Chương 63: Tuôi lười ghi lại tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Di Hoàn Nguyệt

Beta: LoBe

___

Lật Manh không nói gì, một lúc sau mới phản ứng trở lại. Đúng vậy, những lúc Cố Nặc biến thành tang thi, anh sẽ có khả năng điều khiển đồng loại, sau đó, thời điểm không có việc gì sẽ trở lại thành con người.

Vai chính quả thật rất nghịch thiên, muốn biến liền biến.

Nghĩ quá xa rồi! Lật Manh không muốn suy nghĩ vẩn vơ nữa, mặt không biểu cảm phản bác:

"Không phải như vậy."

Cố Nặc bình tĩnh nhìn Lật Manh, sau đó lại tiếp tục hôn cô. Hôn môi, đến cằm, rồi lại dời xuống phần cổ xinh đẹp, anh nắm lấy bộ đồ thể thao của Lật Manh, kéo xuống một chút lập tức lộ ra cảnh sắc bên dưới,  xương quai xanh tinh tế đầy quyến rũ.

Anh cúi người hôn lên xương quai xanh cô, giọng nói của thiếu niên vẫn bình thản như trước:

"Tiểu Manh, đừng nhúc nhích, tôi liếm một chút sẽ no, em cứ xem như đang cho tang thi ăn đi".

Lật Manh nhanh miệng nói: "Chỉ liếm thôi à?"

LoBe:... ừ thế cô muốn gì? *cười nham hiểm* 3x?

Không phải là cắn, rồi ăn sống sao? 

Anh trai à, sẽ không định như thế chứ thật chứ. Cô cũng đâu phải que kem, liếm một chút cũng sẽ nguy hiểm chết người đó. Là một con tang thi trưởng thành, làm ơn đừng nổi nóng mà.

Động tác của Cố nặc hơi chậm lại, sau đó khẽ ngước mắt lên nhìn Lật Manh, rời khỏi người cô, giọng anh khàn khàn:

"Không chỉ liếm không đâu, đương nhiên sẽ làm thêm những việc khác, nhưng hiện tại trên mặt đất rất bẩn, trong xe lại ủy khuất cho em, chờ tôi chiếm lại căn cứ Cố thị, chúng ta lại tiếp tục, được chứ?"

Lại còn kéo dài âm cuối, đầu óc tên này quá đen tối. Lật Manh nén xuống cảm giác nổi da gà, không nhịn được nữa đứng dậy, một mình xông thẳng vào bầy tang thi. Pháo hôi Cố Thiên đã đi lãnh cơm hộp lâu rồi, cô vẫn còn chưa OUT. Nếu không OUT, cơm hộp của cô sẽ nguội mất.

Việc Lật Manh tự nhảy vào đàn tang thi, khác với việc bị nam chủ báo thù. Nhưng mà bị tang thi ăn, chí ít sẽ hoàn thành được một nửa nhiệm vụ. Chung quy còn có thể nhận được một ít thù lao.

Nghĩ rất đẹp, kết quả lại không thể thực hiện được, cả đàn tang thi đông nghẹt vừa thấy cô đã lùi lại, cô tiến ba bước, chúng nó lùi ba bước. Cô chạy đến, bọn chúng lại loạn choạng chạy mất, còn có vài tốp té ngã.

Lật Manh giơ tay ra, đừng đi, tôi ăn rất ngon mà? Một làn gió lạnh thổi qua, Lật Manh càng cảm thấy tuyệt vọng, đàn tang thi phía xa xa bên kia, nơm nớp lo sợ không dám lại gần.

Đột nhiên Lật Manh cảm nhận được thân thể lạnh lẽo của thiếu niên dán vào lưng cô, anh vươn tay, đầu ngón tay rơi xuống mu bàn tay cô. Sau đó ngón tay vừa chuyển, cầm lấy tay cô.

Lật Manh vùng vẫy nhưng không thể nào rút ra được, một lần nữa nhấn mạnh:

"Cố Nặc, tôi đến đây để hại anh".

Cố Nặc cúi đầu, dường như có một chút mệt mỏi, tựa cằm lên vai cô. Anh thản nhiên ừ một tiếng:

"Em hại tôi như thế nào?"

Lật Manh chỉ hận rèn sắt không thành thép:

"Tôi là gian tế do anh họ anh phái tới."

Cố nặc rũ mắt, sắc mặt vô cùng ôn hòa:

"Tôi biết, sau đó thì sao?"

Sau đó thì còn có thể làm gì được nữa?

Lật Manh vắt óc suy nghĩ, trả lời:

"Mỗi  ngày tôi đều truyền tin tức cho Cố Thiên, muốn hại anh."

Cố Nặc trầm mặt hồi lâu mới bình tĩnh nói:

"Chỉ mới truyền tin có hai lần mà thôi."

Hơn nữa tin tức trong hai lần đó đều vô căn cứ . Cũng vốn chỉ là truyền tin cho có lệ, cứ thẳng tay tống thẳng tờ giấy có nhiều sơ hở ra ngoài. Còn lại các mẩu giấy ghi yêu cầu tin tức cô phải gửi, đều bị Lật Manh ném vào thùng rác.

Thùng rác hàng ngày đều có người của Cố Nặc dọn dẹp, những tin tức anh họ anh yêu cầu, vẫn còn nằm trên bàn làm việc của anh.

Lật Manh kì quái hỏi:

"Anh không tức giận sao?"

Cố Nặc dựa đầu bên cổ Lật Manh hít nhẹ, mùi hương trên người cô ngọt ngào y hệt kẹo bông gòn, ánh mắt anh cong cong:

"Không tức giận."

Lật Manh hết chỗ nói rồi, tại sao trong tình huống này nam chủ lại có thể thánh phụ tới mức này chứ? Nếu cô mà là độc giả, đọc đến đoạn này, nhất định sẽ gửi cho tác giả một vạn bình luận.

'Tác giả quá rác rưởi, vì sao lại phá hủy hình tượng nam chủ lạnh lùng, cuồng bạo trong lòng tôi chứ.'

Nhân vật nam chủ mà tác giả xây dựng đâu mất rồi, tính cách vặn vẹo, độc ác..... tại sao bây giờ lại không thấy?

Lật Manh có chết cũng không cam lòng, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tìm ra một lý do.

"Tôi mơ ước có được anh, yêu quá hóa hận, không chiếm được thì đạp đổ".

Lúc cô nói đến đây, bên cổ đột nhiên tê dại, hơi thở của thiếu niên trên cổ cô khẽ thay đổi. Lật Manh chịu đựng cơn nhột, tiếp tục nói:

"Cho nên tôi đồng ý giúp Cố Thiên lừa anh, để anh bị tang thi cắn rồi cướp lấy căn cứ."

Không có cách nào khác, trong trường hợp này cô chỉ có thể mượn tên của pháo hôi Cố Thiên để chống đỡ.

Cố Nặc vẫn không nhúc nhích, hai tay ôm eo cô, im lặng rũ mắt.

Cho đến khi anh ôm đủ mới chịu buông tay, đứng thẳng người, anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu, tóc mai cũng theo đó rủ xuống, đôi mắt đỏ của thiếu niên nhạt dần, trở lại một màu đen vốn có.

Anh đưa tay lên đỉnh đầu cô, dùng sức xoa.

Đầu tóc Lật Manh lập tức biến thành tổ quạ, cô chưa kịp kháng nghị thì thiếu niên đã nhắm hờ đôi mắt, hôn nhẹ lên khóe mắt phượng của cô.

Lật manh theo bản năng nhắm mắt, lại bất ngờ nghe được âm thanh ôn nhu của thiếu niên.

 Lật manh, căn cứ Cố Thị vốn dĩ là của em."

Hơi thở của anh lành lạnh, bởi vì biến về con người, nhiễm một chút hơi ấm, không còn lạnh lẽo như tang thi nữa.

"Căn cứ Cố Thị, chính là công viên giải trí tôi xây cho em trong thế giới suy tàn này."

___ 

Hừm, còn 4 chương nữa. Các cô đã đoán đúng, vị diện này HE *chấm nước mắt* không cái gì ngu bằng cái này 

https://dembuon.vn/threads/event-miss-vno-hac-nha-dich-duong-thien-ti.50841/ 

Các cô có fb không á? ấn like hộ tôi với, like ở ngay trên dòng "tên tài khoản ấy". Giúp tuôi nhaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net