Chương 127: Thuật ngữ tình yêu chưa được tải xuống (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Cố Kinh xử lý hậu sự cho bà ngoại xong thì cũng gần đến khai giảng.

Ngày đầu tiên khai giảng, Hoa Vụ nhìn thấy Liễu Vũ Hi đã lâu không gặp.

Liễu Vũ Hi nhìn thấy cô, giương nanh múa vuốt xông tới: "Lâm Du, có phải mày xúi giục bố ly hôn với mẹ không?"

Lâm Võ quyết tâm muốn ly hôn.

Liễu Vũ Hi chưa từng thấy Lâm Võ tuyệt tình như thế bao giờ.

Hoa Vụ nhướng mày, khẽ cười thành tiếng: "Dì Trương tự ý tìm bạn trai nhỏ ở ngoài, cắm sừng bố tao, sao lại là tao xúi giục rồi?"

"Chắc chắn là mày đã làm cái gì đó!"

Liễu Vũ Hi nói rất chắc chắn.

Nó kể từ lần đó......

Tất cả mọi chuyện đều trở nên mất kiểm soát.

"Lâm Du, chúng ta chờ xem!"

Liễu Vũ Hi ném lại những lời này, hùng hổ rời đi.

"......"

Ài.

Hoa Vụ đang thở dài, trước mắt đột nhiên có thêm một bàn tay lắc lư lên xuống, tiếp theo là gương mặt xinh đẹp kia của Cố Kinh, "Bạn học Lâm, đã lâu không gặp nha."

Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên gương mặt Cố Kinh một lát, "...... Chúng ta mới gặp ngày hôm qua."

Cố Kinh: "Một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đã cách hai cái ba thu rồi."

Hoa Vụ liếc nhìn hắn, có vẻ không biết nói gì nên đi thẳng vào bên trong.

Khai giảng phải điều chỉnh chỗ ngồi, không biết Cố Kinh làm giao dịch ngầm gì với giáo viên chủ nhiệm, thế mà lại đổi đến đằng sau Hoa Vụ.

Phía trước Hoa Vụ biến thành Hứa Nghi Hạ.

Hứa Nghi Hạ nghiêng người, nhìn vào Cố Kinh phía sau Hoa Vụ, cô ngoắc ngoắc ngón tay với Hoa Vụ.

"Làm gì?"

Hứa Nghi Hạ đè thấp giọng hỏi: "Cố Kinh không có chuyện gì chứ?"

"Cậu ta có thể có chuyện gì."

Hứa Nghi Hạ: "Có bạn học nói, bà ngoại cậu ta đã qua đời, cậu biết không?"

"Ừm."

Hứa Nghi Hạ: "Vậy cậu ấy không sao chứ?"

"Cậu xem cậu ta giống như có sao không?" Ta trả giá là vô ích sao?

Hứa Nghi Hạ lại liếc mắt nhìn, Cố Kinh nghiêng người nói chuyện với bạn học bên cạnh, trên người thiếu niên đều tràn đầy sức sống, nhìn qua không có vấn đề gì.

"Chắc là tớ nghĩ nhiều rồi." Hứa Nghi Hạ biết được từ chỗ giáo viên chủ nhiệm, bố mẹ Cố Kinh không quản cậu ta cho nên bà ngoại chính là người thân duy nhất ở đây của cậu.

Hứa Nghi Hạ nhỏ giọng hỏi: "Hai người các cậu, rốt cuộc là như nào thế?"

Hoa Vụ: "Không như nào cả."

Trên mặt Hứa Nghi Hạ viết mấy chữ lớn 'cậu xem tớ có tin hay không', "Chắc chắn hai người có gì đó!"

Mặt Hoa Vụ nghiêm túc, nhấn mạnh mục tiêu của mình: "Lớp trưởng, tớ chỉ muốn học tập."

"......" Học tập có nghĩa gì, lại không thi được vị trí số 1. Lão nhị vạn năm — lớp trưởng — Hứa Nghi Hạ trong lòng có oán niệm, xua xua tay: "Bỏ đi, cậu không thừa nhận cũng không sao, tớ sẽ tự nhìn."

Hoa Vụ: "......"

Cậu nhìn cái gì cơ!

......

......

Sau khai giảng là bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng, tất cả mọi người nỗ lực học tập cho cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời, vùi đầu vào việc học.

Hoa Vụ còn tưởng rằng Liễu Vũ Hi nói lời tàn nhẫn xong thì sẽ nhanh chóng làm gì đó.

Kết quả Liễu Vũ Hi chẳng làm gì cả, mỗi ngày tới đi vội vã, không biết đang làm gì.

Đứa nhỏ không tác oai tác quái, chắc chắn đang giấu đại chiêu.

Để an toàn, Hoa Vụ bảo Trang Vô Tài đi theo dõi cô ta.

......

......

Mỗi ngày Hoa Vụ đều ngâm mình trong đại dương học tập, cuối cùng ở kỳ thi hàng tháng đầu tiên, đã được xếp vào được top 100.

Hoa Vụ đánh giá điểm số của những năm trước, cảm thấy cô tiếp tục cố gắng hơn nữa, chắc là có thể hoàn thành mục tiêu 'đề tên bảng vàng' của Lâm Du.

"Cậu dạy kèm cho tớ đi."

Lúc ăn cơm trưa, Cố Kinh ngồi đối diện Hoa Vụ, không ăn cơm hẳn hoi mà lại chống mặt nhìn cô.

Hoa Vụ: "Dựa vào cái gì?"

"Tớ thích cậu nha." Cố Kinh nằm sấp trên bàn, ngón tay móc lấy lòng bàn tay cô đặt trên bàn: "Cậu không dạy kèm cho tớ, làm sao tớ thi cùng trường đại học với cậu được."

Hoa Vụ đẩy tay hắn ra, "Đây là chuyện của cậu."

Cố Kinh lại túm chặt lấy tay áo cô, nhỏ giọng nói: "Cậu giúp tớ đi."

Giọng của thiếu niên rất thấp, đôi mắt xinh đẹp kia, phảng phất như đang chứa một hồ nước xuân, lúc bị hắn nhìn thì luôn có một loại cảm giác tan chảy ở bên trong.

Hoa Vụ nhướng mày, cười hỏi: "Tôi có lợi gì?"

Ánh mắt của Cố Kinh loé lên, cười chỉ vào môi dưới: "Cái này thế nào?"

Hoa Vụ mỉm cười, "Bạn học Cố Kinh, cậu chiếm hời của tôi đúng không?"

"Vậy cậu hôn tôi." Đầu ngón tay Cố Kinh đè lên môi, cười cực kỳ mập mờ: "Cậu muốn hôn như thế nào thì hôn như thế đó."

"Chỉ với cái não chứa toàn yêu đương này của cậu, muốn thi chung một trường đại học với tôi......" Hoa Vụ dừng lại một chút, "Khó!"

"...... Tình yêu khiến cho tớ tiến bộ." Cố Kinh cảm thấy bản thân có thể liều một lần, "Không tin thì cậu dạy kèm tớ đi."

"Tôi không cần."

"Cần mà."

"Cút."

"......"

Hoa Vụ không đồng ý dạy kèm cho Cố Kinh, công việc của cô còn chưa hoàn thành, nào có thời gian giúp người khác đề tên bảng vàng chứ.

Nhưng Cố Kinh không biết xấu hổ.

Hoa Vụ học thì hắn liền thò lại gần, quấn lấy Hoa Vụ hỏi.

Hoa Vụ trốn mấy ngày, cuối cùng trốn không thoát, chỉ có thể chấp nhận số phận.

......

......

Trong lúc Hoa Vụ căng thẳng học tập thì Lâm Võ và Trương Phân Lan ầm ĩ chuyện ly hôn.

Trương Phân Lan biết Lâm Võ quyết tâm ly hôn với mình, cuối cùng dường như cũng hết hy vọng, bắt đầu đánh chủ ý lên tài sản.

Nhưng Lâm Vũ lấy lý do Trương Phân Lan đã tiêu gần hết tài sản hôn nhân của bọn họ, tỏ vẻ sẽ không phân chia tài sản.

Trương Phân Lan không tra được tài sản nào khác dưới danh nghĩa Lâm Võ.

Chỉ có căn nhà đó.

Căn nhà kia giá thấp nhất trên thị trường cũng gần 10 triệu rồi.

Trương Phân Lan yêu cầu chia một nửa.

Lâm Võ đã đồng ý để căn nhà này cho Hoa Vụ, đương nhiên không thể chia với Trương Phần Lan, cho rằng đây là tài sản trước hôn nhân của ông ta và vợ cũ, không thể phân chia được.

Trương Phân Lan mời luật sư kiện ra tòa cũng vô dụng.

Những gì lúc đầu căn hộ được mua đều rõ ràng, tất cả đều có thể tra được.

Trương Phân Lan nháo lên đòi kiện tụng.

Nhưng hai tuần sau, Trương Phân Lan lại đồng ý ly hôn theo thoả thuận.

Gương mặt Liễu Vũ Hi nhăn thành cái bánh bao, "Mẹ, thật sự cứ ly hôn như thế ạ?"

"Không thì làm sao bây giờ?" Trong khoảng thời gian này Trương Phân Lan luôn tức giận, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, có hơi dọa người: "Lâm Võ đã hạ quyết tâm ly hôn với mẹ."

Quan trọng nhất là những bức ảnh trên tay Lâm Võ.

Bởi vì Lâm Võ mà mấy năm nay bà ta rất vẻ vang ở nhà mẹ đẻ.

Nếu chọc giận Lâm Võ, hắn đưa ảnh chụp về nhà, còn ly hôn, sau này bà ta sẽ sống như thế nào?

"Sao lúc trước mẹ lại mù......"

Lúc này Trương Phân Lan mới biết hối hận.

"Vậy sau này chúng ta sẽ làm gì? Sống ở đâu?" Liễu Vũ Hi nhìn căn hộ đã ở hơn mười năm này: "Căn hộ này, dù sao chúng ta cũng có một nửa chứ?"

"Căn nhà này Lâm Võ muốn để lại cho con tiện nhân kia."

Khi Trương Phân Lan nói những lời này thì nghiến răng ken két.

Năm đó bà ta ở bên Lâm Võ, chính là vì con người Lâm Võ, vốn chẳng nghĩ tới tài sản của ông ta.

Càng không ngờ được, bọn họ sẽ đi đến ly hôn......

Cho nên nhiều năm như vậy, bà ta cũng không nghĩ tới chuyện căn hộ này.

Bây giờ......

Nói gì cũng đã muộn.

"Dựa vào gì chứ? Nhiều năm như vậy, mẹ không có công lao, cũng có khổ lao chứ? Căn hộ này nên có một phần của chúng ta!"

"Căn hộ này...... Là Lâm Võ và người phụ nữ kia cùng nhau tích tiền mua, kiện cũng vô dụng."

"Vậy ông ta cũng không chia cho chúng ta một xu nào ạ? Mẹ, chúng ta không thể bỏ qua như thế được, ông ta cũng ngoại tình, mẹ đến công ty của ông ta náo loạn, con không tin......"

"......"

Trương Phân Lan không nói cho Liễu Vũ Hi biết, trong tay Lâm Võ có ảnh chụp.

Quan trọng hơn là, Lâm Võ uy hiếp bà ta, nếu dám đến công ty náo loạn, cùng lắm thì cá chết lưới rách, vậy bà ta thật sự không lấy được một xu nào.

Hiện tại Lâm Võ đã đồng ý, sẽ cho bà ta một khoản tiền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net