-2.1-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thần Lạc, 28 tuổi.

Sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, vì không thể chịu được việc mẹ cằn nhằn mỗi ngày nên tôi đã quay về Thượng Hải. Tôi nghĩ đây là một quyết định sai lầm. Mối quan hệ giữa tôi và gia đình rất phức tạp, thậm chí rất nghiêm trọng - tôi luôn cãi nhau mỗi khi gặp ba. Mẹ tôi thường hỏi: "Thần Lạc, sao con lại trở nên như thế?" Đúng vậy, tại sao tôi lại thành ra thế này? Tôi vẫn luôn tự hỏi.

Tôi bắt đầu cuộc sống của một người bình thường, thuê một ngôi nhà nhỏ trên đường An Phúc. Thật ra cũng không có gì đáng nói, tôi đã sớm quen với cuộc sống như vậy. Theo dòng nhạc cổ điển phương Tây khi còn học đại học, hiện tại tôi đã trở thành giảng viên tại một nhạc viện. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ nghiêm túc trở thành một nhân viên văn phòng, bắt đầu 9h sáng và kết thúc lúc 5h chiều, nhưng như thế cũng rất tốt, sao có thể sống cả đời trong vô định.

Tôi ngày ngày vô vị đến trường , dùng một chiếc xe đạp sáng đi chiều về, viết luận văn soạn giáo án, ba bữa ăn trong ngày đều được giải quyết ở căn tin. Ngày nghỉ sẽ ở nhà dọn dẹp, thỉnh thoảng mua đồ về tự nấu ăn. Một ngày buồn tẻ sẽ trôi qua như vậy, để lại một chút không khí cho căn nhà từ lâu đã không còn hơi ấm con người.

Đầu năm nay Hoàng Nhân Tuấn đến tìm tôi, chắc anh ấy nghĩ tôi sắp chết đói với đồng lương ít ỏi nên giới thiệu cho tôi một công việc. Anh ấy dự định sẽ tổ chức một vở nhạc kịch trong năm, mời tôi tham gia sáng tác, có tên là "Gặp lại". Tôi xem đi xem lại ba lần, thật ra cũng không có gì đặc sắc, chỉ là người yêu cũ vô tình gặp lại, dù mọi chuyện kết thúc đã lâu nhưng họ vẫn yêu nhau say đắm. Dĩ vãng như mây như khói tái hiện ngay trước mắt, nam chính cuối cùng vứt bỏ tất cả chạy về phía tình yêu.

Tôi cười chua chát, kịch cũng chỉ là kịch, mơ mộng hão huyền.

"Nếu có cơ hội, lần sau gặp lại tôi muốn được gặp ai?"

"Gặp lại rồi sẽ nắm tay, nhìn nhau qua màn nước mắt hay âm thầm nuốt nước mắt vào trong?"

Xem diễn viên độc thoại, tôi không nhịn được mà nghĩ đến cậu ấy. Gần đây tôi biết được một chút tin tức về cậu ta theo cái cách mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến - cậu ấy đột nhiên xuất hiện trong vòng bạn bè ít ỏi của tôi. Lúc này tôi mới biết trợ lý nhỏ đi cùng tôi trong đoàn kịch thích những ngôi sao Hàn Quốc, muốn xóa đi nhưng dù sao cũng vì công việc. Tôi không thể không mở tin tức lên xem, tay cũng trở nên run rẩy. "Nam diễn viên xuất sắc nhất" - tên ngốc đó thật sự đã làm rất tốt.


Một năm sau, "Gặp lại" đã đạt được giải thưởng quốc tế, ban tổ chức nhận được lời mời biểu diễn từ khắp các nơi trên thế giới, cuối cùng họ quyết định sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn ở châu Á trước tiên. Khi trợ lý nhỏ gọi đến, tôi đang mất ăn mất ngủ vì luận văn, tôi không nghe rõ cô ấy nói gì đã vội vàng đồng ý. Đến khi lịch trình được gửi đến tôi mới có phản ứng.

"Tôi có thể không đi không?" Tôi hỏi thẳng.

Trợ lý nhỏ nói chắc như đinh đóng cột.

"Không được đâu thầy Chung, đã thỏa thuận với bên đó rồi. Đây có thể xem như giao lưu văn hóa quốc tế do Bộ Văn hóa khởi xướng, Seoul rất coi trọng nó."

"Seoul..." Tôi thở dài.

"Seoul làm sao ạ? Thầy Chung, thầy đừng lo, em biết rất rõ về Hàn Quốc, tiếng Hàn của em cũng rất tốt. Em sẽ giúp đỡ thầy."

Trợ lý nhỏ lại tweet về những địa điểm vui chơi ở Seoul.

"Thầy Chung, có lẽ thầy sẽ rất thích quảng trường Gwanghwamun và Gyeongbokgung. Cheonggyecheon cũng đẹp lắm, bộ phim mới của chồng em được quay ở đó, đến lúc đó có thể đến xem rồi."

"Chồng của em?"

"A! Chính là ngôi sao Hàn Quốc Park Ji..."

Tôi dập máy. Quả nhiên nên xóa cô ấy ra khỏi danh sách sớm hơn.


Chào mừng đã đến với Hàn Quốc.

Tôi tỉnh giấc sau khi nghe giọng nói này. Đã lâu lắm rồi. Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy thành phố mình đã rời đi trong suốt tám năm. Đứng ở sân bay Incheon, trí nhớ như thủy triều xuyên qua thời gian ập đến, tôi như nhìn thấy một cậu bé đứng khóc cuối đường, khản giọng gào thét.

"Chenle! Đừng đi mà Chenle!"

Tôi bừng tỉnh từ trong trí nhớ bởi tiếng hét của cậu ấy, khi hoàn hồn mới nhận ra chỉ có một trợ lý nhỏ đang nhìn đông nhìn tây.

"Em tìm gì vậy?" Tôi hỏi.

"Thầy Chung, đợi em một chút, em quay lại ngay." Trợ lý cầm điện thoại nhanh như chớp đã biến mất. Tôi bất đắc dĩ đứng đó. Trong chốc lát nghe được những tiếng thét chói tai cùng một đám đông lớn đi qua, tôi không hiểu nhiều người như vậy đến đây làm gì. Sau khi đã ra khỏi sân bay và yên vị trong xe, trợ lý nhỏ lấy điện thoại ra.

"Thầy Chung thầy xem nè! Người vừa rồi ở sân bay là Park Jisung đó! Anh ấy đẹp trai quá."

Lại một lần nữa nghe đến cái tên này, thấy được khuôn mặt cậu ấy bị che khuất bởi chiếc khẩu trang. Tôi ừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra chúng tôi đã lướt qua nhau như thế.

Sự nổi tiếng của "Gặp lại" ở Seoul là điều tôi không thể ngờ đến - toàn bộ vé trong ba ngày đều được bán hết. Càng không nghĩ đến, với tư cách là một nhà soạn nhạc nhưng tôi đã được một đài truyền hình đến phỏng vấn. PD đích thân mang theo một phiên dịch viên đến gặp tôi để thảo luận về quy trình và nội dung, vì sợ làm phiền đến mọi người nên tôi đã trực tiếp nói tiếng Hàn. Đèn được mở và buổi phỏng vấn bắt đầu. Người dẫn chương trình bắt đầu bằng một câu hỏi nằm ngoài kịch bản.

"Anh Chung nói tiếng Hàn tốt quá, nghe nói anh đã có ba năm sống tại Hàn Quốc phải không?"

Người tôi cứng lại, vất vả lắm mới có thể trả lời. Tôi nên giả vờ không biết tiếng Hàn ngay từ đầu.

"Tôi tin anh phải có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ ở Hàn Quốc."

Là khắc sâu vào trong trí nhớ.

"Seoul rất hay mưa."

Đúng vậy, Seoul rất hay mưa.

Lần đầu tiên tôi gặp Park Jisung là vào một ngày mưa.

Tôi nhận ra mình thích Park Jisung là vào một ngày mưa.

Lần đầu tiên tôi hôn Park Jisung là vào một ngày mưa.

Cũng là vào một ngày mưa đã mang tôi rời xa cuộc đời của Park Jisung.


"Được. Chúng ta làm bạn đi."

"Tôi sinh năm 2002, Chenle thì sao?"

"Không gọi! Đã nói chúng ta làm bạn."

"Tôi gọi tôi gọi. Anh Chenle! Anh Chenle!"


Không biết do ảnh hưởng tâm lý hay lòng tôi vốn không thể chấp nhận mà đêm đó tôi mất ngủ. Cả đêm đều nghe cậu ấy gọi "anh Chenle", mẹ nó so với phim ma còn đáng sợ hơn. Mặt trời dần ló dạng tôi mới cảm thấy buồn ngủ, chưa kịp chợp mắt đã nghe có tiếng gõ cửa.

"Thầy Chung! Dậy đi! Chúng ta ra ngoài chơi!" Tôi cầm gối bịt chặt hai tai.


Hàn Quốc nhiệt tình hiếu khách, chúng tôi có hẳn một đoàn riêng đưa đón mọi người ở tổ kịch đến các địa điểm tham quan. Tôi cùng quầng thâm dưới mắt để lại hình ảnh mệt mỏi ở nhiều nơi khác nhau, không chỉ thể xác, tim tôi còn mệt mỏi hơn rất nhiều. Dù sao thì người Hàn Quốc vẫn như thế, thích đến cung Gyeongbok và quảng trường Gwanghwamun, ngay cả lời giới thiệu cũng tương tự như vậy.

"Vua Lee Sejong, Lee Do - là một vị vua chính trực, là vị vua thứ tư của triều đại Joseon. Ông trị vì 32 năm, thành tựu lớn nhất chính là tạo ra Hangul..." Bên tai tôi vang lên một thanh âm hơi trầm, dường như chỉ cần ngẩng đầu sẽ thấy được Park Jisung đang ngây người với điện thoại di động và một cuốn sách.

Tôi xoay người bỏ chạy, nhắn cho trợ lý rằng mình không thoải mái muốn về khách sạn trước nhưng lại bước đi trong vô định. Tôi cứ thế đi, mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, người đi đường lướt qua tôi đều mang khuôn mặt đẹp trai đó, lạnh lùng bước qua như thể chúng tôi chưa bao giờ quen biết. Tôi sợ hãi chạy, chạy đến khi không còn một chút sức lực. Làn gió từ sông Hàn thổi đến làm tôi trở nên tỉnh táo, đây chính là nỗi sợ lớn nhất trong lòng tôi.


Buổi biểu diễn tối đó đã thành công tốt đẹp. Hoàng Nhân Tuấn đưa tất cả chúng tôi đi ăn thịt nướng. Trợ lý nhỏ bên cạnh cứ do dự như có điều muốn nói.

"Em muốn nói gì thì nói đi, cứ như vậy không khó chịu hả?" Trợ lý khó xử một lát mới lên tiếng.

"Buổi chiều em xem buổi phỏng vấn của thầy, thầy đã từng sống ở Hàn Quốc, tiếng Hàn cũng tốt như vậy mà lại không nói sớm. Bây giờ nghĩ lại trình độ của em thật xấu hổ quá đi." Cô ấy ngại ngùng nói.

"Thầy Chung, trước đây thầy nói thầy không muốn đến, cũng không nói đã từng sống ở Seoul, có phải Hàn Quốc để lại cho thầy những kỷ niệm buồn?" Trợ lý nhìn như rất thân thiết, nhiệt tình hỏi han.

"Đúng vậy, rất buồn. Nhiều năm rồi vẫn không quên được." Nhấp một ngụm rượu, tôi nói những lời từ tận đáy lòng.

"Nếu quên không được hãy đi tìm cô ấy, nếu cô ấy chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội." Trợ lý nhỏ trở nên nghiêm túc, tôi nhìn cô ấy.

"Tôi không biết cậu ấy ở đâu, nhưng tôi nghĩ hẳn là em biết." Trợ lý khó hiểu nhìn.

"Hả? Cái gì mà thầy không biết em biết, em không hiểu thầy đang nói gì hết thầy Chung." Tôi không trả lời cô ấy, đứng lên đi ra cửa. Một lát sau Hoàng Nhân Tuấn cũng đi ra, miệng ngậm một điếu thuốc và đưa cho tôi một điếu.

"Không hút nữa, kiểm tra sức khỏe định kỳ ở trường lần trước bác sĩ đã cảnh cáo em không được hút thuốc, bỏ rồi." Hoàng Nhân Tuấn kinh ngạc dập đi.

"Không ngờ em còn biết luyến tiếc cái mạng của mình, mấy năm trước anh còn nghĩ em đang cố gắng tự tử." - Tôi liếc Hoàng Nhân Tuấn một cái.

"Thật lòng mà nói, đã đến đây rồi thì nhìn xem - người ta hiện tại đã trở thành một đại minh tinh." Hoàng Nhân Tuấn nói thêm.

"Anh ra đây để chặt đứt hy vọng của em sao? Triệt luôn đường sống của em à?" Ánh mắt tôi mang một vẻ tịch mịch.

"Chậc, nói đi cũng phải nói lại, không chừng so với em cậu ấy còn si tình hơn, có thể vừa nhìn thấy em sẽ khóc lóc muốn quay lại với em. Như vậy thật tốt."

"Em không dám, em sợ, em nhát gan. Anh cũng nói đó, cậu ấy bây giờ là đại minh tinh, em đi đâu để gặp cậu ấy? Em tình cờ gặp cậu ấy trên đường được sao?"

Hoàng Nhân Tuấn hận sắt không rèn thành thép, bỗng nhiên giơ tay chỉ vào trong quán.

"Vừa rồi không phải em nói cô ấy sẽ biết sao? Đến hỏi cô ấy là được?"

Sáng sớm hôm sau tôi đến gõ cửa phòng trợ lý. Cửa vừa mở tôi liền hỏi.

"Hôm nay Park Jisung ở đâu?"

Trợ lý nhỏ nhìn tôi như nhìn thấy quỷ.


"Em hỏi bạn bè, hôm nay anh ấy ghi hình cả ngày ở một quán cà phê ở Gangnam." Tôi lấy điện thoại của trợ lý ra xem.

"Gửi cho tôi địa chỉ cụ thể, hôm nay tôi tự đi ra ngoài, em không cần đi theo." Nói xong liền rời đi.

Tôi theo chỉ dẫn tìm được đường đến quán cà phê. Ngoài cửa, nhân viên công tác đang bận rộn chuẩn bị, sắp xếp bối cảnh. Tôi nhìn xung quanh, bước vào một cửa hàng bánh ngọt bên kia đường, tìm một vị trí ở cửa sổ tầng hai và ngồi xuống.

Khoảng một giờ sau, một chiếc ô tô màu đen chạy đến, thân ảnh cao gầy bước xuống xe. Người hâm mộ dưới đường túm tụm lại hò hét tên cậu ấy, cậu ấy cười vẫy tay chào rồi bước vào trong quán.

Tại sao Park Jisung lại trở nên đẹp trai như vậy, thật đáng giận! Tôi buồn phiền vì cậu biết bao nhiêu. Tôi ở đây đau khổ vì nhớ cậu, cậu cư nhiên quên mất tôi, còn trở nên đẹp trai như vậy đi quyến rũ biết bao nhiêu người. Park Jisung! Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Tôi vừa nhìn đã biết hôm nay Park Jisung quay cái quỷ quái gì. Nam nhân viên phục vụ ở quán cà phê vô tình đổ cà phê lên người nữ phục vụ, tình cảm từ đó nảy sinh. Khoác lên mình áo sơ mi trắng và chiếc tạp dề màu đen, Park Jisung lúc này giống một đứa trẻ, nhìn đông nhìn tây chờ đến cảnh quay của mình, vuốt tóc hơn chục lần. Thỉnh thoảng sẽ nói vài câu với nhân viên trong đoàn rồi nở nụ cười. Khi làm việc dường như cậu ấy trở thành một con người khác - toàn thân toát ra hormone nam tính cùng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời đã giúp cậu ấy thể hiện đúng bản chất của nam chính si tình trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc. Nếu nữ chính là tôi, không cần Park Jisung làm đổ cà phê, tôi sẽ trực tiếp đổ một ly lên đầu mình sau đó ngã vào vòng tay của cậu ấy. Dù sao từ trước đến nay vẫn luôn như vậy - ở trong cửa hàng của cậu ấy, ở trong phòng của cậu ấy, ở trên giường của cậu ấy, đến lúc cuối vẫn mơ mộng hão huyền có thể vĩnh viễn ở trong lòng của cậu ấy. Sự thật đã chứng minh, thế giới này rất ít người si tình đến vậy, tìm trong vạn người cũng không nhất định sẽ có được một người. Xác suất thấp đến vậy, biến cố cả hai vẫn còn yêu liệu có bao nhiêu khả năng? Lý thuyết cho ta biết biến cố này vẫn có thể xảy ra, nhưng xác suất gần như bằng không.

Sau khi hoàn thành vài cảnh quay, Park Jisung ngồi ăn ở một góc trong quán cà phê - americano và sandwich. Tôi không nhớ được cậu ấy thích ăn những thứ này, dù sao khẩu vị của mọi người cũng sẽ thay đổi theo thời gian. Ăn được một nửa thì nữ chính với thân hình quyến rũ đến ngồi bên cạnh, cậu ấy liền dời ghế ngồi sang một bên. Nữ chính liên tục nói chuyện, cả người dựa hết vào cậu ấy. Park Jisung tiếp tục nhích sang, nở một nụ cười ngại ngùng nhưng vẫn phải phép. Tôi nghĩ cô nàng này rõ ràng có ý với cậu ấy, cũng đâu có phóng viên hay người hâm mộ nhìn chằm chằm vào cô, giả vờ cái gì? Khóe miệng tôi cũng vô thức nhếch lên.

Park Jisung thay một bộ vest đen vào buổi chiều. Vừa nhìn thấy huyết áp tôi tăng vọt, bộ đồ này giống hệt với bộ năm đó tôi tặng cho cậu ấy. Tôi luống cuống xắn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng. Cậu ấy có ý gì khi mặc quần áo tôi tặng để quay phim? Là muốn nói cậu ấy vẫn nghĩ về tôi? Muốn cho tôi nhìn thấy? Tôi lắc lắc đầu. Không thể nào, chỉ là trùng hợp. Tiếp theo là một cảnh chia tay, nam chính tiễn nữ chính ở trước cửa quán, cả hai ôm nhau vô cùng tình cảm. Sẽ hôn sao? Chắc chắn sẽ hôn. Tôi nắm chặt tay, sau đó nghe đạo diễn hô "Cắt!". Dưới cương vị là một khán giả, tôi sẽ không thỏa mãn khi xem cảnh này, nó vẫn thiếu một cái gì đó. Nhưng tôi lại không phải khán giả, tôi là Chung Thần Lạc, tôi không muốn nhìn người mình thích hôn một người khác, vậy nên tôi thở phào nhẹ nhõm. Đạo diễn đi đến, kéo Park Jisung sang một bên nói gì đó, Park Jisung đột nhiên trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có chút tức giận, đây là dáng vẻ tôi chưa thấy bao giờ. Hóa ra Park Jisung cũng có một mặt như vậy.

Trời sẩm tối buổi quay phim mới kết thúc, tôi có chút vui mừng, Park Jisung đã thật sự trưởng thành, lúc làm việc cũng không một chút sợ hãi. Cậu ấy đã không còn nhút nhát, không như năm đó là một túi khóc nhỏ. Park Jisung rời đi sau khi kết thúc công việc, tôi nghĩ mình cũng nên đi về. Lúc thanh toán, nhân viên nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ phức tạp. Tôi biết đối phương nghĩ tôi là một tên biến thái, dù sao cũng không sai lắm. Trên đường về đi ngang qua ngã tư của quán cà phê, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của nhân viên ở đó.

"Park Jisung lại từ chối đóng cảnh hôn? Thật kỳ lạ, có nam diễn viên nào liên tục từ chối những cảnh hôn như vậy?"

"Không phải đều do cuộc hôn nhân giấu diếm của cậu ta sao? Trước đó còn tự mình nói hình xăm trên người chính là người quan trọng nhất trong lòng cậu ấy. Tôi chắc chắn đó là vợ cậu ấy."

Tôi dừng chân, hít một hơi thật sâu.


Trở lại nhà hát thì buổi biểu diễn thứ hai đã bắt đầu. Tôi lập tức chạy vào hậu trường tìm trợ lý.

"Theo tôi ra đây, tôi muốn hỏi chút chuyện."

Trợ lý nhỏ nơm nớp lo sợ.

"Em kể cho tôi nghe một chút về Park Jisung đi." Tôi gấp gáp nói.

"Chuyện gì của anh ấy?" Trợ lý nhìn tôi bối rối.

"Tất cả, ví dụ như có scandal tình ái gì không, có yêu đương với ai không, khi nhận phim có yêu cầu gì không, và hình xăm."

"À, anh ấy từng dính scandal nhưng đã lên tiếng phủ nhận. Dù sao cũng không công khai chuyện đương, rõ hơn thì em cũng không biết. Tuy nhiên có rất nhiều điểm cho thấy anh ấy đã có bạn gái, hoặc nói đúng hơn là vợ. Anh ấy không hay đóng phim tình cảm, dù có nhận cũng không bao giờ đóng cảnh hôn, chuyện này thì tất cả mọi người đều biết. Về hình xăm, một lần không cẩn thận đã bị phóng viên chụp được, còn có người hỏi anh ấy 'Chenle' là gì. Anh ấy nói đó là tên một người, người quan trọng nhất đối với anh ấy. Lần gần nhất là trên một chương trình truyền hình, chiếc tủ lạnh của anh ấy vô tình xuất hiện. Bề mặt tủ lạnh gắn rất nhiều nam châm đủ loại, xếp thành một chữ 'Lạc'. Một số người nói đó có nghĩa là hạnh phúc. Dù sao em cũng không tin, tuy anh ấy không thừa nhận nhưng khẳng định tên vợ anh ấy nhất định có một chữ 'Lạc'! Nhưng hình xăm lại là 'Chenle' - trong tiếng Hàn không có quy tắc phát âm như vậy. Đọc thành tiếng Trung là có thể giải thích rồi, Thần Lạc! Nhưng vợ anh ấy không có khả năng là người Trung Quốc!" Trợ lý nói rất nhiều, tôi nghe xong giật mình, cảm thấy bao năm qua mình thật ngu ngốc.


"Cậu là của tôi, tủ lạnh của cậu là của tôi, Coca trong tủ lạnh của cậu cũng là của tôi."

"Vì tôi thuộc về Chenle nên tôi đã xăm tên Chenle lên trái tim mình."

Tôi đã có một giấc mơ ngọt ngào. Khi tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, tôi đang ở đâu? Trần nhà quen thuộc, chăn bông quen thuộc, mùi hương quen thuộc, trong nháy mắt tôi nghĩ mình xuyên không rồi, giống như sau đó Park Jisung sẽ đẩy cửa bước vào nói: "Chenle dậy rồi" Sau đó đi đến và cúi người hôn tôi thật dịu dàng.

Nhưng không có gì cả.

Tôi nhớ lại tối qua mình đã chạy như điên đến đây sau khi nghe mọi chuyện từ trợ lý. Cửa hàng đóng cửa, bên trong tối om, tôi biết sẽ không có ai đáp lại nhưng vẫn kiên trì gõ cửa hồi lâu. Những người đi qua nói với tôi rằng đứa trẻ nhà này rất có tiền đồ, bọn họ đã chuyển đi từ lâu. Tôi không muốn cứ thế quay về, tôi mua rất nhiều rượu và ngồi xổm trước cửa như năm đó. Nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đó làm tôi không tài nào thở nổi.


Thật ra tôi vẫn không hiểu lắm về tính hướng của mình, tôi chỉ yêu Park Jisung, tính hướng của tôi có lẽ là Park Jisung. Ngay từ đầu đã thích cậu ấy, Park Jisung thật sự rất đẹp trai, đây không phải lý do duy nhất khiến tôi say đắm cậu ấy nhưng cũng đủ làm trái tim non nớt của tôi khi đó rung động. Hôm đó ngoài trời mưa tầm tã, tôi mở cửa sổ lắng nghe tiếng mưa chơi một bản nhạc, đó là "Kiss the rain". Sau khi kết thúc tôi đã nhìn thấy cậu bé ở phía đối diện. Cậu ấy an tĩnh ghé vào cửa sổ và nhắm mắt, khóe miệng hơi nâng lên như đang lắng nghe tiếng mưa, dịu dàng như một bức họa. Tôi nhớ rõ đã từng gặp cậu ấy vì cậu ấy rất đẹp trai. Hiện tại còn đẹp hơn lần đầu tiên làm tim tôi đột ngột tăng tốc. Sau đó tôi bắt đầu những ngày nhìn trộm cậu ấy từ cửa sổ, vì vậy lần đầu tiên chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi đã biết mình xong đời rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một kẻ biến thái. Ý thức được mình sẽ bị đánh tơi tả nên tôi quyết định xin lỗi cậu ấy. Kết quả là mỗi khi ra khỏi cửa, nhìn thấy cậu ấy sẽ làm tôi quên sạch vốn tiếng Hàn giàu có của mình, tôi bị chính mình làm cho tức chết. Nhưng câu chuyện lại lật ngược tình thế, hóa ra cậu ấy cũng đang nhìn tôi, hóa ra cậu ấy cũng nghĩ mình bị phát hiện, thật thú vị! Tôi nhìn cậu ấy cúi đầu xin lỗi, trong đầu hiện lên những ý nghĩ xấu xa - tôi phải trêu cậu ấy! Tôi chưa bao giờ uống rượu trước đây, cũng không thật sự muốn uống, nhưng khi mặt cậu ấy đỏ bừng và người đầy mồ hôi đưa rượu cho tôi, tôi quyết định phải kéo cậu ấy xuống nước. Tôi giả vờ say, cố tình dùng tiếng Trung để xin lỗi cậu ấy, thật ra tôi làm vậy để giảm bớt cảm giác tội lỗi từ chính mình. Sau đó tôi biết tên cậu ấy là Park Jisung, biết cậu ấy nhỏ hơn tôi, thỏa mãn nghe cậu ấy gọi "Anh Chenle".

Tôi biết tôi thích Park Jisung, không phải là loại thích giữa bạn bè với nhau. Nhìn thấy cậu ấy tôi sẽ không kiềm chế được mà giương cao khóe miệng. Tính cách và ngoại hình của cậu ấy khác nhau một trời một vực - cậu ấy rất rụt rè, rất hay khóc nhưng tôi chỉ thích cậu ấy như thế này. Cậu ấy đáng yêu chết mất, tôi không nhịn được nên luôn tìm cách trêu chọc cậu ấy.

Nhưng tôi lại không có sự tự do, tôi là đứa con mà gia đình tự hào, là ngôi sao trong tương lai. Tôi thích chơi piano nhưng lại không thích bị trói buộc, dù là vậy nhưng ít nhất trái tim tôi vẫn được tự do. Ba mẹ tôi quanh năm không có nhà, chỉ cần không có buổi biểu diễn thì tôi sẽ như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net