Chương 91: Ảnh đế, li hôn đi (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Mạc Kỳ Nguyệt 

Beta: LoBe

___

Địa điểm dựng bối cảnh quay phim hôm nay của đoàn là ở bên trong một tòa nhà cao tầng. Bởi vậy khi có hỏa hoạn, tất cả đều khốn đốn. Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn. Đạo diễn cũng hoảng hốt, vội vã chạy đi sơ tán mọi người mà người quan trọng nhất đương nhiên là vị thiếu gia kia. Nếu anh ta gặp chuyện ở đây, dù cho bọn họ có thể thoát ra thì tiền đồ cũng bị phá hủy.

Đạo diễn quay lại muốn tìm Tần Quy Vân lại phát hiện người vừa nãy ngồi ở trên ghế không biết đã biến mất ở đâu rồi. Trên ghế chỉ còn lại cặp mắt kính và kịch bản. Nhờ vậy, đạo diễn mới có thể xác định vừa rồi Tần Quy Vân thực sự đã ngồi ở chỗ này. 

Tim đạo diễn lạnh lẽo, bây giờ đang hỏa hoạn, tìm người bằng cách nào? Hay là anh rời khỏi trước rồi? Ở ranh giới giữa sống và chết, đạo diễn cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, đồ vật cũng không cần, nhanh chóng đi theo phó đạo diễn lao ra đường tìm cơ hội sống sót. Sàn nhà ngoài hành lang nóng lên, khói dày đặc từ chỗ rẽ bắt đầu bốc lên trên. Đám đông nhanh chóng sơ tán, cầu thang thoát hiểm cũng  được sử dụng.

Người khác đều chạy xuống lầu dưới nhưng Lật Manh lại đi theo hướng ngược lại. Cô vừa dùng tay kéo vai người này vừa dùng chân đá văng người kia ra. Ngay cả khi có một đống người chen chúc ở trước cửa, không có cách nào đi xuống, Lật Manh lại ung dung nhấc chân đạp bọn họ một cái rồi bình tĩnh chạy lên lầu. Làm gì á? Tất nhiên là tìm nữ chủ rồi.

Bên trong câu chuyện xuất hiện một tình tiết quan trọng là đoàn phim đang quay, nữ chủ đang diễn thì đúng lúc nam chủ xuất hiện. Lần đầu tiên hai người gặp mặt, chưa kịp tán tỉnh thì hỏa hoạn đã xảy ra sau đó nam chủ được nữ chủ đưa ra khỏi đám cháy, mở ra khởi đầu của câu chuyện lãng mạn này.

Nam chủ bị dọa tới nỗi run chân sao? Không biết đường tự chạy đi còn để nữ chủ đưa anh ta ra khỏi đám cháy? Lẽ nào Tần Quy Vân thật ra là một con tôm chân mềm, nhìn thấy tí lửa lập tức bị dọa co quắp rồi hả?

Nhân vật nam chủ được thiết lập vô cùng phù hợp với động vật gặm nhấm, nhát như chuột, lại còn không biết chú trọng vệ sinh và ý thức cộng đồng. 


Be: ...O.O

Lật Manh lạnh lùng nghĩ,  người toàn là hơi thở hàng hóa bán ở chợ thử hỏi ai sẽ thích nam chủ này đây? Chắc chắn giá cũng không quá một tệ (sấp sỉ 3 ngàn rưỡi VNĐ) hoặc là website đạo văn thích từ thiện đặt mua. 

Trong cốt truyện, nữ chủ sẽ đưa nam chủ ra, còn Lật Manh cô sẽ liên tục lăn lộn tìm cách thoát thân trước mặt bọn họ để nam chủ chứng kiến bộ mặt đê hèn sợ chết của cô. Nhưng nữ chủ... bị cô ấn đầu vào bồn rửa tay rồi không thấy đâu nữa, chẳng lẽ bị cô bắt nạt nên núp trong nhà vệ sinh khóc? Lật Manh nhất định phải để nữ chủ đi cứu Tần Quy Vân, nếu không thì cốt truyện phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy nhà vệ sinh, Lật Manh vừa định mở cửa thì phát hiện tay cầm đã bắt đầu nóng lên, nhiệt độ ở phía dưới lan lên đến đây rồi. Tay nắm cửa hình như có vấn đề, rất khó mở ra. Lật Manh thở dốc, thân thể hơi nghiêng sang một bên rồi giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa. Một cái không được, cô mạnh mẽ đạp cái thứ hai. May mà khóa không quá chắc, Lật Manh dùng hết sức bình sinh mới có thể làm cho cửa bật ra. 

Sau đó, Lật Manh không quan tâm nóng, xông vào liền nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Lãnh Linh ở bên trong. Hình như cô ta đã khóc rất lâu, ban nãy đứng cạnh cửa cũng muốn chạy thoát nhưng không có cách nào mở cửa. Nhìn thấy Lật Manh, khuôn mặt cô ta cứng đờ.

Lật Manh thổi thổi ngón tay hơi nóng của mình rồi kéo tay cô ta rời đi để thành công hoàn thành cuộc gặp gỡ của nam nữ chính. Kết quả vừa đưa tay, Lãnh Linh đột nhiên đẩy tay cô rồi liều mạng chạy ra ngoài. 

Vốn dĩ Lật Manh đứng không vững lại bị Lãnh Linh đẩy, cô vội vàng đưa tay chống vào tường, quay đầu lại liền nhìn thấy nữ chủ chạy trốn như con lạc đà trong thành phố lớn, vô cùng hào hiệp. Rất tốt.

Lật Manh không cảm xúc vỗ tay, nữ chủ nhất định có thể gặp Tần Quy Vân. 

Bạn hỏi tại sao hả? Đừng hỏi, đó là sự dẫn dắt của định mệnh, là số mệnh của vai chính. Mỗi quyển tiểu thuyết đều viết như thế, chẳng lẽ còn có thể chờ mong cẩu tác giả viết ra cái gì sáng tạo sao? Đừng mong đợi, đầu óc của con chó kia nhất định không thể nghĩ ra tình tiết khác, mổ xương sọ ra chỉ thấy cẩu huyết.

Lật Manh cảm thấy không khí hơi khó thở. Cô không đổi nét mặt mở vòi sen, thấm ướt ống tay áo lau mặt rồi tính thời gian. Sau đó, cô còn muốn liên tục lăn lộn tìm thoát thân trước mặt nam chính. Lăn, bò mấy tư thế này hình như hơi khó diễn.

Ba, hai, một... được rồi, có thể đi ra ngoài và vô tình gặp nữ chủ cõng nam chủ. Lật Manh vừa định dùng tay áo che mũi và miệng quay người chạy đi thì chợt trợn mắt lên, nhìn thấy trong lớp khói dày đặc trước cửa một bóng người quen thuộc chạy đến. 

Trên khuôn mặt tinh tế lãnh đạm của anh hơi chật vật, có thêm mấy dấu nhọ đen, áo sơ mi màu trắng cũng nhiều nếp nhăn, tóc rối ngổn ngang rũ xuống trước mắt. Dáng vẻ như là mất công mất sức chen tới từ trong đám người chạy nạn. Trong nháy mắt, phản ứng của Lật Manh quay lại. Tần Quy Vân chắc chắn không gặp nữ chủ.

___

Tần ảnh đế: Vợ yêu, anh đến đón em đây. 

Lật Manh: Không, anh đến với nữ chủ đi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net