Chương 120: Ảnh đế, li hôn đi (53)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Y Song

Beta: LoBe

* * *

Có phải cô đã phát hiện ra khi quá mức gần gũi với thần tượng của mình, sự ảo tưởng ban đầu sẽ bị tan biến mất. Sau đó liền hối hận khi ở bên anh.

Tần Quy Vân lặng im nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt hàm chứa vài tia mềm mại yếu ớt vừa rồi, đã bị thay thế bằng vẻ hung ác nham hiểm lạnh băng cùng cố chấp.

Nguyên nhân cô thoát phấn.

Là bởi vì.. cô thành fan của Lãnh Linh sao? Thậm chí ngay cả tên weibo cũng đã đổi lại từ quy bảo tiểu Vân đoàn thành cp Tần Lãnh vạn vạn tuế.

Môi mỏng của Tần Quy Vân khẽ cong, lộ ra ý cười trào phúng. Cô đem thần tượng trước đây của mình, cùng thần tượng hiện tại, kết hợp với nhau?

Thanh niên xinh đẹp chậm rãi tháo đồng hồ trên tay xuống, vừa cởi đồng hồ vừa đi về phía trước. Lúc bắt người, đồ vật cứng rắn như này sẽ làm bị thương đến đối phương.

Người đàn ông tháo đồng hồ xuống, đút vào túi quần, thần sắc lạnh lùng. Bước chân anh không nhanh không chậm đuổi theo, ánh mắt tối tăm như gợn sóng nơi đáy vực sâu, cánh môi hồng nhạt mím chặt.

Muốn thoát fan? A, tôi không cho phép đấy, em làm gì được tôi?

Tần Quy Vân đã tiếp cận dáng người mảnh khảnh của cô, chậm rãi giơ bàn tay tinh xảo xinh đẹp ra, tựa như lưỡi hái không tiếng động trong bóng tối, ý định tàn nhẫn muốn ép khảm cô vào lồng ngực mình.

Chẳng lẽ em không biết sao, có một loại tình cảm khiến cho em bước vào rồi thì sẽ không thể nào đương phương thoát fan sao? Em trêu chọc tôi bao lâu nay, giờ muốn bỏ chạy? Em hối hận, cũng vô dụng thôi..

Đột nhiên thiếu nữ phía trước dừng bước, cô cau mày, dường như chần chờ cái gì. Mà người im lặng đi theo phía sau cô nãy giờ, cũng dừng động tác một chút.

Thiếu nữ giơ tay kéo kéo cổ áo, có chút rộng, không kéo kín một chút sẽ lọt gió, nhưng cô vẫn không quay đầu lại hỏi:

"Anh có đói không?"

Cô hỏi thanh âm thản nhiên. Bàn tay đang vươn ra của thanh niên cứng đờ giữa không trung. Lật Manh hỏi xong lời này, thở phào, quên đi, rối rắm như vậy làm gì.

Nam chủ người ta tốt như vậy, thiện lương lại còn đáng yêu.

Be: Thiện lương? Đáng yêu? : ')

Đối xử tốt một chút với nữ phụ ác độc như cô thì cũng bình thường mà, chỉ là nhất thời thương hại nên nói thích cô thôi, cũng không có gì đâu.

Sau khi gặp nữ chủ mấy lần có thể anh sẽ có cảm giác với cô ta, sẽ biết thích một người thực sự là như thế nào. Sau đó lại phát hiện bản chất ác độc của Lật Manh, đá cô, sau đó nhiệm vụ ly hôn của cô có thể được hoàn thành. Đến lúc đó Lật Manh cũng có thể trở nên ghen ghét thành tánh, thuận lý thành chương giả vờ đấu đá với nữ chủ một trận, sau đó nhảy lầu thành công rời khỏi vị diện này.

Cho nên hiện tại có muốn thì Lật Manh cũng không thể làm nhiệm vụ được, phải chờ thời cơ.Biểu hiện ác độc cũng hoàn thành rồi, nhiệm vụ nhỏ coi như đã thành công, ước chừng sắp nhận được tích phân rồi.

Nghĩ đến tình yêu của nam nữ chính. Trong đầu Lật Manh chỉ có -- Từ đó về sau họ hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau trọn đời.

* * * Hạnh phúc, trọn đời.. Tự dưng Lật Manh cảm thấy hơi chua xót.

Đợi lát nữa bảo phục vụ cho tô mì của cô cay hơn một chút, bỏ đi vị chua đi.

Không nghe trả lời, chẳng lẽ là khoảng cách quá xa nghe không được, Lật Manh vừa định quay đầu lại thì đột nhiên cảm nhận thấy bàn tay mình bị nắm chặt. Lòng bàn tay nam tính ấm áp khô ráo, lập tức xua tan đi sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay cô.

Tần Quy Vân không biết từ khi nào đã đi đến bên người Lật Manh, anh rũ mắt, gương mặt tuấn tú bình tĩnh.

"Ừm, đói bụng."

Lật Manh nhìn anh vài lần, mới chần chờ nói: "Vậy em mời anh ăn mì."

Tần Quy Vân trầm mặc chăm chú nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc lông mi run rẩy hạ xuống, sau đó môi mỏng xinh đẹp của anh nhịn không được mà khẽ cong lên, lộ ra nụ cười mỉm khiến lòng người kinh diễm.

"Được."

Lật Manh act cool đứng hình mất 5 giây, sau đó mới làm như không có việc gì mà đi về phía trước.Đèn đường lộng lẫy bên vỉa hè khiến thân ảnh bọn họ kéo dài trên mặt đất. Lúc đi đến nơi có ánh sáng, lỗ tai của thiếu nữ giấu dưới mái tóc dài hơi đỏ, phấn nộn đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net