Chương 85: Ảnh đế, li hôn đi (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Y Song 

Beta: LoBe

___

Lật Manh thở dài:

"Ai u, tôi dùng quy tắc ngầm thì sao, do giá thị trường của tôi cao không được ư? Bao nhiêu người thấy tôi đều khóc lóc muốn bao nuôi tô, tôi biết phải làm sao được bây giờ, còn hơn cô muốn được bao nuôi cũng không ai thèm."

Sợ nữ chủ bị chết đuối. Lật Manh buông tay ra một chút. Lãnh Linh từ trong nước ngửa đầu lên ho đến tê tâm liệt phế, phẫn nộ quát lớn: "Ai nói tôi không có người bao nuôi?"

Lật Manh vẻ mặt hiểu rõ, "À, thì ra cô cũng dùng quy tắc ngầm để đi lên."

Lãnh Linh đã không còn ưu nhã được nữa, vẻ mặt cô ta vặn vẹo tức giận: 

"Cô dám làm như vậy với tôi, tôi... Ục ục."

Lật Manh lại ấn đầu cô ta xuống.

"Không có gì, tôi chờ cô tới trả thù."

Ngay từ đầu cô ức hiếp cô ta. Về sau nữ chủ lại ức hiếp cô. A, đây là vòng đời bình thường của một nữ phụ ác độc. Lật Manh cảm thán xong, buông đầu nữ chủ ra, lập tức xoay người, không chút do dự chạy ra ngoài.

Không chạy chờ nữ chủ bóp chết cô sao?

Buồng vệ sinh mở một nửa, Lật Manh chạy ra quá nhanh, không chú ý tới có hai người đứng ở chỗ rẽ. Người đại diện vốn dĩ đang gọi điện thoại dời lại một số lịch trình, lại thấy ảnh đế đại nhân đang đi về phía trước đột nhiên dừng chân, sau đó Tần Quy Vân nhìn về phía cửa buồng vệ sinh nửa mở kia.

Là nhà về sinh nữ, có gì đáng nhìn?

Người đại diện nghi hoặc không thôi, liền nghe được bên trong có người đắc ý dào dạt nói chính mình được người khác muốn dùng quy tắc ngầm gì đó. Tiểu minh tinh bây giờ càng ngày càng không muốn diễn nữa rồi. Thật là kiêu ngạo.

Lại nhìn Tần Quy Vân từ trước đến nay không thèm để ý mấy chuyện này, đứng đó mặt không biểu cảm. Ánh mắt thâm trầm khó hiểu của anh dừng ở cánh cửa nửa mở kia, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, môi mỏng khẽ mím, mang theo chút căng thẳng.

Chờ khi một thân hình nhỏ xinh từ bên trong chạy ra, không nhìn thấy Tần Quy Vân, biến mất ở chỗ rẽ. Người đàn ông biểu tình lạnh nhạt, chớp mắt một cái, ánh mắt lương bạc như nước.

Người đại diện vừa muốn nói gì đó. Liền nghe được thanh âm vô cùng lạnh nhạt của Tần Quy Vân:

"Đi xử lý một chút, đừng để người bên trong kia cắn loạn."

Cắn loạn? Người đại diện phản ứng trở về, vẻ mặt khiếp sợ. 

"Tần thiếu, anh biết cô gái vừa rồi?"

Vậy mà còn phải giải quyết hậu quả cho cô ta. Nhưng công kích người khác ở phòng vệ sinh như vậy, người đó hẳn cũng không phải loại người tốt đẹp gì, chắc là một đại minh tinh. Đoán chừng minh tinh bị hại kia sau khi phản ứng lại sẽ ra ngoài báo với đạo diễn.

Sẽ lớn chuyện.

Việc này dù sao thì cũng là tiểu minh tinh kiêu ngạo kia sai mới đúng. Sao có thể nói người bị hại loạn cắn lung tung?

Tần Quy Vân vốn định rời đi, nghe được  câu đó, bước chân khẽ chững lại. Sau đó anh không nhanh không chậm quay đầu, đôi mắt xinh đẹp vô cùng thâm trầm, đột nhiên Tần Quy Vân khẽ nhấp môi, lộ ra một tia ý cười nhẹ nhàng.

"Ừm, tôi có thể coi là người đuổi theo kêu la, khóc lóc muốn dùng quy tắc ngầm với cô ấy... một trong số đó đi."

___

Sao ta cảm thấy IQ của nữ chính chỉ để đối phó giống cái thôi thế. :'))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net