Chương 113: Ảnh đế, li hôn đi (46)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


LoBe: Lẽ ra tôi chờ beta xong vị diện sẽ up ở wattpad nhưng tôi nghĩ các cô sẽ thích chương này nên đăng nè. 

Edit: Diệp Thanh Thu

Beta: LoBe

* * *

Quy bảo, Vân đoàn.

Lật Manh không biểu cảm nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, mới yên lặng tắt máy, nhét xuống dưới gối đầu.

Cô ôm chăn, bụng không đau lắm, cảm thấy còn hơi hơi ấm.

Trở mình tới lui, may mắn băng vệ sinh đủ kín, nếu không thì thế nào cũng rỉ xuống hông.

Cuối cùng Lật Manh buông lỏng cái chăn bị chà đạp đến nhăn dúm dó ra, lạnh mặt, kéo chăn lên tận đỉnh đầu, trùm kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe trông chờ nhìn về phía phòng tắm.

Cẩu nam chủ -- muốn ăn cô thật rồi.

Hệ thống rác rưởi làm lệch hướng suy đoán của ta, nam chủ này làm gì có bộ dáng sẽ ly hôn.

Anh.. Thậm chí còn thông báo trên Weibo rồi.

Lật Manh nhấp môi, bình tĩnh tự nhắc, bản thân là một người làm nhiệm vụ chuyên nghiệp lãnh khốc không được có tình cảm.

Cô muốn làm cho cốt truyện trở về nguyên bản.

Cô phải..

Đột nhiên nghe thấy tiếng động mở cửa phòng tắm, Lật Manh sợ hãi, lập tức xoay người, quay lưng với bên ngoài nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chỉ chốc lát, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là hơi lạnh ở đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt cô, nhưng hình như đối phương nghĩ đến gì đó, lập tức rụt tay lại.

Lật Manh nghĩ rằng anh sẽ lên giường nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy gì.

Lật Manh chậm rãi xoay người lại, thấy trên ghế sofa, Tần Quy Vân co chân, trên người đắp chăn đang an tĩnh nhắm hai mắt ngủ say.

Lật Manh không có biểu cảm nhìn chằm chằm anh, nghĩ tới ngón tay lạnh lẽo của anh, cảm thấy anh chắc hẳn đã tắm nước lạnh rất lâu, trên người lạnh nên mới không lên giường.

Lật Manh rũ mắt, lại trở mình một cái, ừm, cô là người làm nhiệm vụ chuyên nghiệp. Sẽ không vì đối phương gọi vài tiếng Vân đoàn Quy bảo gì đó mà dao động.

Tổ hợp tình yêu giữa nữ phụ ác độc và nam chủ là tổ hợp vô cùng kì quái. Sẽ không có người xem.

Lật Manh nhấp môi, sau đó duỗi tay xoa xoa mặt, đầu ngón tay cũng rất nóng.

Đỏ mặt thôi mà.

Nhất định là do thời tiết nóng bonus chăn quá dày.

Tần Quy Vân xoa bả vai, đứng dậy, đôi mắt đen nhánh của anh mang theo vài tia nhập nhèm lười biếng, tóc ngắn xõa tung tán loạn, như là một con mèo lớn ngủ không đủ giấc buồn ngủ ngáp một cái.

Sau đó nhìn về phía giường.

Trên giường phồng lên, thiếu nữ còn đang ngủ..

Vốn dĩ một tay đang xoa cổ, đột nhiên động tác ngừng lại. Tần Quy Vân không biểu cảm đứng tại chỗ một lúc, mới đi đến mép giường, giơ tay xốc chăn lên.

Hai cái gối đầu dựng lên. Đâu còn bóng dáng thiếu nữ nào.

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Quy Vân an tĩnh rơi xuống trên giường, một hồi lâu mới nhàn nhạt dời đi. Anh vừa định đi ra tìm người, thì thấy quản gia vội vã chạy tới.

"Thiếu gia, sáng sớm hôm nay có người hầu nhìn thấy phu nhân trèo tường chạy."

Bước chân Tần Quy Vân ngừng lại, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống trên mặt quản gia, thần sắc thanh lãnh.

"Trèo tường chạy?"

Quản gia nghiêm túc gật đầu, "Phu nhân còn để lại tờ giấy cho tôi, nói là có việc đi trước, cũng không dùng điểm tâm."

Ánh mắt Tần Quy Vân hơi lạnh, nhìn quản gia một lúc lâu, mới xoay người một lần nữa trở lại mép giường, tìm kiếm một hồi.

Quả nhiên lấy ra di động mới hôm qua anh mua cho cô.

Đồ anh cho, cô không mang đi.

Thậm chí để lại tờ giấy cho quản gia cũng không để lại cho anh.

Tần ảnh đế rũ mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sự lạnh lẽo.

Dư luận Weibo anh đã khống chế tốt, cũng công khai quan hệ của bọn họ. Còn chưa đủ sao?

Tần Quy Vân đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn di động trên tay của mình hồi lâu, sau đó cánh môi hồng nhạt mấp máy.

"Quên mua nhẫn cho em, cũng không có hoa tươi, cho nên em giận tôi rồi sao?"

Bởi vì tức giận nên sáng sớm đã bỏ đi, không thèm quan tâm anh nữa.

___

LoBe: Tôi sau khi đọc xong vị diện này: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net