánh sáng chói lóa của tình mẫu tử từ trên người mẹ tôi, bà kéo Zhong Chenle lại hỏi rất nhiều. Zhong Chenle thật sự kỳ lạ, tiếng Hàn của cậu ấy có kém cũng chỉ giới hạn ở việc nói chậm. Cậu ấy hiểu hết, nói cũng đúng, chỉ là có chút chậm. Mẹ tôi kiên nhẫn như giáo viên mầm non, mẹ chỉ cần dành cho tôi một nửa sự kiên nhẫn đó tôi nhất định sẽ đến Seoul dự thi trong nước mắt. Nhưng như thế cũng tốt, tôi gián tiếp biết được thêm nhiều điều về Zhong Chenle - quê của cậu ấy ở Thượng Hải, cậu ấy đến Hàn Quốc vì ba mẹ công tác ở đây, cậu ấy cũng đến trường. Tôi không nhớ được trường XX đó, dù sao nó cũng rất đắt. Zhong Chenle trước mặt mẹ tôi ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ, nếu trước đây tôi không thấy cậu ấy uống rượu và bị cậu ấy bắt nạt thì có lẽ tôi đã tin.

Đợi mẹ hỏi han Zhong Chenle xong tôi liền đưa cậu ấy về phòng của tôi, lý do là để dạy tiếng Hàn cho cậu ấy. Thực tế thì đây không phải là một lời nói dối, chỉ cần chúng tôi nói chuyện bằng tiếng Hàn cũng coi như là đang luyện tập.

Tôi hỏi Zhong Chenle có muốn chơi game không, cậu ấy nói không. Tôi rất ngạc nhiên, có thằng con trai nào lại không chơi game. Cậu ấy xua tay, nói có chơi game nhưng là chơi game trên mạng, chơi game khi không ở cùng nhau. Cả hai đang ngồi với nhau thế này sao lại phải cầm điện thoại chơi game? Còn rất nhiều việc để làm. Hai người còn có thể làm gì? Nói chuyện yêu đương sao?

"Vậy tụi mình làm gì bây giờ?" Tôi hỏi.

"Chúng ta cùng nhau xem phim đi." Zhong Chenle nghiêm túc nói.

"Xem phim và chơi game có gì khác nhau sao?" Não tôi nhỏ lắm, tôi thật sự không hiểu.

"Chơi game thì khi một mình hẵng chơi, phim thì phải là hai người xem cùng nhau." Một lần nữa tôi bị thuyết phục bởi cậu ấy - thiên tài logic.

Thời điểm cậu ấy mở phim, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý nếu biết cậu ấy muốn xem phim này.

"Tại sao lại muốn xem 'Train to Busan'? Tôi như bị tra tấn, hỏi.

"Tôi - chưa xem - tôi - muốn xem." Câu trả lời không chê vào đâu được.

"Tôi sợ." Tôi thẳng thắn thừa nhận.

"Cái này - có gì - mà sợ? Đều lả giả." Dù biết là như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ. Tôi kéo áo Zhong Chenle làm nũng, kêu cậu ấy là anh trai. Cậu ấy đột nhiên ôm tôi vào lòng, tôi sợ ngây người.

"Đừng sợ - anh Chenle - bảo vệ em." Nói xong cậu ấy bấm nút phát. Trong vòng 2 tiếng tiếp theo, tôi không biết binh đoàn thây ma đang đuổi theo Gong Yoo đáng sợ hơn hay tôi - Park Jisung - người đang ôm eo Zhong Chenle, trốn trong vòng tay của cậu ấy và la hét như con lợn bị chọc tiết đáng sợ hơn. Có lẽ là vì tôi mà "Train to Busan" của Zhong Chenle biến thành một bộ phim hài, cậu ấy nhìn tôi cười như muốn ngất đi.

Mấy ngày sau tôi không dám gặp Zhong Chenle, trốn lì trong phòng chơi game. Cậu ấy từ phía cửa sổ đối diện hét lớn, nói tôi nhát gan cũng mặc kệ, cậu ấy sẽ không cười tôi. Kết quả là sau khi tôi mở cửa sổ, cậu ấy nhìn tôi chưa đầy một phút đã ôm bụng cười ngặt nghẽo không thể đứng thẳng. Tôi đóng sập cửa sổ, tiếp tục chơi game. Mẹ tôi sau đó cũng kéo tôi ra khỏi phòng để trông cửa hàng. Hè đến rồi, buổi tối sẽ có các tốp năm tốp ba đến uống rượu, cửa tiệm cũng đông hơn, bà dự định sẽ mở cửa đến rạng sáng. Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net