Chương 112: Ảnh đế, li hôn đi (45)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Quinanhh

Beta: LoBe

* * *

Sau đó Tần Quy Vân vòng tay qua eo cô, chậm rãi cố gắng không đặt quá nhiều trọng lượng lên đó, lòng bàn tay ấm áp đã chạm đến bụng cô.

Cô gái tựa hồ như bị làm phiền, thân thể run lên. Tần Quy Vân lập tức nín thở, không nhúc nhích, lo lắng đã làm cô tỉnh giấc. Nhưng bàn tay, vẫn nhẹ nhàng đặt ở bụng cô như cũ.

Bụng cô ấy vừa nhỏ vừa mềm mại.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông luôn lạnh lùng lãnh đạm từ trước đến nay lại khẽ mím môi, sắc mặt đỏ bừng.

Lật Manh không cử động nữa, dường như lại ngủ thiếp đi.

Tần Quy Vân rũ mắt nhìn chằm chằm mái đen tóc dài của cô, từng sợi tóc mềm mại rơi trên gối, còn có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn mềm mại của cô.

Hình như chỗ nào trên người cô gái này cũng mềm như bông.

Tần Quy Vân im lặng chăm chú nhìn rất lâu, lặng lẽ dùng lực mạnh hơn chút, bảo đảm cô vẫn nằm trong ngực anh, không để cô bị hở ra ngoài chăn.

Cảm nhận được cô gái đang cuộn tròn trong lồng ngực mình, cơ thể trong bộ đồ ngủ lỏng lẻo lại càng thêm gầy yếu.

Tần Quy Vân im lặng rất lâu, đột nhiên nhịn không được thở dài một hơi.

Làm sao bây giờ, không ngủ được.

Kìm nén sự thôi thúc trong tâm trí của mình, Tần Quy Vân yên lặng rũ mắt xuống, tập trung vào việc xoa bụng cho cô.

Vùng da dưới lòng bàn tay anh cuối cùng cũng đã ấm lên.

Vẻ mặt Tần Quy Vân bình tĩnh như cũ, hơi thở lại có chút nóng, anh nhìn về chỗ khác để rời sự chú ý.

Trái tim.. đập mạnh hơn.

Ánh mắt của Tần Quy Vân lại từ từ rơi xuống người Lật Manh, hàng mi dài khẽ run rẩy. Anh cố gắng khắc chế một lúc, đầu lưỡi chạm vào hàng răng dưới, khẽ nheo mắt lại.

Lật Manh - người đang giả bộ ngủ cũng vô cùng vất vả, đang trộm cào chăn, đột nhiên trợn tròn đôi mắt. Người đàn ông nằm sau lưng cô, đột nhiên hôn lên tai cô. Răng khẽ chạm vào tai Lật Manh.

Lật Manh run lên, mặt đỏ bừng, cả người giống như bị đóng băng.

Người đang hôn trộm tai cô im lặng một lát, sau đó mới rời môi khỏi tai cô, bình tĩnh hỏi:

"Tỉnh rồi?"

Lật Manh: "..."

Tần Quy Vân lại ôn nhu hỏi: "Còn đau không?"

Lật Manh lập tức lắc đầu, khô khan nói: "Không đau."

Cho nên có thể bỏ bàn tay trên bụng cô ra được không?

Tần Quy Vân trầm mặc một lúc, giọng nói không nhanh không chậm, mềm nhẹ tựa lông hồng đánh vào thính giác cô.

"Tôi đau."

Lật Manh nhíu mày, "Lại đau bụng?"

Thường xuyên bị đau bụng là bệnh, vì vậy phải tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Người đàn ông phía sau lại im lặng, gương mặt tinh xảo dưới ánh đèn có vài tia nhẫn nhịn. Anh nhẹ giọng nói: "Không phải đau bụng."

Nói xong, anh dùng một tay chống xuống giường, sau đó ngồi dậy, xuống giường. Tần Quy Vân cúi người, một tay kéo chăn, sau khi che kín mít cho cô.

Giọng nói anh có chút khàn khàn: "Ngủ ngon."

Lật Manh còn tưởng rằng anh chột dạ muốn bỏ chạy khi biết bản thân vừa làm chuyện có lỗi với nữ chủ.

Lật Manh hơi vui mừng nói: "Ừ, chúc ngủ ngon."

Tối nay có thể ngủ một mình rồi, rất tối.

Tần Quy Vân hạ mắt, ánh mắt trở nên nóng bỏng, "Vậy hôn chúc ngủ ngon đi."

Nói xong, anh cúi đầu, môi mỏng dán lên khóe miệng nhợt nhạt của cô, chạm nhẹ một cái rồi mới hài lòng rời đi.

Vẻ mặt Lật Manh vô cùng ngớ ngẩn.

Nhưng lại nghe thấy giọng nói thì thầm của anh bên tai: "Anh đi tắm nước lạnh rồi quay lại."

Những lời này vừa nhẫn nhịn lại vừa nguy hiểm, âm sắc khàn khàn hơn so với bình thường rất nhiều.

Lật Manh: "..."

Đột nhiên biết Tần Quy Vân đau ở chỗ nào.

Lật Manh cuống lên, cẩu nam nhân này hình như muốn 'làm' nữ phụ, cô phải nhanh chóng đẩy quá trình couple nam nữ chủ.

Lập tức thừa dịp cẩu nam chủ không có ở đây, Lật Manh móc di động ra lên Weibo. Bình luận dưới Weibo của cô lại náo nhiệt.

"Có những cái hố trong đầu bạn, cp Tần tẩu Tần thiếu ngọt ngào như vậy, vạn năm cũng không lung lay được, các tỷ muội đến đi."

"Thật lãng mạn a a a a, Tần thiếu có một cuốn sổ nhỏ màu đỏ."

"Tôi cũng thấy rằng, tối nay tôi là một quả chanh, với một cái đầu vàng, và một chiếc lá màu xanh lá cây."

"Tần Lãnh cp rác rưởi."

"Rác rưởi +1, chúng tôi sẽ làm thêm một video ngọt ngào cho Tần tẩu Tần thiếu, Vân Đoàn đi chơi nào."

Lật Manh cau mày khi nhìn thấy bốn chữ: Sổ nhỏ màu đỏ.

Tại sao cô cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ?

Lật Manh trầm mặc một chút, nhấp vào tên Tần Quy Vân trên Weibo, vào trang cá nhân.

Bài viết trên cùng hóa ra là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, mở ra trên lòng bàn tay, ảnh chụp rõ ràng.Hình ảnh trong sổ đỏ. Đôi mắt của chàng trai trẻ ôn nhu, chăm chú nhìn cô gái bên cạnh.

Mà ảnh đăng kèm với dòng caption.

【 Cô ấy là tiểu vân của tôi, còn tôi là bảo bảo của cô ấy. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net