Chương 111: Thuật ngữ tình yêu chưa được tải xuống (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Cố Kinh đi ra ngoài hỏi thăm Hoa Vụ với những người khác, nghe nói cô không phải chuyển trường, biểu cảm có chút cổ quái.

Lâm Du có vẻ ngoài như này à?

Cố Kinh phát hiện hình như mình không nhớ gì cả.

Cậu ta có quan hệ rộng, nhưng cũng bị giới hạn trong những người muốn giao tiếp với cậu ta.

Nếu một người không thích xã giao, không có cảm giác tồn tại, cậu ta không nhớ là bình thường.

"Một tháng tôi không đi học này...... Đã thay đổi lớn như vậy ư?"

Cố Kinh nghĩ đến chuyện mình nhìn thấy, khóe môi nhịn không được nhếch lên, cậu ta thích Lâm Du này!

......

......

Sắp đến giữa trưa, Lăng Mặc từ bên ngoài trở về, vừa đi vừa sờ gáy, biểu cảm lạnh lùng lại trộn lẫn vài phần hoang mang.

Cậu chắc chắn rằng cậu đã bị người ta tập kích.

Vị trí cậu tỉnh lại, không giống với vị trí cuối cùng cậu có ý thức.

Nhưng đối phương không làm gì cậu, chỉ kéo cậu đến gần viện dưỡng lão......

"Lăng Mặc, cậu có thấy Nhạc Mạn Nhi đâu không?" Hứa Nghi Hạ có chút nóng nảy, nhìn thấy Lăng Mặc thì như kiểu nhìn thấy cứu tinh, "Có người thấy cậu ấy đi theo cậu ra ngoài. "

Lăng Mặc: "Không có."

Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi một trước một sau đi ra ngoài.

Lăng Mặc đi ở phía trước, cậu không biết Nhạc Mạn Nhi đi theo phía sau.

Cũng không thấy Nhạc Mạn Nhi...

Nhưng nghĩ đến cậu đột nhiên bị người ta đánh ngất xỉu, mày nhíu lại: "Điện thoại của cậu ấy đâu?"

"Cậu ấy cũng không mang điện thoại." Hứa Nghi Hạ thật sự có hơi nóng nảy, sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng đến phòng viện trưởng tìm chủ nhiệm lớp.

Giáo viên chủ nhiệm nghe nói không tìm thấy Nhạc Mạn Nhi, vội vàng gọi bạn học ra ngoài tìm.

Làm cả buổi sáng, những bạn học không ăn bữa sáng đói đến không chịu nổi, bây giờ còn phải đi tìm người, không ít bạn học đều có chút oán giận trong lòng.

Đang yên đang lành chạy ra ngoài làm gì......

Bây giờ không thấy đâu, còn muốn bọn họ chịu đói đi tìm.

Hoa Vụ chọn phương hướng không có người, tùy tiện đi một chút.

Vì tình yêu và hòa bình, đương nhiên Nhạc Mạn Nhi đang tôi luyện từng phút, từng phút.

Tất cả đều vì tốt cho cô ta!

Hoa Vụ mang theo tinh thần chính nghĩa vì 'tốt cho bạn học', mò mẫm cá ở phía sau.

"Có phải cậu biết Nhạc Mạn Nhi ở đâu không?"

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói dọa Hoa Vụ giật mình.

Cô quay đầu thì nhìn thấy gương mặt cười hì hì của Cố Kinh.

Hoa Vụ vỗ ngực, tức giận, "Vì sao tôi lại biết cậu ta ở đâu chứ?"

Cố Kinh tiện tay túm một cọng cỏ, đuổi theo cô, dùng cọng cỏ kia chọc chọc cô một chút: "Tôi thấy cậu không sốt ruột chút nào cả."

"Trong lòng tôi sốt ruột." Hoa Vụ mang theo một cái mác trưởng thành: "Một người trưởng thành, sẽ không hiện rõ vui mừng lên mặt."

Cố Kinh cười ra tiếng, "Trong lòng sốt ruột mà cậu còn ở chỗ này giẫm kiến? Lo lắng kiến chết không đủ nhanh à?"

Hoa Vụ nhởn nhơ: "Tôi đi đường chậm lắm mà."

Cố Kinh: "Lúc cậu ném Lăng Mặc, chạy trốn rất nhanh."

Hoa Vụ cãi gàn: "Chạy và đi không giống nhau."

Cố Kinh nghẹn lại, giơ ngón tay cái lên.

Hoa Vụ đi vài mét, phát hiện Cố Kinh đi theo bên cạnh, cảnh giác lên: "...... Cậu đi theo tôi làm gì? Vùng hoang vu dã ngoại, theo dõi một cô gái, không phù hợp lắm nhỉ?"

Tôi cũng chưa định bắt cậu làm người công cụ, cậu còn nhất định phải đưa tới cửa sao?

Nhân vật phản diện bây giờ biết tự giác như thế ư?

Cố Kinh: "Bạn học, đường lớn hướng lên trời, tôi chỉ vừa vặn lựa chọn phương hướng giống như cậu."

"......"

Ngay khi Hoa Vụ suy tư làm sao để Cố Kinh lạc đường biết trở về thì ở xa truyền đến một tiếng hô: "Tìm được rồi!!"

"Nhanh thế à......" Hoa Vụ lẩm bẩm một tiếng, những bạn học này cũng nhiệt tình quá rồi!

Cố Kinh liếc cô một cái, thiếu nữ hơi rũ mắt, lông mi cong vút như lông quạ, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Khóe môi cô hơi hạ xuống, rõ ràng không vui.

Tìm được bạn học còn không vui.

Quả nhiên cô không thoát được liên quan tới chuyện này!

......

......

Các bạn học ra sức, là bởi vì họ muốn nhanh chóng tìm được, sau đó còn đi ăn.

Hơn nữa chỗ Nhạc Mạn Nhi đến cũng không xa.

Lúc Hoa Vụ đến, Nhạc Mạn Nhi đã được thôn dân chạy tới, dùng dây thừng kéo lên.

Mấy tiếng đồng hồ mà thôi, Nhạc Mạn Nhi ngoài cổ họng khàn khàn, trên người hơi bẩn, có chút trầy xước thì không có vết thương gì khác.

Vẻ mặt Hoa Vụ tràn ngập tiếc hận.

Thời hạn của thẻ trải nghiệm ở nơi nam nữ chính định tình cũng quá ngắn rồi.

Là một người hâm mộ trung thành, nên để cho cô ta trải nghiệm một ngày một đêm, kính trọng nguyên tác!

"Tìm được người là tốt rồi. Làm mọi người sợ chết." Có bạn học cảm thấy may mắn.

"Thật sự là...... Chạy linh tinh làm gì chứ." Cũng có những bạn học phàn nàn.

Nhạc Mạn Nhi được hai bạn nữ đỡ, cúi đầu, thân thể hơi run rẩy.

"Trước tiên đưa bạn ấy về viện dưỡng lão đã." Giáo viên chủ nhiệm nói: "Tất cả trở về đi."

Nhạc Mạn Nhi được đỡ về.

Không ít bạn học cùng lớp đều đã đói bụng, đi theo bò lên trên quay về.

Chủ nhiệm lớp và viện trưởng ở bên kia nói chuyện, "Sao nơi này lại có một cái hố lớn như vậy?"

Hố đất nằm ở một vùng đất hoang, phía dưới có một dòng suối nhỏ, bên dòng suối nở rất nhiều hoa dại.

Dòng suối chảy xiết, trong trẻo dễ nghe, không khí có vẻ trong lành hơn rất nhiều.

Viện trưởng viện dưỡng lão chỉ vào dòng suối đối diện, "Trước kia, phía rừng núi bên đó có lợn rừng, luôn đến quấy rối trong ruộng của thôn dân, cái hố này là đào để bắt lợn rừng."

"Bắt lợn rừng vi phạm pháp luật." Hoa Vụ bất thình lình tiếp lời.

Viện trưởng viện dưỡng lão lắc đầu: "Bây giờ đã sớm không bắt nữa. Những người trẻ tuổi đều lựa chọn đi vào thành phố ở, đất trong thôn đều bỏ hoang rất nhiều...... Cũng đã nhiều năm rồi chưa thấy lợn rừng."

Mọi người trở lại bên trên.

Viện trưởng viện dưỡng lão tiếp đón mọi người: "Mọi người về ăn cơm đi, chắc là bọn trẻ đói đói bụng rồi."

......

......

Nhà ăn.

Làm cả một buổi sáng, lại chạy đi tìm Nhạc Mạn Nhi, mọi người đã sớm đói bụng, nhưng đồ ăn trong căng tin cung cấp...... Không nói khó ăn, nhưng tuyệt đối cũng không ngon.

Nếu không phải bị đói khát chi phối bọn họ, có lẽ cũng không ai muốn động đũa.

Cố Kinh bưng đồ ăn, ngồi vào đối diện Hoa Vụ.

Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.

Cố Kinh lập tức bật cười: "Không ngại chứ."

"Tôi nói ngại, cậu sẽ đứng lên sao?"

"Đương nhiên là không!"

"Vậy cậu còn hỏi ngại hay không ngại làm gì?"

"Sao có thể, nhìn khuôn mặt này của tôi ăn cơm, cậu không cảm thấy cơm thơm hơn à?" Hiển nhiên Cố Kinh rất có tự tin với diện mạo của mình.

"Vậy cậu không nên ngồi ở chỗ này của tôi." Hoa Vụ chỉ chỉ phía trước căng tin, "Cậu nên ngồi ở trên đó, càng có thể biểu hiện phong thái của cậu, đi đi Pikachu!"

"......"

Pikachu cái gì!

Cố Kinh liếc một cái về hướng cô chỉ, cười nói: "Vậy thì không cần."

Hoa Vụ: "Các bạn cùng lớp phải có tinh thần sẵn sàng cống hiến."

Cố Kinh khẽ nhướng mày, "Sẵn sàng cống hiến cũng phải phân đối đối tượng."

"Ồ."

Cố Kinh không thèm để ý thái độ của Hoa Vụ, đột nhiên hỏi một câu: "Có phải cậu thích Lăng Mặc không?"

Hoa Vụ không biết mình biểu hiện thích Lăng Mặc chỗ nào......

Trước khi cô tới, nữ chính và Lăng Mặc chính là quan hệ bạn học xa lạ đó!

Không hiểu thì hỏi, Hoa Vụ rất lễ phép cười một cái: "Mắt nào của cậu nhìn ra?" Mắt mù nặng như vậy, nên trị.

"Cậu biết rõ Nhạc Mạn Nhi ở đâu, lại không nói cho mọi người biết, cậu không phải là cố ý sao? Tôi nghe nói, trong khoảng thời gian này Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi rất thân thiết, cậu ghen tị với cậu ta!"

Đại khái là Cố Kinh cảm thấy mình đoán rất chính xác, ánh mắt đều sáng lên.

Hoa Vụ kéo khóe miệng xuống, "Đoán rất hay, lần sau không cần đoán nữa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net