Chương 134: Ảnh đế, li hôn đi (67)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Y Song 

Beta: LoBe

___

Bữa tối tương đối phong phú, bởi vì Lật Manh cầm rổ, đi xin rau của nhà một bác gái nông dân, sau đó tự mình đi bắt một con gà.

Trên đường trở về, Lật Manh ôm rơm củi. Còn Tần ảnh đế một tay ôm rổ rau, một tay dắt theo con gà tây vẫn luôn mồm kêu quang quác quang quác.

Bữa tối được làm trên bệ bếp của ngôi nhà tranh.

Lật Manh giết gà, rửa rau, lúc bắt đầu chuẩn bị xào rau nấu cơm thì thấy dáng vẻ Tần Quy Vân chẳng có chút tương xứng với phòng bếp, trên gương mặt lạnh lùng dường như có vài tia ủy khuất không biết làm thế nào.

Lật Manh lập tức tỉnh ngộ, phải biết phân chia khả năng xuất hiện trước ống kính. Cho nê Lật Manh liền phân cho Tần Quy Vân nhiệm vụ nhóm lửa. Cho anh đất diễn.

Tần ảnh đế lần đầu tiên được người bố thí, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh cầm củi cho vào kệ bếp.

Đột nhiên rất muốn rút kinh phí, rút tài trợ quảng cáo, rút người.

Đồ ăn ăn rất ngon, cho dù chỉ là canh cải trắng nấu đầu cá đơn giản, rau xanh xào, và gà hầm hạt dẻ.

Tần Quy Vân an tĩnh nhìn Lật Manh đang nghiêm túc ăn cơm. Đột nhiên cảm thấy, cơm canh đạm bạc, nhà tranh đơn sơ. Còn có một người là đủ rồi.

Ánh mắt anh nóng lên, nhịn không được buông đũa, duỗi tay muốn sờ mặt cô. Lật Manh lại đột nhiên ngẩng đầu, mặt không biểu cảm xoay sang chỗ khác khiến ngón tay anh hụt hẫng.

Động tác Tần Quy Vân dừng lại, gương mặt lạnh lẽo, không mang theo cảm xúc gì, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn cô. 

Lật Manh chớp mắt, cứng đờ nói sang chuyện khác: "Trên mặt đất có con gián bò qua."

Tần ảnh đế: "..."

Cơm nước xong, tổ quay phim bắt đầu nghỉ ngơi, không tiếp tục quay chụp nữa. 

Lật Manh tắm rửa xong, ôm gối đầu mới lấy được, đi dép lê thở hổn hển trở về. Tần Quy Vân đi tắm trước cô, hẳn là đã về rồi. Gối đầu trong nhà tranh quá cứng, tổ chương trình biết được, lập tức bảo cô đi lấy gối mềm.

Sau khi trở lại trong phòng, vừa mới bước vào cửa, Lật Manh liền nhìn thấy Tần Quy Vân cầm khăn lông trong tay, ngồi trên ghế thờ ơ lau tóc. Anh mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, nút áo chưa cài hết, phần da trắng nõn dưới cổ thon dài xinh đẹp mang theo hơi nước ẩm ướt, nửa phần xương quai xanh lộ ra bên ngoài áo, lơ đãng mang theo cảm giác dụ hoặc.

Anh lạnh nhạt ngước mắt nhìn cô gái ở cửa một cái. Sau đó tiếp tục lau tóc, tóc mái đen nhánh rũ xuống, vài sợi rơi xuống trên lông mi.

Ánh mắt thanh niên thâm trầm, đuôi mắt hơi sếch, ở dưới đèn càng thêm đẹp đến không thể tưởng tượng được. Mlem mlem. 

Lật Manh mặt than quan sát anh một lúc nữa, sau đó dời mắt đi, ôm gối đầu đi vào. Vừa mới để gối đầu lên giường, cổ tay cô đã bị người nắm lấy. Không biết khi nào người đàn ông đã đi đến bên người cô, sau khi nắm chạt tay cô thì kéo cô xoay người lại rơi vào lòng ngực mình.

Lật Manh ngẩng đầu, liền nhìn thấy cằm tinh xảo căng chặt của Tần Quy Vân, ánh mắt anh thâm lãnh, môi mỏng đỏ bừng mím lại, mang tới chút cảm giác hung ác.

"Em trốn anh?"

Âm thanh của anh bình tĩnh như cũ, nhưng không biết vì sao lại khiến người khác có cảm giác áp bách. Lật Manh nghe câu chất vấn này, đôi mắt mở lớn hơn hai phần. Vậy mà lại bị phát hiện. Má ơi. Cô biểu hiện bình tĩnh tự nhiên như vậy, tránh né cũng rất tự nhiên. Tại sao lại thấy được?

Lật Manh cảm thấy cần phải giải thích, dù sao thiết lập nhân vật không phải là tránh né nam chủ.

Trên mạng cũng không biết phát điên cái gì, sự việc cô đại náo đoàn phim vẫn chẳng thấy tin tức đâu. Có mỗi vụ livestream bán son là vẫn hot.

Tích phân còn chưa tới tay, Lật Manh áp xuống xúc động muốn OOC, dùng hết sức lực từ thở hồng hoang, tiếp tục diễn. Cho nên Lật Manh cố gắng cười.

"Tại sao tôi lại tránh anh chứ, ha ha."

Nhiệt tình dào dạt, hoàn mỹ.

Tần Quy Vân lạnh lùng nhìn khóe miệng cong lên của cô nhưng trong mắt vẫn lạnh nhạt vô tình, nụ cười có vẻ như tràn ngập trào phúng. Mặt mày tinh xảo của anh ngầm chứa vài tia lạnh lẽo, môi mỏng đang mím cũng mấp máy, lực siết cổ tay cô lớn hơn nữa.

"Phải không?" Âm thanh anh nhẹ nhàng chậm chạp hỏi, câu chữ tựa như ma sát từ kẽ răng mà bay ra. Người đàn ông quay lưng với ánh sáng, khẽ cúi đầu, lông mi nồng đậm nửa rũ, ánh mắt sâu đen lạnh lùng khó hiểu.

Lật Manh ngẩn người, có chút không biết làm sao, nhấp môi. Sau đó cô liền thấy, người đàn ông trước mắt không biểu cảm cúi đầu, cánh môi xinh đẹp muốn hôn cô. Lật Manh theo bản năng ngửa ra sau một chút. Nụ hôn của anh rơi xuống cằm của cô, Tần Quy Vân dừng một chút, sau đó không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.

Lật Manh trốn xong mới phát hiện mình phản ứng quá lộ lễu, không có cách nào, đây là bản năng cơ thể. Cô vừa định đứng thẳng người giải thích thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh sợ hãi.

"Xin hỏi có người ở đây không?"

Âm thanh này, không phải là của Ngải Lộ kia sao? Lật Manh vừa quay đầu qua, người đàn ông trước mắt đã buông cô ra, chậm rãi cài lại cúc áo. Sau đó anh không thèm liếc Lật Manh một cái, xoay người đi ra ngoài.

Lật Manh đứng tại chỗ, một lúc sau mới duỗi tay sờ sờ cằm mình. Phảng phất như vẫn còn giữ lại xúc cảm mềm mại của anh ấy.

Ngải Lộ có chút hồi hộp cầm vở,  lộ ra một nụ cười thẹn thùng thuần khiết.

"Tần thiếu, em em...... Là fan của anh, vì muốn đến gần anh, em mới vào giới giải trí, anh có thể ký tên cho em không?"

Ánh mắt Tần Quy Vân lạnh nhạt, biểu cảm không chút dao động. Anh không biểu cảm nhìn thoáng qua người phụ nữ này, nghe được chữ fan thì nhíu mày.

Giả thanh thuần thì có thể thu liễm lại chút ý đồ trong mắt không?

Ngải Lộ cố ý cúi người về phía trước, đưa vở trong tay tới, lộ ra thứ trắng nõn nửa ẩn nửa hiện trước ngực kia. Lại không nghĩ đến, người đàn ông trước mặt, đã lui về sau, không thèm nhìn cô ta.

Âm thanh của anh đạm nhạt lạnh lùng, "Cút."

Tần ảnh đế ngoài màn ảnh, lạnh nhạt không màng nhân tình. Ngải Lộ cho rằng đó chỉ là tin đồn, dù sao anh đối với một người phụ nữ khác không phải vẫn rất...... Ôn nhu sao?

Cô ta lập tức cười cười, bộ dáng nhiệt tình đơn thuần như trước, vừa định nói gì đó lại đột nhiên nhìn thấy bên cạnh thanh niên xinh đẹp xuất hiện một thân ảnh nhỏ xinh. Biểu tình thiếu nữ đạm mạc, đôi mắt to tròn xinh đẹp đang bình tĩnh đánh giá cô ta.

Tươi cười nơi khóe môi Ngải Lộ cứng đờ, còn tưởng rằng Lật Manh không có ở đây chứ. Nhưng mà vừa nghĩ lại, cô ta chỉ là fan,  cho dù muốn bắt gian, cũng không bắt nổi cọng lông của cô ta. Ngải Lộ nghĩ như vậy, lập tức lộ ra một nụ cười thoải mái:

"Tôi tới xin chữ ký Tần ảnh đế, Tần tẩu rộng lượng, không ngại chứ."

Bình thường nói như vậy, ai cũng phải thoải mái hào phóng nói không ngại. Lại thấy thiếu nữ xinh đẹp trước mắt bình tĩnh nói: "Tôi để ý."

Ngải Lộ sửng sốt.

Lại thấy Lật Manh duỗi tay, nắm lấy cổ áo trước ngực người đàn ông kéo xuống, sau đó cô khẽ kiễng chân, ngửa đầu hôn lấy môi mỏng của anh.

Hô hấp Tần Quy Vân rối loạn vài phần.

Tần Quy Vân chưa kịp phản ứng lại thì cô gái đã rời đi, sau đó cô giơ tay ôm lấy anh, quay đầu nói với Ngải Lội: 

"Thấy không? Cái gì cũng có thứ tự trước sau, tôi đã câu dẫn anh ấy rồi, thì sẽ không đến lượt cô, tôi ái mộ anh ấy, thì cô không thể làm theo, nếu không......"

Giọng nói Lật Manh ngừng một chút, sau đó chậm rãi phun ra: "Tôi sẽ ghen."

___

Hihi, chuyện là, tôi muốn khoe mấy cô. Không phải cẩu lương nữa. 

Cuối cùng là dịch. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net