Chương 3: Sau khi bị tổng tài bệnh kiều bắt được (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện mình chỉ đăng truyện ở Wattpad, các web khác có văn phong giống mình đều là reup!

Bạn nào không tìm được link wattpad thì vào blog của mình để lấy link:

https://m.facebook.com/107836505331683

............

Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.

............

Cổ bị hắn hung hăn bóp chặt, trước mắt Lộc Xuyên dần chuyển sang màu đen.

Khóe mắt cậu ngấn lệ như thiên nga sắp chết, yếu ớt cực kì.

Nam nhân nhìn Lộc Xuyên, đột nhiên buông lỏng tay ra, hắn mặt đầy ghét bỏ như vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn vậy.

Lộc Xuyên chật vật ngồi ho khan trên mặt đất, cậu khẽ vuốt vết đỏ bị hắn bóp ra trên cổ, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông nhà Thúy Hoa ra mắng một trận.

Chuyện đã đến nước này, cậu cũng không thể quay đầu lại nữa.

Lộc Xuyên câu lấy môi nhìn hắn, cười quyến rũ: "Không phải anh thèm muốn cơ thể tôi à? Lại đây đi."

Nam nhân vặn vặn cổ tay, lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn mĩ kia không cách nào tan đi, hắn cũng câu lấy môi: "Lộc Xuyên, em cho rằng tôi không dám?"

Lộc Xuyên bị ánh mắt đột ngột xuất hiện của hắn dọa sợ, má ơi, tên điên này sẽ không xuống tay thật chứ?

"Em biết không, ngày đầu tiên em đi, tôi đã tìm đủ lý do để bào chữa cho em, tôi tự nói với bản thân rằng em chỉ là có việc nên mới rời đi, em sẽ không bao giờ rời xa tôi.". Tiếng giày da của hắn nặng nề vang vọng khắp sàn nhà, từng bước từng bước nện lên đầu quả tim Lộc Xuyên.

"Tôi ngu ngốc chờ đợi nhưng đáp lại là sự phản bội của em, em thế mà lại đem cơ mật của công ty bán giá cao cho Lâm Tử Bắc." Nam nhân từ trên cao nhìn xuống Lộc Xuyên, bỗng nhiên nhếch miệng cười, có chút quỷ dị.

"Tôi đã cho em cơ hội, nhưng em đáp lại tôi thế nào?" Chân hắn dẫm lên dòng chữ AIDS giai đoạn cuối trên bệnh án: "Lộc Xuyên, mức độ đói khát của em, đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt."

[ Giá trị hắc hóa của vai ác đã vượt qua mức độ cao nhất, bây giờ đã xuất hiện khuynh hướng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, mong ký chủ tự bảo vệ tốt bản thân! ]

Khuynh hướng rối loạn nhân cách chống đối xã hội? Vậy bây giờ hắn từ trên xuống dưới khác nào lão điên phê thuốc đâu!!

Chân Lộc Xuyên mềm nhũn, nam nhân nửa ngồi xổm xuống, đầu ngón tay xẹt qua yết hầu cậu.

Ngón tay kia lạnh lẽo như mũi dao, phần da bị chạm vào của cậu khẽ run lên.

"Yên tâm, tôi sẽ không để em chết đi như vậy." Nam nhân tươi cười giống hệt tên bệnh hoạn, trong ánh mắt hắn là cảm xúc điên cuồng đặc sệt như đầm lầy đang không ngừng nhấn chìm Lộc Xuyên.

"Tôi sẽ chữa khỏi cho em, sau đó đánh gãy chân em, khiến em cả đời này không thể bước xuống giường được."

Khảy nhẹ cánh môi Lộc Xuyên, ngón tay nam nhân nhẹ nhàng càng quấy trong miệng cậu.

Mồ hôi lạnh sau lưng Lộc Xuyên ồ ạt toát ra, cậu tận lực phối hợp với hắn, chỉ sợ hắn sẽ mất khống chế làm ra chuyện gì đó.

Mãi đến lúc hắn rời đi, thân thể Lộc Xuyên vẫn cứng đờ, không cách nào thả lỏng.

Cái tên này đã điên cuồng lại còn cố chấp, cảm tình vá trời lấp bể, tình yêu bệnh hoạn...

Á sợ quá sợ quá!

Cảm giác áp bách trên người hắn quá mạnh mẽ, vấn đề Lộc Xuyên muốn hỏi bị nghẹn ở cổ họng, nói mãi không thành tiếng.

[ Thúy Hoa, hắn tên là gì ấy nhờ? ]

[ Ngay cả tên chồng mình mà cậu cũng không nhớ, lần này cậu sáng mắt ra chưa! Nghe cho kĩ, chồng tương lai của cậu tên Phó Hàn Giang! ]

[ Vậy mẹ nó mắt cậu sáng như thế sao không tự mình lên đi? Ném cái gì không ném lại ném bệnh AIDS cho tôi, cậu muốn hại chết tôi đấy à? ]

Lộc Xuyên hận không thể bóp chết Thúy Hoa, qua cầu rút ván, rút củi dưới đáy nồi, chưa bao giờ thấy thứ nào không biết xấu hổ như nó!

[ Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, nếu có căn bệnh này thì sau này hắn sẽ không dám ra tay với cậu à? Ông đây là đang giúp cậu! Chẳng lẽ cậu muốn bị hắn ngủ đến chết đi sống lại hả? ]

Thúy Hoa hợp tình hợp lí đến nỗi làm Lộc Xuyên nghi ngờ nhân sinh.

Má, sao tự nhiên thấy hợp lí thế nhờ?

[ Đúng rồi, sao tôi không nhớ là tôi đem văn kiện bí mật bán đi vậy? Chẳng phải lúc đó tôi trực tiếp bị truyền tống đi rồi à? ]

Thúy Hoa nghe xong thẹn thùng che miệng.

[ Không nghĩ tới đúng hông ~ là tôi làm đó thân mến. ]

Lộc Xuyên: "Wtf???"

................

Phó Hàn Giang đi đến bệnh viện ghi trên bệnh án của Lộc Xuyên, sau khi tra xét những ca bệnh gần nhất trong tháng, bác sĩ vô cùng chắc chắn: "Không có ca bệnh của người này, con dấu sở hữu độc quyền đều ở đây, bệnh án mà cậu muốn tra kia có thể là giả."

Trong chớp mắt kia, khóe mắt Phó Hàn Giang bỗng nhiên phiếm hồng yêu dã, hắn che lại khóe miệng đang cố gắng nhịn cười, nhưng trong lòng vẫn bùng lên lửa giận ngập trời.

"Tên lừa đảo này, chân với eo của em, đừng mong giữ lại được thứ gì."

..................

Thả sao đi mọi người ơi!!!

Cảm ơn mọi người❤️




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net