Chương 152: Tiểu sư muội gia nhập Ma tộc rồi (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ: "......"

Đệt!

Minh Trúc chỉ uống hai ngụm, đầu lưỡi đảo qua làn da mịn màng kia, máu ngừng chảy rồi chậm rãi buông cô ra.

Từ khi lập khế ước, uống máu của cô thì chàng phát hiện sức mạnh của chàng được tăng cường.

Tuy rằng thân thể vẫn suy yếu như trước, nhưng tốt hơn so với dự tính của chàng rất nhiều.

Ngay cả sau này hấp thu sức mạnh của Huyết Hồn Hoa cũng thuận lợi hơn so với dự đoán của chàng, sức mạnh đạt được càng vượt qua dự tính.

Cho nên chàng mới có thể đồng ý kế hoạch của cô, đi thẳng tới cửa tìm Độ Sinh.

Không thì theo kế hoạch, chàng sẽ không lộ diện nhanh như vậy.

Chỉ tiếc......

Lúc này đây đã hao hết sức mạnh tích góp trước đó.

Ngoại trừ lúc đầu Hoa Vụ thấy hơi đau thì cũng không có cảm giác nào khác.

Cô đưa tay sờ chỗ bị cắn một chút, ngước mắt nhìn về phía thiếu niên vẫn ôm mình như cũ: "Máu của tôi...... Có gì đặc biệt?"

Nữ chính chỉ có thiên phú cực tốt, trong cốt truyện chưa từng nói máu của nàng ấy có chỗ đặc biệt......

Chẳng lẽ là nhãi ranh này có sở thích đặc biệt gì!?

Hoa Vụ kinh hãi, lập tức tránh khỏi chàng, lui sang một bên.

Minh Trúc cười một cái, đi về phía Vân Cẩm Ngọc.

Hoa Vụ nhíu mày, giơ tay ấn vào chỗ bị Minh Trúc cắn, vừa rũ mắt đã đối diện với tầm mắt Độ Sinh, cô đạp một chân tới: "Nhìn cái gì mà nhìn, phi lễ chớ nhìn!"

Độ Sinh vốn còn chưa ngất xỉu, bị Hoa Vụ đạp như vậy, lập tức hôn mê bất tỉnh.

"......" Sao lại còn ăn vạ chứ!

Hoa Vụ nhặt búa trên mặt đất lên, lập tức bỏ chạy.

......

......

Tâm ma trong mắt Ma tộc, là ma thấp kém nhất, Ma tộc có huyết mạch chính thống đều chướng mắt.

Đối với Minh Trúc mà nói, ép tâm ma trong thân thể Vân Cẩm Ngọc ra cũng không cần phí sức lực gì.

Bây giờ Vân Cẩm Ngọc vẫn chưa mạnh lắm, đương nhiên tâm ma cũng không đánh được.

Minh Trúc nắm tâm ma trong tay, đưa cho Hoa Vụ: "Cô muốn nó làm gì?"

Tâm ma chính là một nhúm sương đen nhánh, ngay cả mặt cũng không có, lúc này giãy dụa trong tay Minh Trúc kéo ra những hình dạng khác nhau.

"Nuôi lớn." Hoa Vụ vui vẻ lấy ra một cái túi, cất tâm ma vào trong, "Anh lại giúp tôi làm phép, đừng để nó đi ra."

Minh Trúc: "......"

Sai khiến người thật đúng là không ngại tí nào nha!

Minh Trúc giơ tay lên tùy ý vẽ hai cái trên túi.

Hoa Vụ xách túi, cân nhắc một chốc, như có điều suy nghĩ hỏi: "Nhân tu mất đi tâm ma, còn có thể sinh ra tâm ma không?"

Minh Trúc không hiểu sao lại có loại trực giác, cô hỏi lời này là muốn thu hoạch tâm ma một lần nữa......

Cô coi tâm ma là cái gì?

Rau hẹ à?

Cắt một cái còn có thể mọc ra một cái!

Hoa Vụ nhận được đáp án phủ định, ánh mắt nhìn Vân Cẩm Ngọc có thêm vài phần ghét bỏ, cô xoay người chạy đến bên gấu đen, kéo túi Càn Khôn bên hông nó xuống, đưa tới trước mặt Minh Trúc, "Mở nó ra giúp tôi."

Đây là túi Càn Khôn của Vân Cẩm Ngọc.

Lúc trước cô không sử dụng linh lực được, không thể mở cấm chế do Vân Cẩm Ngọc thiết lập, cho nên vẫn làm đồ trang sức cho gấu đen treo ở bên hông.

Minh Trúc: "...... Nhãi con à, cô sai ta đến nghiện rồi à?"

Hoa Vụ trợn mắt: "Anh và tôi huyết mạch tương liên, thân là người một nhà, giúp tôi một việc nhỏ thì làm sao."

Minh Trúc: "......"

Huyết mạch tương liên cái gì?

Sao trong miệng cô có thể nhảy ra nhiều từ lung tung như vậy!

(Truyn được đăng ti w a t t p a d Thi Lam Yên)

Ánh mắt Minh Trúc hơi sâu, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, Hoa Vụ ngẩng đầu lên, lý lẽ hùng hồn nhìn thẳng vào chàng.

Cuối cùng là Minh Trúc từ bỏ trước, kéo túi Càn Khôn sang, cởi bỏ xong rồi ném cho cô.

Hoa Vụ trực tiếp đổ toàn bộ đồ trong túi Càn Khôn ra, chất thành một ngọn núi nhỏ ở trong đại điện.

Bên trong có rất nhiều đan dược, linh khí cấp bậc khá, bùa chú...... còn có không ít đồ quý hiếm.

Sau khi Vân Cẩm Ngọc trùng sinh, đầu tiên là lấy hết những bảo bối có thể lấy được về, đồ trong túi Càn Khôn này rất phong phú.

Gấu đen ngồi xổm ở bên cạnh lấy những đan dược kia.

Nó tự biết cái gì ăn được, cái gì không ăn được, mở bình thuốc ra bắt đầu cắn thuốc.

Minh Trúc im lặng nhìn đại điện, một người một gấu ngồi trên mặt đất, cùng với Độ Sinh và Vân Cẩm Ngọc đang nằm im.

Hình ảnh này......

Có phải hơi sai sai rồi không?

Minh Trúc từ bỏ suy nghĩ về hình ảnh hơi sai sai, rũ mắt hỏi thiếu nữ ngồi trên mặt đất: "Cô còn luyện con rối không?"

"Luyện nha!" Hoa Vụ ngửa đầu: "Luyện như thế nào?"

"......"

Minh Trúc lập tức từ bỏ chuyện giao lưu với cô, trông cậy vào cô không bằng trông cậy vào mình.

Chàng lấy một ít xương thú từ núi nhỏ kia.

Vừa chuẩn bị đi, lại đột nhiên dùng xương thú gạt một vài vật phẩm chất chồng xuống, bên dưới lộ ra một con dấu hình vuông do ngọc đen chế thành.

Con ngươi Minh Trúc híp lại, nhặt con dấu hình vuông kia lên.

Chàng liếc mắt nhìn Hoa Vụ, cô đang lấy toàn bộ bình đựng đan dược, chất đống về phía gấu đen, không chú ý bên chàng.

Minh Trúc phân ra một luồng ma khí, rót vào trong con dấu hình vuông.

"Nhóc con."

"Ừ?"

"Thứ này, cô muốn không?"

Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên con dấu hình vuông màu đen trong tay Minh Trúc, nhìn một lát, con ngươi sáng ngời, "Ma thần ấn à?"

Minh Trúc bất ngờ: "Cô biết ư?"

Bây giờ Ma giới chỉ có ma quân, không có ma thần.

Ma thần cũng không phải nói là thần thật sự, bất kể là nhân tu hay là ma tu, hoặc là yêu tu, chưa phi thăng, đều không phải là thần thật sự.

Chỉ là huyết mạch ma thần đặc biệt, nó thức tỉnh từ trong vô số Ma tộc.

Một khi thức tỉnh huyết mạch ma thần, Ma giới sẽ nghênh đón một lần thống nhất.

Lần ma thần thức tỉnh trước đó, vẫn là vạn năm trước......

Ma thần ấn là vật sở hữu của tất cả các thế hệ ma thần, ma thần hiện thế, nó sẽ tự động xuất hiện.

Ma thần ấn có sức mạnh hiệu lệnh chúng ma, nhưng sau khi vị ma thần cuối cùng phi thăng, đã không rõ tung tích.

Còn nghe đồn ma thần ấn có thể mở ra một bí cảnh, bên trong có bảo vật quý hiếm tích lũy từ các đời ma thần, vô số ma khí...... Tu luyện ở bên trong còn làm ít công to.

Hoa Vụ: "......"

Đương nhiên là cô biết.

Thứ này chính là một đạo cụ rất quan trọng trong cốt truyện, sau khi Vân Cẩm Ngọc trùng sinh thì bị ả đoạt được trước.

Hoa Vụ cũng biết sơ sơ giao dịch của Vân Cẩm Ngọc và Độ Sinh là cái gì.

Cái quan trọng nhất của ma thần ấn không phải là chỗ bí cảnh kia, mà là nó có thể bổ kết giới của biên giới Tu Chân và Ma giới ra.

Nhân tộc có thể bảo vệ cửa biên giới, nhưng có thể bảo vệ toàn bộ biên giới sao?

Một khi kết giới bị phá, cửa biên giới sẽ mất đi hiệu quả, Ma tộc có thể tiến vào Tu Chân giới từ bất kỳ chỗ nào.

Hoa Vụ đứng dậy, cười như một con cáo nhỏ, gian xảo và độc ác: "Tôi có một ý tưởng hay."

Minh Trúc nhìn thiếu nữ lôi kéo mình, "Đừng có đưa ra chủ ý lệch lạc."

"Sao lại là chủ ý lệch lạc?" Hoa Vụ bất mãn: "Tất cả đều đã trải qua suy nghĩ kỹ càng!"

"......"

Trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể suy nghĩ kỹ càng cái gì?

"Chắc là Ma giới có không ít ma quân muốn ma thần ấn này, chúng ta có thể rêu rao nó ra, đánh bại từng người một! Để cho bọn họ đánh nhau, chúng ta ngồi ở phía sau thu lợi."

"Như vậy anh vừa báo được thù, lại có thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất Ma giới, một công đôi việc, chỉ lời không lỗ!"

"Thế nào, có phải nên làm đúng không?"

Hoa Vụ chờ mong nhìn Minh Trúc.

Minh Trúc nhét ma thần ấn vào trong tay cô, lại lặp lại một lần nữa, "Ta không có hứng thú với thống nhất Ma giới."

Dứt lời, chàng cầm xương thú đi tới chỗ Độ Sinh.

"Vậy anh bồi dưỡng ra đi." Hoa Vụ ôm ma thần ấn, đi theo chàng về phía bên kia, ý đồ khuyên giải Minh Trúc mở mang tầm mắt ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net