Chương 92: Ảnh đế, li hôn đi (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Y Song

Beta: LoBe

___

Mà Tần Quy Vân đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt thâm trầm, mày nhíu chặt. Anh nhanh chóng đảo qua bốn phía, lúc vô tình đảo qua phòng vệ sinh, đột nhiên ánh mắt dừng một chút.

Thiếu nữ đứng ở trước bồn rửa tay, trên mặt đều là hơi nước, đuôi mắt bị xoa có chút ủng đỏ, như là một người gặp phải hoả hoạn sợ hãi chạy trốn. Ánh mắt Tần Quy Vân dừng ở đôi mắt tràn ngập hơi nước mông lung của cô một giây, môi mỏng nhếch lên, không do dự chạy vào.

Lật Manh cảm thấy mắt chua xót, là do  bị sặc khói. Thậm chí Lật Manh vứt chuyện nữ chủ không cõng nam chủ mà rời đi ra sau đầu.

Nam nữ chủ không gặp được nhau đó là do vận mệnh không đủ gắn kết, duyên phận dùng phải keo dính dởm. Một nữ phụ nhỏ bé như cô cũng chẳng làm gì giúp được.

Lật Manh vừa định rời khỏi bồn nước, thừa lúc lửa không quá lớn chạy khỏi đây thì đột nhiên bả vai bị người đè lại. Ngay sau đó, mặt cô liền dán lên áo sơ mi trắng của đối phương, lông mi khẽ run lướt qua cổ áo của anh. Cả người Lật Manh áp và lồng ngực an toàn ấm áp.

Lật Manh lùi lại theo bản năng, lại phát hiện ngón tay đặt ở eo cô khẽ run rẩy. Sau đó cô nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Quy Vân, nhẹ nhàng vang lên trong không khí.

"Về sau không cho phép tùy tiện rời khỏi tầm mắt của anh."

Âm thanh bình tĩnh, giống như là tùy ý dặn dò một câu với đứa trẻ mà thôi. Lật Manh cố gắng ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy xương quai xanh xinh đẹp tinh tế cùng đôi môi mỏng đang mím chặt. Tần Quy Vân nhận thấy tầm mắt của cô, cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô.

Sau đó Tần Quy Vân thở dài dời đi ánh mắt, hơi buông Lật Manh ra, một tay trượt theo cánh tay của Lật Manh đi xuống. Ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào đầu ngón tay mềm mại của cô, không chút do dự nắm chặt, mười ngón đan vào nhau.

Lật Manh bình tĩnh nhìn Tần Quy Vân. Lại liếc mắt nhìn tay anh nắm chặt tay cô. Cốt truyện có chút mất khống chế. Xem ra hôm nay không vớt vát được chút gì rồi. Cốt truyện thay đổi, sẽ ảnh hưởng tới nhiệm vụ. Có điều vị diện này tốt hơn vị diện trước, chính là có rất rất nhiều tình tiết. Cho nên thất bại một lần hai lần, chắc là, đại khái, cũng...... Không có vấn đề đi.

Lật Manh suy nghĩ gì đó, nhìn chằm chằm nam chủ, sau đó không chút do dự liền chạy ra bên ngoài. Kéo theo cả nam chủ.

Dù sao cốt truyện đều sụp đổ thành sọ chó của tác giả rồi. Lật Manh cô muốn duy trì cốt truyện cũng lực bất tòng tâm. 

Vẻ mặtLật Manh co quắp, bình tĩnh suy xét đường chạy trốn. À, là đường hai người chạy trốn. 


Lửa hẳn chưa có lan tới tầng này, chạy tới lối thoát hiểm là tốt nhất. Tần Quy Vân thấy cô chạy về phía trước, kéo cả anh theo, ánh mắt anh rơi xuống sườn mặt bình tĩnh của cô, trầm mặc một lát, môi mỏng mới nhếch lên một cái.

Lật Manh cố gắng nhìn đường, đèn trên hành lang đột nhiên sáng tối không ngừng. Lật Manh đang chạy phía trước đột nhiên dừng lại, giống như nghĩ gì đó mày nhăn lại. Ngay sau đó, Lật Manh không chút do dự đẩy người thanh niên bên cạnh ra sau, chính mình cũng xoay người chạy về hướng phòng vệ sinh.

Đèn nổ tung. Vô số mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe lại đây. Lật Manh vừa muốn né tránh, đã bị kéo vào trong một lòng ngực. Cô gái nhỏ nhắn dán mặt vào ngực ấm áp của thanh niên. Tay Tấn Quy Vân đặt sau lưng cô, cằm dựa vào đỉnh đầu cô.

Mảnh nhỏ thủy tinh rơi xuống bốn phía. Nhưng không có cái nào rơi trúng cô. Tiếng hít thở của người đàn ông nặng đi vài phần, lông mi xinh đẹp cũng run rẩy theo. Anh mím môi, không tiếng động buông cô ra, nói: "Đi mau."

Hành lang cháy lớn, vì đèn nổ, khiến lửa bùng lên.

Tần Quy Vân không cho Lật Manh bất kỳ cơ hội mở miệng, lấy khăn tay sạch sẽ từ túi áo ra, xả nước, sau đó che lại miệng mũi cô, không chút do dự liền chạy ra ngoài.

Nhưng mà lửa quá lớn.

Tần Quy Vân bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía, phát hiện lối thoát hiểm không dùng được nữa. Càng không thể vào thang máy. Bị lửa ép đến đường cùng, Tần Quy Vân không chút do dự đá văng một cái cửa, đẩy Lật Manh vào. Sau đó anh cũng vào theo.

Lửa quá lớn. Khói đặc ùa vào. Lật Manh thiếu chút nữa bị khăn tay của nam chủ làm ngại thở. Vừa rồi cô thấy thang máy có thể sử dụng, mà lửa lớn nhất là hai tầng này, mạo hiểm vào thang máy thì sẽ có cơ hội thoát thân. Chẳng qua bị Tần Quy Vân cưỡng ép lôi kéo, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy ngày càng xa.

Lật Manh cảm thấy nam chủ giống gậy ngáng đường hơn cả cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net