(╯✧▽✧)╯

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Hôm đó, Zhong Chenle và các thành viên đã tham gia một chương trình mang tên "Thế giới thần kỳ". Khách mời tập này là một nhà khoa học lập dị, người đã phát minh ra các loại thuốc kỳ lạ. Trong quá trình ghi hình, ông ấy đã lấy ra rất nhiều các loại chai lọ khác nhau, nào là 'Thuốc nói thật', 'Đánh thức giác quan thứ bảy', còn có một loại rượu tên là 'Vừa uống liền yêu'. Cuối cùng, ông ấy thần thần bí bí lấy ra một lọ thuốc trong suốt có tên là 'Nụ hôn của Thumbelina', nói đây là phát minh vĩ đại nhất của ông từ trước đến nay!

Mặc dù ông vẫn đang nhiệt tình giới thiệu nhưng Zhong Chenle ở bên cạnh dường như đã lạc vào cõi thần tiên huyền ảo tự lúc nào. Cậu trộm nhìn chiếc gọng kính trên gương mặt của Park Jisung, sau đó lại lén lút ngắm đôi mắt ngọt ngào như kẹo bông ẩn sau đó. Dáng vẻ của Park Jisung hôm nay làm Zhong Chenle nghĩ đến vị cà phê, vẫn ngọt ngào nhưng hòa vào đó là hương vị thành thục của người trưởng thành - quyến rũ và gợi cảm. Zhong Chenle cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.

Kết thúc chương trình, sau khi kiểm tra lại mọi thứ, nhà khoa học phát hiện mình bị thiếu mất hai lọ thuốc bèn đi đến hỏi các nhân viên ở trường quay. "Mọi người có thấy 'Nụ hôn của Thumbelina' và 'Vừa uống liền yêu' ở đâu không?

---

Khi tỉnh dậy, Zhong Chenle nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cậu nhớ sau khi ghi hình cậu cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, vậy nên vừa về đến đã nằm vật ra ghế sofa, tựa đầu vào moomin ngủ thiếp đi. Trước khi vào giấc ngủ sâu, cậu vẫn mơ màng nghe được tiếng quát của Huang Renjun

"Em mà dám chảy ke vào nó là em chết chắc!"

Vậy hiện tại không phải cậu đang nằm trên ghế sofa sao? Sao nó lại biến thành một tấm đệm mềm mại màu trắng thế này? Cậu dụi mắt ngồi dậy, nhìn đến moomin có cái mũi cao như núi với đôi mắt ngây thơ và tròn xoe đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này đây cậu mới phát hiện rằng mình đang nằm trên chiếc bụng tròn như quả bóng của moomin. Huang Renjun mua moomin khổng lồ này khi nào sao cậu lại không biết nhỉ? Nhưng ngay trong giây tiếp theo cậu đã nhận ra, không chỉ riêng moomin, tất cả mọi thứ xung quanh cậu đều đã trở nên khổng lồ. Bỗng có một đôi chân lướt qua trước mắt cậu, nó to hệt như một cái du thuyền. Zhong Chenle nâng người nhìn thân hình cao ngất như tòa nhà chọc trời trước mặt, dựa vào những họa tiết trên áo ngủ, cậu đoán có lẽ đây là Huang Renjun. Nhưng vì anh cứ sừng sững như thế làm cậu không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt của anh. Huang Renjun từ tốn đi đến mép ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống, đôi bàn tay anh như tầng tầng lớp lớp mây đen kéo đến đè lên cậu. Zhong Chenle còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi lại đột ngột lăn khỏi bụng moomin, đầu óc quay cuồng mà ngã chúi nhủi lên ghế sô pha.

"Chenle đâu rồi? Không phải ban nãy còn ngủ ở đây hả? Sao lại không thấy nữa rồi?" Giọng của Huang Renjun vừa vang vừa to, nghe như những đợt sấm sét lũ lượt kéo về trước trận mưa rào tháng tám đang vang lên bên tai cậu. Zhong Chenle mở to hai mắt bật ngửa ra đó nhìn Huang Renjun ngồi một bên ôm moomin, ánh mắt của moomin rũ xuống nhìn chằm chằm về phía cậu như đang ám chỉ với mọi người - Ở đây! Chenle ở đây này!

Mất một lúc lâu sau Chenle mới có phản ứng trở lại, không phải Huang Renjun trở nên khổng lồ, là cậu đã bị teo nhỏ mới đúng!

Thế giới này cũng thần kỳ quá ha! Zhong Chenle cảm thán từ tận sâu trong đáy lòng.

"Mọi người có ai thấy Chenle không?" Huang Renjun lại hỏi.

Zhong Chenle vội vàng bật dậy, vừa nhảy vừa la hét,

"Em ở đây! Em ở đây nè! Anh Renjun, em đứng đây nè!"

Ghế sô pha bình thường mềm mại nhưng ngay tại giờ phút này lại biến thành một tấm bạt nhún lò xo, Zhong Chenle nhảy lên nhảy xuống ngã chổng vó ra đó, song vẫn tiếp tục đứng lên mà cật lực hét. Nhưng cậu thật sự không biết, âm lượng hiện tại của cậu không kém tiếng vo ve của muỗi là bao, ký túc xá lại quá ồn làm át đi tiếng hét của cậu. Hô gần nửa ngày trời cậu mới nhận ra được điều này thì cổ họng đã khản đặc cả rồi, khắp người đều là mồ hôi nhễ nhại. Ngồi xuống thở hổn hển, cậu bắt đầu suy nghĩ phải làm như thế nào Renjun mới có thể nhìn thấy mình. Leo lên người anh ta! Hẳn là nên như vậy! Zhong Chenle lại giương mắt đánh giá anh, Huang Renjun to như một dãy Himalaya á, sao mà mình có thể leo lên được đây? Lele bé bỏng của chúng ta sầu muốn chết! Trước khi cơn giận có thể lắng, một đám mây đen lớn lại ùn ùn kéo đến yên vị trên đầu Zhong Chenle.

Chết tiệt! Mông của ai vậy!

Zhong Chenle vừa mắng vừa chạy trối chết, cậu cũng không muốn bị nghiền nát thành một miếng "thịt bằm Lele" đâu! Cặp mông cỡ đại tiếp đất tạo nên một làn sóng hỗn loạn, Zhong Chenle vì cơn địa chấn mà lăn lông lốc, sau đó kẹt vào một cái rãnh hẹp của ghế sô pha.

Khụ khụ! Trời ơi bụi quá!

"Có thể Chenle về nhà rồi."

Zhong Chenle nghe tiếng nói của hung thủ mà trong lòng muốn phóng ra hàng nghìn nhát dao, cái đồ ngu Park Jisung!

Cậu vất vả lắm mới trèo được ra khỏi cái rãnh, vỗ vài cái phủi bụi trên người, lúc này Zhong Chenle mới kinh ngạc phát hiện bộ đồ thể thao và đôi tất màu xanh huỳnh quang của mình cũng theo cậu mà biến thành nhỏ xíu. May quá may quá, nếu không lại phải trần truồng chạy khỏi đây rồi.

Zhong Chenle vươn vai khởi động, cậu quyết định sẽ trèo lên "ngọn núi" Park Jisung này. Nhảy lên túi quần của cậu ấy và bắt đầu leo, một lúc sau cậu cũng đã leo được đến thắt lưng của Park Jisung. Từ vị trí đó nhìn xuống, hả? Có khi nào mới leo được có nhiêu đây thôi mà phải mất nửa cái mạng không? Từ độ cao này nhảy xuống chắc không chết đâu ha? Zhong Chenle muốn khóc quá! Cậu bất lực dựa vào tường, hehe, tường này ấm quá đi thôi!

Cậu bỗng nhiên giật mình nhận ra, thứ cậu đang dựa không phải là tường mà là vòng eo của Park Jisung. Zhong Chenle đột nhiên đảo đôi mắt một mí phấn khích, đây là eo của Park Jisung! Cậu hò hét trong lòng, đưa tay ra sờ soạng một chút để đứng lên. Dù biết vóc dáng của Park Jisung rất đẹp, bình thường cậu cũng sẽ vờ như vô tình mà đụng chạm vài cái nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu sờ Park Jisung mà không chút kiêng dè chút. Sao da thịt Park Jisung lại rắn chắc như thế nhỉ? Nghĩ đến đấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Zhong Chenle lại đỏ lên. Tôi không có nghĩ bậy bạ gì hết, tôi không có, không có đâu nha! Zhong Chenle tự nhủ trong lòng. Đang sờ Park Jisung một cách hăng say thì cậu ấy đột ngột đứng lên, Zhong Chenle suýt chút đã ngã, may thay cậu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy thắt lưng của Park Jisung. Zhong Chenle muốn hỏi tại sao chân của Park Jisung lại dài như thế, bây giờ cậu mà ngã xuống chắc sẽ trở thành một con muỗi nằm chết trong vũng máu, nhưng tay cậu thật sự đã không còn sức nữa rồi!

Khao khát sống sót khiến cậu phải nhìn xung quanh lần nữa để tìm một nơi hạ cánh an toàn. Cuối cùng cậu cũng phát hiện, nơi đó chính là túi quần của Park Jisung! Cậu tìm cơ hội sau đó nhảy một cú thật hoàn hảo.

Ai da.

Mông của cậu va mạnh vào một thứ gì đó rất cứng, cậu nhăn nhó vì đau. Zhong Chenle nhận ra cậu vừa "đáp" trên điện thoại di động của Park Jisung. Điện thoại?! Đầu cậu chợt lóe lên một ý tưởng, điện thoại trước mặt cậu lúc này to bằng một cánh cửa. Cậu nhất nút "home" bằng cả hai tay và đương nhiên màn hình bật sáng! Nhưng cậu chỉ vui mừng được trong giây lát thôi, mọi người ai cũng biết mà, tất cả điện thoại di động đều được bảo mật bằng mật khẩu. Zhong Chenle thử sinh nhật của Park Jisung, thử sinh nhật của ba mẹ Park Jisung, thử sinh nhật của Curry luôn nhưng tất cả đều không đúng. Còn sinh nhật ai nữa, chắc điều này sẽ không xảy ra đâu nhỉ? Cậu nhập vào một dãy số đầy mong đợi, một giây sau xuất hiện một khuôn mặt rất to trên màn hình chờ điện thoại của Park Jisung.

Park Jisung chết bầm! Cậu ấy thật sự lấy một tấm hình ghê rợn như vậy làm màn hình nền! Đó là bức ảnh đứa trẻ áo đỏ rất nổi tiếng trên mạng!

Zhong Chenle ôm trái tim bé nhỏ bị dọa sợ mất một lúc. Sau khi bình tĩnh lại mới nhận ra mật khẩu điện thoại của Park Jisung thật sự là sinh nhật mình? Tim của cậu lúc này lại đập nhanh hơn một chút.

Nhưng hiện tại không phải là lúc để ăn mừng, Zhong Chenle vẫn rất khó hiểu tình hình lúc này của cậu, tại sao mình lại thu nhỏ vậy? Cậu nhấn vào thanh tìm kiếm, những gì cậu nhìn thấy là lịch sử tìm kiếm của năm mục gần đây nhất.

Làm thế nào để đi xe đạp mà không bị té chết?

Cách tập đi xe đạp.

Số điện thoại của cửa hàng sửa máy giặt.

Làm thế nào để giặt sạch vết bẩn trên cổ tay áo?

Cách để làm cho người đó thích mình.

Nụ cười của Zhong Chenle như đóng băng khi đọc đến dòng thứ năm. Park Jisung muốn làm cho ai thích cậu ấy? Không, nói cách khác thì, Park Jisung thích ai? Lấy sinh nhật tôi làm mật khẩu mà lại đi thích người khác! Đúng là không biết xấu hổ! Cậu vừa nghĩ đến đây thì giọng nói trầm thấp của Park Jisung vang lên.

"Điện thoại của Chenle vẫn ở đây."

Tiếp theo sau là Huang Renjun.

"Sao em biết mật khẩu của em ấy?"

Zhong Chenle căng thẳng, Park Jisung biết mật khẩu của mình sao? Park Jisung mở điện thoại của mình?

"Ừm, lúc trước em có thấy, chắc cậu ấy thích Giáng sinh." Park Jisung vừa dứt lời thì Zhong Chenle đã thầm mắng cậu ấy trong lòng.

Con khỉ! Anh mày thích Giáng sinh làm gì? Anh trai thích em đó! Sau đó Zhong Chenle lại phát hiện ra một chuyện thú vị, điện thoại của Park Jisung nằm trong tay cậu, còn điện thoại của cậu lại nằm trong tay Park Jisung, vậy không lẽ...

Zhong Chenle mở điện thoại, bắt đầu nhập từng chữ. Park Jisung cầm điện thoại của Zhong Chenle lo lắng, đầu hiện lên rất nhiều dấu chấm hỏi. Tại sao Chenle về mà không cầm theo điện thoại? Theo lý thuyết mà nói thì sao có thể như vậy, rõ ràng mình đã đưa cho cậu ấy một lọ thuốc, không phải lúc này cậu ấy nên yêu mình rồi sao? Sao còn chạy lung tung, biến đâu không thấy tăm hơi? Không lẽ Chenle đang mắc cỡ? Park Jisung cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, có lẽ lọ thuốc đó vô dụng, trên đời làm sao tồn tại được một thứ như vậy.

Ôi.

Park Jisung thở dài, cậu muốn cất điện thoại của Chenle đi nhưng lại nhận được một tin nhắn đến, người gửi là Park Kisang, nội dung rất lạ.

"Park Jisung! Tôi là Chenle nè! Tôi đang ở trong túi của cậu!" Park Jisung cau mày, một lần nữa đọc lại cái tin nhắn khó hiểu này. Cậu đã phát hiện ra hai việc - thứ nhất, Park Kisang vừa gửi tin nhắn đến chính là cậu; thứ hai, cậu không đọc hiểu được tiếng Hàn nữa, cậu biết từng chữ, nhưng khi nó kết nối với nhau đọc lại không hiểu gì. Mất vài giây để sắp xếp chúng lại một lần nữa, mình vừa gửi cho Chenle một tin nhắn, nội dung là mình là Chenle, còn ở trong túi của chính mình?

Nhưng rõ ràng là cậu không gửi tin nhắn, và điện thoại của cậu đang nằm trong túi quần, vậy ai là người đã gửi cái này?

"Tôi là Chenle nè! Tôi đang ở trong túi của cậu!" Park Jisung đọc lại nó một lần nữa sau đó trừng to hai mắt và nảy ra một ý nghĩ điên rồ. Cậu cẩn thận đưa tay vào túi quần, bỗng có một thứ gì đó chạm vào ngón tay cậu, cậu sợ hãi rụt về.

"Đừng sợ! Là tôi!" Lát sau lại có một tin nhắn đến. Park Jisung không sợ nữa bởi vì cậu đã hồn vía lên mây rồi.

"Sao vậy? Sao sắc mặt em tệ thế? Chenle xảy ra chuyện gì hả?" Huang Renjun hỏi xong muốn nhìn vào điện thoại của Zhong Chenle, Park Jisung ngay lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

"Em nhớ ra mình còn chuyện phải làm, em về phòng trước!" Sau đó chạy trốn nhanh như một cơn gió.

Về đến phòng, Park Jisung xòe lòng bàn tay ra và kinh ngạc khi nhìn thấy Zhong Chenle. Tại sao Zhong Chenle lại biến ra nhỏ xíu như thế, chỉ to bằng ngón tay cái. Nhưng Chenle nhỏ như vậy đáng yêu quá, đáng yêu đến mức muốn khóc!

Zhong Chenle bắt đầu nói với cậu cái gì đó nhưng cậu lại không nghe được, suy nghĩ một chút liền đưa Chenle đến bên tai mình, sau đó nghe thấy Zhong Chenle nói.

"Kisang, lạ lắm, tự nhiên tôi trở nên nhỏ xíu!"

Ngay cả giọng nói cũng rất đáng yêu.

"Cậu giúp tôi tìm hiểu xem sao đi, sau đó tìm cách để tôi trở lại như cũ!"

Park Jisung mở máy tính ngay lập tức, để có thể dễ dàng nghe được Chenle nói gì thì cậu đặt Chenle ngồi trên vai mình. Qua hình ảnh phản chiếu từ máy tính, Park Jisung thấy Chenle ngồi xuống, hai chân đung đưa qua lại.

Trên mạng mọi người nói những chuyện như thu nhỏ phóng to về cơ bản chỉ là những câu chuyện cổ tích và kỳ quặc. Bọn họ tìm hơn nửa tiếng cũng không tìm được bất cứ một giải pháp nào. Sau khi tắt máy tính, Park Jisung giữ Zhong Chenle trên vai và quay trở lại bàn. Cậu đứng đó như một mô hình thu nhỏ, nhưng mô hình này lại có thể di chuyển, bĩu môi và trông có vẻ u sầu.

"Nếu không thì ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi?" Nói xong Park Jisung không nhịn được vươn ngón tay chạm vào cái đầu nhỏ xíu của Zhong Chenle làm tóc cậu ấy xù lên, mềm mại như một viên marshmallow nướng vậy. Zhong Chenle tức giận giậm chân, miệng mấp máy gì đó, không biết là cậu ấy nói không muốn đi bệnh viện hay đang mắng mình vì đã làm rối tóc của cậu ấy? Park Jisung nhìn Zhong Chenle giận như vậy lại muốn cười, cậu ấy lúc này giống như gấu haribo vậy, giận dỗi trông cũng rất ngọt ngào. Zhong Chenle đột nhiên dừng lại, lúng túng nhìn Park Jisung. "Sao vậy?" Park Jisung hỏi cậu ấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Zhong Chenle đỏ lên, ôm bụng nói ba chữ. Park Jisung ghé tai sát vào, mơ hồ nghe được cậu ấy nói

"Đói rùi"

Park Jisung rất muốn lên mạng tìm xem, tìm cách làm thế nào để nuôi một Zhong Chenle đáng yêu đến mức nghẹt thở!

Park Jisung nhanh chóng đứng dậy nấu một tô mì gói. Thường thì Zhong Chenle có thể ăn được một gói rưỡi nhưng bây giờ thì không thể. Mì gói với cậu ấy hiện tại chỉ như một dải kim chi thật dài, cậu ấy chỉ có thể nhấm nháp một chút rồi vỗ vỗ vào cái bụng căng phồng và ợ lên đầy thỏa mãn. Không vỗ thì không sao, nhưng vỗ vào rồi lại có chuyện xảy ra, cậu ấy muốn đi vệ sinh! Zhong Chenle chạy lung tung trên bàn của Park Jisung để tìm một nơi có thể dùng làm nhà vệ sinh tạm thời, Park Jisung cũng nhìn ra cậu ấy đang gấp.

"Muốn đi vệ sinh hả?" Park Jisung hỏi. Zhong Chenle vội vàng gật đầu, cậu nghĩ, Park Jisung mau giúp tôi tìm chỗ, nếu không tôi sẽ tè ra bàn của cậu! Park Jisung lập tức nhấc bổng cậu ấy lên, đặt ở một bên mép của chậu hoa.

Park ngốc nghếch cũng thật thông minh! Zhong Chenle vừa nghĩ vừa cởi quần giải quyết chuyện đại sự, nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc mới phát hiện ra Park Jisung đã nhìn mình từ nãy đến giờ. Không có gì phải xấu hổ! Kết quả là Park Jisung còn không biết xấu hổ hơn.

"Chenle bẩn rồi, mặt mũi và quần áo đều bẩn hết rồi, tôi giúp cậu đi tắm."

Sau khi chạy loanh quanh cả một ngày lúc này tôi mới nhận ra mình thật sự rất bẩn, quần áo đầy mồ hôi và xám xịt do bụi, nước sốt của mì vẫn còn dính trên quần áo. Zhong Chenle giơ tay lên ngửi thử, không được rồi, đợi đến mai chắc sẽ ghê lắm!

Cởi được hơn một nửa Zhong Chenle mới nhận ra có điều gì đó không ổn cho lắm, bên cạnh cậu nhanh chóng truyền đến một ánh mắt rực lửa, quay đầu lại mới phát hiện từ nãy đến giờ Park Jisung vẫn đang nhìn mình.

"Đừng nhìn! Quay mặt đi chỗ khác!"

Zhong Chenle đỏ mặt hét lớn, Park Jisung lúc này mới giật mình cúi đầu nhìn xuống bàn, sau đó lại rụt rè nói.

"Chenle không cho tôi nhìn nhưng lát nữa tắm cho cậu tôi vẫn nhìn thấy thôi."

Che được phía trên nhưng không che được phía dưới, cuối cùng Zhong Chenle chỉ có thể che kín mặt, sau đó không mảnh vải che thân bị Park Jisung ôm mông nhấc lên. Zhong Chenle nghĩ, giờ thì tốt rồi, không chỉ bị nhìn mà mông còn bị người ta sờ!

Park Jisung đặt Zhong Chenle vào trong cốc của cậu ấy, nước ấm trong đó đang ở một nhiệt độ rất dễ chịu. Được ngâm mình trong tách trà, cảm giác này khiến cậu thấy lãng mạn như một câu chuyện cổ tích vậy. Zhong Chenle nhắm mắt hưởng thụ một lúc thì ngón tay của Park Jisung lại vươn đến chạm vào đầu của cậu, cậu ấy xoa nhẹ nhàng giúp cậu gội đầu. Zhong Chenle không ngờ rằng Park Jisung sẽ gội đầu cho cậu, càng không ngờ hơn sau khi gội là giúp cậu tắm, cả người cậu đều bị Park Jisung sờ soạng. Đợi đến khi cậu được vớt ra khỏi tách trà và đặt lên chiếc khăn thì cả người đều đỏ bừng như con tôm luộc.

"Nước nóng lắm hả?"

Zhong Chenle chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, giấu toàn bộ gương mặt trong khăn, cậu lắc lắc đầu.

Nước không nóng, là ngón tay của cậu!

(Còn tiếp...)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net