Chương 131: Thuật ngữ tình yêu chưa được tải xuống (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.

====

Sau khi kết thúc thi đại học, Hoa Vụ bước vào giai đoạn nghỉ xả hơi, bắt đầu lười biếng.

Theo yêu cầu của Hoa Vụ, Lâm Võ sửa chữa lại căn hộ trước kia, đúng lúc nghỉ hè có thể dọn qua.

Lúc chuyển nhà, Lâm Võ bận công việc, không tới giúp đỡ.

Có điều......

"Ai nói cho cậu biết là hôm nay tôi chuyển nhà?"

Hoa Vụ nghi ngờ nhìn thiếu niên trước mặt.

Cố Kinh đưa tay đặt vào vị trí trái tim lại, chớp mắt với cô: "Tâm linh tương thông."

"......"

Hoa Vụ không nói cho nhiều người biết chuyện này, loại trừ một chút là biết.

"Sau kỳ nghỉ thì chúng ta không gặp nhau, cậu không nhớ tớ sao?"

Lúc này dưới lầu không có ai, Cố Kinh tiến lên, khom lưng in một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi thiếu nữ, vừa chạm vào đã rời đi.

Ánh mắt của thiếu niên vừa chăm chú vừa thâm tình, "Tớ nhớ cậu."

Hoa Vụ sờ đầu cậu ta, "Dọn đi."

Cu li tới thì cũng đã tới, không có lý nào lại không dùng.

Cố Kinh hơi thất vọng rũ mắt xuống, đảo mắt cái lại cười rộ lên, "Cứ giao cho tớ, cậu đi lên đi, đừng phơi nắng."

Cô ấy không từ chối mình, vậy tức là chấp nhận.

Cố Kinh tự dỗ mình vui vẻ, dọn đồ đạc cũng có sức hơn.

Đồ đạc của Hoa Vụ cũng không nhiều, trong mười phút Cố Kinh đã làm xong.

Sau khi sửa chữa và vứt bỏ mấy thứ đồ linh tinh, ngôi nhà được trang trí theo phong cách mà giới trẻ hiện tại thích nhất là rộng rãi sáng sủa.

"Cậu điền nguyện vọng vào trường nào?"

Bây giờ chưa có kết quả thi, nhưng chủ nhiệm lớp đã cho bọn họ tự làm bài đánh giá, chắc là không lệch bao nhiêu.

Hoa Vụ nằm liệt trên sô pha, lười biếng trả lời: "Xem điểm đã."

Tâm tình mới vừa rồi còn vui vẻ của Cố Kinh tức khắc không còn nữa.

Điểm của cậu ta kém hơn Hoa Vụ rất nhiều.

Chắc chắn không thể học cùng một trường đại học.

Chỉ có thể xem...... Có thể trong cùng một thành phố hay không.

Cố Kinh nhìn người trên sô pha một cái, tự dặn lòng, không thể yêu cầu quá cao với cô......

Nếu không chỉ có tự rước bực vào thân.

Cố Kinh tự thò lại gần, ngăn không cho Hoa Vụ xem TV, "Cậu không thưởng cho tớ một chút sao?"

"......"

Hoa Vụ ấn đầu cậu ta xuống.

"Lâm Du!" Cố Kinh lại tiếp tục chắn, chỉ vào đống đồ đạc trong phòng khách: "Tớ giúp cậu dọn nhiều đồ thế này, có phải là cậu nên thưởng cho tớ không?"

"Đâu phải tôi năn nỉ cậu dọn."

Ta không tự dọn được chắc!

Có cái gì mà nữ chính đây không tự mình làm được!

"......" Cố Kinh không thuận theo cũng không từ bỏ, "Tớ mặc kệ, dù sao cũng là tớ dọn giúp cậu, cậu phải thưởng cho tớ."

Cố Kinh mặt dày chỉ vào môi mình, muốn thưởng riêng.

"......"

Ta...... @^*#$&!

Hoa Vụ nhìn gương mặt đẹp trai động lòng người của Cố Kinh, đột nhiên cười một cái.

Cố Kinh nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"

"Cậu thích điểm gì ở tôi? Gương mặt này hay là thân thể này?"

"Tôi thích......" Cố Kinh chậm rãi nói tiếp: "Sự xấu xa của cậu."

Ánh mắt sáng quắc của Hoa Vụ nhìn Cố Kinh một cái, đột nhiên ngồi dậy, vòng lấy cổ của thiếu niên, hơi thở giao hòa.

Ngày hè dài đằng đẵng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, loang lổ trên sàn nhà.

Ve trốn trong bóng cây, cứ ầm ĩ mãi không biết mệt.

Không khí oi bức lưu chuyển trong phòng.

Âm thanh bên tai Cố Kinh dần dần biến mất.

Cả thế giới đều yên tĩnh lại.

Cậu ta chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Đây là lần thứ ba Cố Kinh tiếp xúc gần gũi như vậy với Hoa Vụ —— còn là do cô chủ động.

Bịch ——

Thiếu niên ngã ngồi trên đất, đụng vào bàn trà đằng sau.

Tiếng ve kêu như thủy triều mạnh mẽ tràn vào tai.

"Không phải đòi thưởng sao?" Hoa Vụ dựa lại vào sô pha, đôi môi đỏ bừng khẽ mở: "Sao lại sợ rồi?"

"......"

Cố Kinh ôm ngực, nặng nề thở dốc.

Giữa răng môi đều là hơi thở của cô, trái tim đập bình bịch, như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Cố Kinh dời mắt, gương mặt hơi ửng hồng.

"Tôi đâu sợ......"

Chỉ là cậu ta bị cái bất ngờ này dọa thôi.

Cố Kinh bò dậy: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Hoa Vụ hất cằm.

Cố Kinh đi về hướng đó, giọng nói đầy ẩn ý của Hoa Vụ bay tới, "Cậu đừng có mà làm chuyện xấu trong nhà vệ sinh đó!"

Thiếu chút nữa là Cố Kinh tự vấp chân mình mà ngã, cậu ta quay đầu lườm Hoa Vụ: "Tớ không tới nỗi......"

Cậu ta hít sâu một hơi, bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Hoa Vụ nhìn cửa nhà vệ sinh đóng lại, khẽ cười ra tiếng, "Còn tưởng cậu lợi hại thế nào."

......

......

Khi Cố Kinh ra khỏi nhà vệ sinh thì đã khôi phục trạng thái bình thường.

"Trước kia cậu từng có bạn trai à?" Cậu hỏi.

Hoa Vụ ngước mắt nhìn cậu.

Cố Kinh đối mặt với ánh mắt nhẹ nhàng của Hoa Vụ, bổ sung một câu: "Tớ không ngại."

Hoa Vụ: "Không có."

"Vậy......"

"Cái này gọi là thiên phú." Giọng điệu Hoa Vụ còn rất hãnh diện.

"......"

Có lẽ là Cố Kinh cảm thấy chủ đề này quá nguy hiểm, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Lát nữa đi ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?"

"Sao cũng được."

Cố Kinh vào bếp xem, bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn, nhìn qua chắc là mới mua.

"Tớ nấu cho cậu nhé, gần đây tớ mới học được một món......" Cố Kinh ngừng lại, nhớ đến ngày trước người đầu tiên ăn thử luôn là bà ngoại cậu......

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Bà ngoại đã đi hơn nửa năm rồi.

Cố Kinh ngước mắt, cười nói: "Cậu nếm thử xem có ngon không."

"Ừm."

Cô gái dựa vào sô pha, lười biếng đáp lại một tiếng.

Khóe môi Cố Kinh không nhịn được mà giương lên, thời gian như vậy, cậu hy vọng có thể kéo dài vô tận.

......

......

Sau khi có điểm thi đại học, Cố Kinh tra điểm của Hoa Vụ trước, tuy rằng biết có thể sẽ có chênh lệch, nhưng Cố Kinh không ngờ là kém nhiều điểm như vậy.

Cố Kinh cầm điện thoại, xem các bạn học thảo luận trong nhóm.

Lấy thành tích của Hoa Vụ, cô có rất nhiều sự lựa chọn......

Thậm chí có khả năng là bọn họ không thể học chung một thành phố.

Brừ 一一

Cố Kinh nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, con ngươi tối lại, rất lâu sau cậu mới bắt máy.

"Có việc gì?"

"Con trai, thi đại học xong rồi, có phải con nên suy xét đi du học rồi không?"

Cố Kinh: "Con nói rồi, con không ra nước ngoài."

"Thành tích đó của con ở trong nước cũng chỉ có thế, không bằng nghe mẹ sắp xếp....."

Cố Kinh nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, không biết có phải là bị làm cho tức đến bật cười hay không.

Cũng chỉ có thế......

Chênh lệch của cậu với Hoa Vụ lớn thật, nhưng so sánh với mặt bằng chung mà nói, cũng là cầm cờ đi trước.

Bọn họ vốn chưa từng hiểu cậu!

"Con không cần."

Cố Kinh lập tức dập máy, ném điện thoại lên giường phía sau.

Brừ brừ ——

Điện thoại rung lên bám riết không tha.

Cố Kinh đứng ở mép giường, một lúc lâu không nhúc nhích, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, cầm lấy điện thoại, không thèm nhìn tên, giọng lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: "Tôi nói rồi, tôi không ra nước ngoài!!"

"Ai muốn cậu ra nước ngoài?"

Cố Kinh đột nhiên đưa điện thoại ra xa, nhìn chăm chú vào tên trên màn hình, "Không...... Không ai cả."

"Bố mẹ cậu hả?"

"......"

Cố Kinh không muốn nhắc tới chuyện này, "Cậu tìm tớ làm gì thế?"

Hoa Vụ rất thức thời, tiếp lời cậu: "Buổi tối mời cậu đi ăn cơm."

"Hả?"

"Tâm trạng tốt." Giọng thiếu nữ nhẹ nhàng.

Cảm xúc của Cố Kinh càng tệ hơn, nhưng cậu không thể từ chối người mình thích, "Ừ, được."

Hoa Vụ nói địa chỉ cho cậu, sau đó cúp điện thoại.

Cố Kinh ngã ngồi trên đất, lưng dựa vào giường, chôn mặt giữa khuỷu tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net