Chương 8: Sau khi bị tổng tài bệnh kiều bắt được (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện mình chỉ đăng truyện ở wattpad, các web khác có văn phong giống mình đều là reup!

Bạn nào không tìm được link wattpad thì vào blog của mình để lấy link:

https://m.facebook.com/107836505331683

.................

Edit & Beta: Sữa Bò Nguyên Chất.

.................

Đầu ngón tay ái muội vẽ vòng hoa trên ngực hắn, cảm giác có chút ngứa ngáy, cũng khiến dục vọng nơi hắn không chút phòng bị trỗi dậy.

Con ngươi Phó Hàn Giang nhìn chằm chằm vào Lộc Xuyên, nắm lấy bàn tay đã sưng đỏ kia, hắn thậm chí có thể thấy rõ mồ hôi lạnh rịn ra trên trán cùng với đau đớn chôn dấu trong ánh mắt cậu.

Môi khẽ cong, Phó Hàn Giang dùng sức vuốt ve xương cổ tay cậu một chút, Lộc Xuyên lập tức đau đến ngừng thở, cả người lảo đảo xém chút nữa nhào thẳng vào lòng hắn.

"Lộc Xuyên, em còn định nói dối đến bao giờ? Để đạt được mục đích, không màn tất cả ư?"

Hắn thu hồi bật lửa, tầng hầm lại một lần nữa chìm trong bóng tối, Lộc Xuyên có thể nghe thấy tiếng nói lương bạc của Phó Hàn Giang nhưng tuyệt nhiên không thể thấy được biểu tình trên mặt hắn.

[ Nhiệm vụ hoàn thành, đã thưởng 5000 giá trị công trạng, mời thân mến kiểm tra và nhận~ số dư giá trị công trạng của ngài là: 2000 ]

[ Mua gợi ý cho tôi đi, tôi sắp không trụ nổi rồi! ]

Cả người Phó Hàn Giang toát ra một tầng lệ khí, trông tuyệt vọng như dã thú bị nhốt trong lồng, hận không thể phá vỡ lồng giam, đem trái tim của người trước mặt móc ra.

Hắn từng bước tới gần Lộc Xuyên, ngón tay thon dài vén vạt áo cậu lên, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve phần thịt ứ đọng máu trên bụng cậu, ngữ khí của Phó Hàn Giang bỗng nhiên có chút bệnh hoạn: "Lộc Xuyên, ở lại đây cả đời, được không em? "

Ở nơi không có ánh sáng quá lâu, hai mắt cậu sẽ mù, đến lúc đó đánh gãy chân cậu, khiến cậu không thể không dựa dẫm vào mình.

Còn những lời dối trá kia... Ai lại để ý đến lời nói dối của con bướm bị nhốt trong lồng đâu? Xem như chút gia vị tình thú thôi.

Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng trở nên nguy hiểm, trong lúc Lộc Xuyên đang lo lắng đề phòng, bên trên phát ra tiếng động.

"Phó Hàn Giang, anh đừng nghĩ đến việc làm hại A Xuyên, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!" Diễm Tình Tình phát hiện ra cửa vào tầng hầm dưới sô pha, cô và Lâm Tử Bắc nhanh chóng nâng sô pha lên, ngay chiếc vòng cổ xuất hiện bên dưới cũng không quan tâm.

Cửa vào tầng hầm vô cùng u ám, Lâm Tử Bắc thả người nhảy xuống, anh sờ đến chốt mở tầng hầm, giây phút ấn xuống chốt mở, ánh sáng điên cuồng chiếu vào, xua tan bóng tối, cũng khiến hai người bên dưới hoàn toàn hiện ra trước mắt họ.

Bụng Lộc Xuyên ứ đọng máu đến tím đen, cậu bị Phó Hàn Giang gắt gao ôm vào trong ngực, giống hệt như tình yêu cấm kị.

"Phó Hàn Giang, mày mẹ nó điên rồi à?!"

.............

Thả sao đi nè❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net